Bài viết của một sinh viên đến từ Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 22-9-2018] Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì mặc dù tôi đến từ Trường Xuân – quê hương của nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi lại có cái nhìn tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp suốt một thời gian dài. Chính quyền cộng sản Trung Quốc đã nhồi nhét tuyên truyền vào đầu chúng tôi từ khi còn nhỏ bằng cách nói với chúng tôi rằng môn tu luyện tà ác ra sao. Loại tuyên truyền đó khiến chúng tôi không còn đầu óc đâu mà thắc mắc hay hoài nghi nữa, nó tiêm nhiễm vào chúng tôi mọi nơi, kể cả sách giáo khoa về chính trị.
Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi còn nhỏ nên tôi tiếp nhận những tuyên truyền của chính quyền và có ác cảm với Pháp Luân Công mà không chút hoài nghi. Nhìn lại, cảm giác như tư tưởng của tôi đã bị xiềng xích bằng cái gông vô hình.
Tôi mang loại quan niệm ấy về Pháp Luân Công cho đến một ngày, khi tôi trò chuyện với một người bạn là học viên Pháp Luân Công. Đó là lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện từ một góc nhìn khác.
Lúc đầu, khi phát hiện ra anh ấy là một học viên Pháp Luân Công, tôi cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, người bạn này là một người rất tốt, và từ hành xử hàng ngày của anh ấy, trong thâm tâm, tôi biết anh ấy là một người đáng để tôi tôn trọng. Anh ấy không thể nào là người xấu.
Với suy nghĩ này mà tôi đã bình tâm xuống và lắng nghe những gì anh ấy nói. Vì là người say mê lịch sử nên tôi thường không coi những người bất đồng quan điểm là kẻ thù. Vì vậy, tôi đã bình tĩnh chia sẻ quan điểm của mình với anh ấy, và anh ấy cũng đưa ra bằng chứng của mình. Cuối cùng, tôi cảm thấy có lẽ, có gì đó như thể tôi đã sai ngay từ đầu.
Nhưng những quan niệm cắm rễ sâu trong chúng ta không phải một sớm một chiều là hình thành nên. Vì thế, khi biết những gì chúng ta từng coi là đúng hóa ra lại là sai – khi thế giới quan, nhân sinh quan của chúng ta và các giá trị bỗng sụp đổ – cảm giác tuyệt vọng và bất lực thường choáng ngợp đến nỗi người ta dễ rơi vào tình trạng chán nản trong một thời gian dài, thậm chí mất niềm tin vào mọi thứ.
Ban đầu, để lật ngược lại quan điểm của tôi là rất khó. Tôi bắt đầu xem qua rất nhiều sách từ những đường link mà người bạn này cho tôi, bao gồm Chín bài bình luận về ĐCSTQ, Marx và Sa tăng, và những cuốn khác. Tôi cũng xem tất cả những tài liệu liên quan, kể cả sách Khải Huyền.
Thời gian đó, tôi đã nghi ngờ mọi thứ và đã dành rất nhiều thời gian vào thư viện xem các tài liệu tham khảo và các bài báo đã xuất bản ở Trung Quốc hoặc nước ngoài. Tôi cố tìm điểm sai trong lập luận của bạn tôi để có thể cảm thấy bản thân mình tốt hơn một chút.
Nhưng cuối cùng, tôi phải thú nhận rằng con người không còn giống như thời cổ xưa, và đạo đức của con người ngày càng tệ đi. Thực tế này đủ để chứng minh rằng xã hội ngày nay đã thiếu đi những tư tưởng đúng đắn.
Tôi tự hỏi: nếu Pháp Luân Công thực sự chống Trung Quốc như Đảng Cộng sản Trung Quốc mô tả, thì chúng ta cũng có thể hỏi: Trung Quốc là gì? Hàng ngàn năm qua, vùng đất Trung Quốc đã chứng kiến bao nhiêu triều đại lên rồi xuống, bao nhiêu vương quốc thành rồi tan. Làm sao tinh thần dân tộc của Trung Quốc, vốn tồn tại hàng ngàn năm, lại bị một chế độ chính trị kiểm soát? Tôi có thể nói rằng tôi trung thành với Trung Quốc, với người dân Trung Quốc, nhưng tôi không thể trung thành mù quáng với một đảng phái chính trị.
Sau đó, tôi bắt đầu đọc các bài viết trên Minh Huệ Net như bạn tôi gợi ý, nhưng rất khó để một người không phải là học viên như tôi hiểu được những điều về tu luyện. Dù có cố gắng thế nào, trong tâm, tôi vẫn không tin những gì họ nói.
Sau đó, tôi thử bắt đầu đọc tiểu thuyết liên quan đến tu luyện trên mạng nhưng còn tệ hơn. Rất may là bạn tôi đã thấu hiểu và luôn giải đáp vô điều kiện những câu hỏi ngớ ngẩn của tôi. Anh ấy cũng an ủi tôi và chỉ cho tôi đi đúng hướng.
Lúc đó, tôi không còn lo lắng mấy về việc tôi không thể hiểu nổi khái niệm tu luyện vì nghĩ rằng có lẽ chưa đến lúc. Tôi miễn cưỡng đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ trong khi vẫn còn hoài nghi. Nhưng ý tôi không hẳn là vậy; tôi chỉ có thái độ không bài xích bên nào cả. Cuối cùng, tôi đã thoái ĐCSTQ bằng bí danh nên chẳng có gì phải lo cả.
Một đêm, tôi không sao ngủ được nên đã dậy đọc cuốn Chuyển Pháp Luân một lúc, rồi vào trang Minh Huệ Net. Tôi nhìn ngắm kỹ bức ảnh của Ngài Lý Hồng Chí, cảm thấy trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của Ngài dường như bao trùm biển cả vô bờ và vô số vì sao. Tôi cảm thấy Ngài đang nhìn thẳng vào tôi và thấy có gì đó trỗi dậy trong tâm. Tôi không dám nhìn thẳng vào bức ảnh mà chỉ dám liếc qua lại bức ảnh một hồi lâu.
Đột nhiên, tôi nhận ra rằng việc tôi thoái khỏi các tổ chức ĐCSTQ với sự giúp đỡ của bạn mình là chưa đủ, chỉ khi thực sự nhận ra đâu là tốt, đâu là xấu, tôi mới thoát khỏi sự kiểm soát nguy hiểm của ĐCSTQ.
Nhìn lại, bạn tôi luôn nói với tôi về tầm quan trọng của mối quan hệ, và anh ấy đã cố gắng hết sức để chia sẻ điều đó với tôi để tôi có thể được cứu. Thế mà tôi lại thờ ơ trước nỗ lực của anh ấy. Bảo sao tâm tính tôi chẳng thể nào tốt hơn được.
Giờ đây, tôi có may mắn được biết chân tướng, tôi cần phải trân quý cơ hội này để không phụ sự quan tâm chăm sóc của bạn tôi và sự từ bi mà Ngài Lý Hồng Chí đã cho tôi thấy. Con người dù ở trong mê nhưng vẫn cần tìm chân lý để có thể lĩnh hội được những nguyên lý căn bản nhất của vũ trụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/11/373521.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/22/172023.html
Đăng ngày 26-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.