Bài viết của Chính Ngôn

[Minh Huệ 15-12-2018] Chính quyền Cộng sản Trung Quốc đã xây dựng một nhà nước cảnh sát để thực thi việc đàn áp Pháp Luân Công gần hai thập kỷ qua. Các số liệu tài chính cho thấy chính quyền đó không tiếc tiền cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công và không thể thừa nhận rằng nó đã mất đi gốc rễ.

Theo dõi và đàn áp bằng mọi giá

Gần đây có báo cáo rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang thử nghiệm các công cụ giám sát tiên tiến. Viện Tiêu chuẩn và Công nghệ Quốc gia Hoa Kỳ (NIST) đã công bố kết quả kiểm tra các nhà cung cấp thiết bị nhận dạng khuôn mặt toàn cầu (FRVT), trong đó các thuật toán do các tập đoàn Trung Quốc xây dựng chiếm vị trí top 5 trong bảng xếp hạng.

Những công ty hàng đầu này ở Trung Quốc đều nhận được sự hỗ trợ đầy đủ của ĐCSTQ, gồm cả Bộ Công an trong việc phát triển các sản phẩm FRVT. Theo một tạp chí của công ty Leiphone của Trung Quốc, công nghệ giám sát của ĐCSTQ đã giành vị trí hàng đầu thế giới.

Thay vì sử dụng công nghệ mới nhất để mang lại lợi ích cho công dân, ĐCSTQ dùng nó để theo dõi và đàn áp người dân về ý thức hệ và tín ngưỡng tôn giáo của họ, mà toàn bộ kinh phí đều là tiền thuế của dân.

Chi phí duy trì ổn định

Báo cáo tài chính năm 2018 của ĐCSTQ có nêu khoản chi 200 tỷ tệ (tương đương 29 tỷ USD) để “duy trì trật tự xã hội”. Tuy nhiên, một số chuyên gia đã chỉ ra rằng ngân sách duy trì sự ổn định này phải lên đến 500 đến 600 tỷ tệ (tương đương 72 đến 87 tỷ USD) mỗi năm trong vòng 10 năm qua. Khi xã hội ngày càng bức xúc, vị thế của ĐCSTQ càng trở nên bấp bênh và bất ổn.

Ông Lữ Bỉnh Quyền, một giảng viên cao cấp của Khoa Báo chí của Đại học Baptist Hồng Kông, từ lâu đã theo dõi các khoản chi cho việc duy trì sự ổn định của ĐCSTQ và tiết lộ rằng những khoản chi này gồm ba cấu phần chính: ngoài ngân sách chính phủ nêu trên, còn có “trợ cấp của trung ương cho địa phương” và ngân sách của địa phương để duy trì sự ổn định.

Ông Lữ tổng hợp các số liệu từ năm 2011 đến 2014 và phát hiện nguồn ngân sách chính phủ trung ương chiếm khoảng 16% đến 17% tổng ngân sách quốc gia cho việc duy trì ổn định, và mức tăng bình quân hàng năm là 0,275%. Do đó, với khoảng 200 tỷ tệ của ngân sách chính phủ trong năm 2018, có thể tính được rằng tổng chi ngân sách quốc gia cho việc duy trì ổn định đã vượt quá 1,1 nghìn tỷ tệ (tương đương 159 tỷ USD).

Thế tiến thoái lưỡng nan về an sinh xã hội

Mặc dù kinh phí duy trì ổn định giành cho cuộc đàn áp tăng lên đều đặn nhưng vẫn tồn tại một khoản thâm hụt lớn cho an sinh xã hội. Một cán bộ cao cấp của Hội đồng Quản lý Quỹ An sinh Xã hội gần đây đã chỉ ra rằng hệ thống an sinh xã hội không bền vững.

Theo Bộ trưởng Bộ Tài chính, nguồn trợ cấp cho an sinh xã hội ở tất cả các cấp rơi vào 1,2 nghìn tỷ tệ vào năm 2017. Năm năm trước đó, số dư hàng năm thấp hơn nhiều so với mức tổng trợ cấp cùng kỳ. Nói cách khác, ngân sách an sinh xã hội vẫn luôn bị thâm hụt nên trợ cấp được dùng để bù vào các khoản thiếu hụt đó.

Mặc dù ngân sách an sinh xã hội của Trung Quốc (40%) cao gấp đôi so với hầu hết các nước phát triển, thâm hụt lương hưu ngày càng lớn. Theo “Báo cáo Phát triển Lương hưu Trung Quốc năm 2016”, mức thâm hụt các tài khoản bảo hiểm lương hưu cá nhân của Trung Quốc vào năm 2015 đã lên đến 4,7 nghìn tỷ tệ.

Vì sao lại có “khoản thâm hụt” này? Nguyên nhân trực tiếp là do mớ bòng bong để lại bởi Giang Trạch Dân, nguyên Tổng bí thư ĐCSTQ, kẻ khởi xướng cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Ông ta đã lập ra Phòng 610, cũng được gọi là “phòng duy trì ổn định” để chuyên trách thực thi cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Tài trợ cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công

Trong những năm đầu của cuộc đàn áp, Giang Trạch Dân yêu cầu bộ phận tài chính của các cấp chính quyền, thông qua chính quyền trung ương và Bộ Tài Chính, phân bổ “gấp đôi kinh phí cho các vấn đề về chính trị và pháp luật so với các bộ phận hành chính”, cũng như “ưu tiên nhân lực và tài chính cho các vấn đề về chính trị và pháp luật”, và còn nhiều chính sách khác. Lượng lớn ngân sách được dùng trực tiếp cho việc đàn áp Pháp Luân Công.

Những khoản tiền phân bổ cho lực lượng cảnh sát, an ninh quốc gia, Ủy ban Chính trị Pháp luật, Phòng 610, và các cơ quan chuyên trách đàn áp Pháp Luân Công là rất lớn. Hệ thống tư pháp đầu tư những khoản tiền cực lớn để mở rộng các nhà tù, trại lao động cưỡng bức và thiết lập các trung tâm tẩy não để giam giữ và “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công.

Để phỉ báng Pháp Luân Công, chính quyền này đã tận dụng toàn bộ bộ máy tuyên truyền mà nhà nước thâu tóm. Số tiền đầu tư vào báo chí, phát thanh, truyền hình, văn học, văn hóa và giáo dục rất lớn. Một lượng lớn tiền tài trợ đã được đầu tư vào việc kiểm duyệt thông tin về Pháp Luân Công và một hệ thống giám sát toàn diện, cả trên mặt đất và trên internet.

Để mở rộng cuộc đàn áp ra nước ngoài, ĐCSTQ đã đầu tư vào ngoại giao và mua chuộc sự ủng hộ của các nước khác để tránh bị Liên Hợp Quốc lên án. Nó mua và xâm nhập vào các kênh truyền thông của Trung Quốc ở nước ngoài hòng che đậy cuộc đàn áp đẫm máu đối với Pháp Luân Công. Nó cũng cử một lượng lớn gián điệp để thu thập thông tin về các học viên Pháp Luân Công ở ngoài Trung Quốc.

Tương lai của Trung Quốc

Qua những phân tích trên đây, có thể thấy cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ sử dụng một lượng lớn ngân sách quốc gia. Theo lời của các quan chức ĐCSTQ, chi phí cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã vượt quá một cuộc chiến tranh. Không nghi ngờ gì, cuộc đàn áp này được duy trì bằng cách sử dụng ngân sách dành cho các lĩnh vực khác của xã hội.

Tại sao ĐCSTQ vẫn tiếp tục bức hại Pháp Luân Công bằng mọi giá? Như đã đề cập trong Cửu Bình, bản chất của ĐCSTQ là một con tà linh. Chừng nào nó còn tồn tại thì bản chất tà ác của nó vẫn còn. Như đã nêu trong cuốn sách mới xuất bản Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản, “Bản chất của chủ nghĩa cộng sản là một bóng ma. Nó sinh ra khối khí hận và vật chất bại hoại của vũ trụ. Nó thống hận nhân loại và muốn hủy diệt nhân loại.”

Nhằm đạt mục đích đó, ĐCSTQ tấn công những người hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công. Nó làm vậy vì lòng thù hận, cho dù phải đặt con người vào tình thế nguy hiểm và không tính đến hậu quả.

Đối với người Trung Quốc, để phục hồi giá trị đạo đức và trật tự xã hội mà xã hội nên có, con đường duy nhất là giải thể chế độ cộng sản. Đối với mỗi người Trung Quốc, việc nhận ra bản chất của ĐCSTQ cũng như thoái đảng, đoàn, đội là con đường duy nhất để đảm bảo một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/15/378422.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/24/173739.html

Đăng ngày 28-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share