Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-11-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1999. Sáu tháng sau, chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên toàn quốc. Giống như nhiều học viên khác, tôi kiên quyết không từ bỏ đức tin của mình và nỗ lực hết sức để giảng thanh chân tướng về Đại Pháp.

Trong 19 năm qua, trên hành trình tu luyện của mình, có những lúc tôi cảm thấy hạnh phúc khi được đề cao, đôi khi tôi lại cảm thấy buồn khi không vượt qua được khảo nghiệm. Tôi đã bị bắt giam hai lần vì bị cựu thế lực lợi dụng do những sơ hở trong tu luyện. Nhưng thông qua tu luyện kiên định và buông bỏ những chấp trước của con người, tôi đã được chứng kiến nhiều huyền năng của Đại Pháp và đề cao tâm tính trong khi chịu đựng sự tra tấn tàn bạo của chính quyền cộng sản tà ác.

Sức mạnh của việc học thuộc Pháp

Vào tháng 9 năm 2002, không lâu trước khi Đại hội Đảng lần thứ 16 của ĐCSTQ diễn ra, tôi bị bắt và bị đưa đến một trung tâm tẩy não và bị giam giữ trong vòng hai tháng.

Tại trung tâm tẩy não, tôi đã học thuộc Pháp, không ngừng nghỉ. Tôi không xem hoặc nghe các video tuyên truyền của ĐCSTQ được phát trên TV. Khi các cảnh sát nói chuyện với tôi, tôi nhắm mắt lại và tiếp tục nhẩm thuộc Pháp trong tâm. Tôi thấy từng từ, từng chữ của Pháp mà tôi đọc đều biến thành một khối vật chất cao năng lượng. Chúng vây quanh tôi và trở thành tấm khiên bảo vệ tôi. Và những điều mà họ nói, hoặc phát trên TV không thể tác động đến tôi.

Cảnh sát thất vọng bỏ đi. Sư phụ khích lệ tôi bằng cách cho tôi thấy bản thân mình đang ngồi trên đỉnh núi lửa, và Phật thể của tôi đang được tôi luyện. Đúng như lời Sư phụ đã giảng trong bài thơ Thần Lộ Nan:

Nạn trung luyện kim thể (Thần Lộ Nan, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Trong nạn mà luyện được thân thể vàng ròng(Thần Lộ Nan, Hồng Ngâm II)

Hai tháng sau, tôi đã được thả ra.

Duy trì chính niệm trong suốt ba năm bị giam giữ

Một năm sau, tôi lại bị bắt. Cảnh sát thẩm vấn tôi và không cho tôi ngủ trong 6 ngày. Tôi không tiết lộ bất cứ điều gì, và phản đối bằng cách tuyệt thực. Một cảnh sát đe dọa tôi: “Nếu cô không cung cấp thông tin về các học viên khác, đến đêm tôi sẽ đưa cô đến một nơi bí mật và phá hủy thần kinh của cô. Đến lúc đó, ngay cả khi chúng tôi đưa cuốn Chuyển Pháp Luân cho cô, cô cũng sẽ không nhận ra nó là gì đâu. Chúng tôi cũng sẽ buộc chồng cô ly dị cô. Khi cô ra tù, cô sẽ là một bà già cô độc, đến con cái cũng không nhận ra.”

Tôi đã rất kinh hoàng và biết rằng không có điều gì mà cảnh sát không dám làm. Tôi đã trải qua áp lực tinh thần rất lớn. Nhưng cũng biết rất rõ rằng tôi không nên phản bội các đồng tu.

Tôi thầm nói với Sư phụ ở trong tâm: “Sư phụ, con không thể cung cấp thông tin về các học viên khác cho những kẻ tà ác này. Ít nhất hiện giờ con vẫn còn tỉnh táo, xin Sư phụ hãy giúp con kéo dài thời gian này lâu hơn.”

Sáu ngày sau, tôi quyết định hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, để nhiều người biết đến tôi hơn và họ sẽ không dễ dàng để tôi biến mất.

Cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện, trói tôi vào giường và bức thực. Mặc dù không thể cử động, nhưng tôi vẫn có thể làm chủ tâm trí của mình. Tôi bắt đầu nhẩm thuộc Pháp. Khi tôi đắm mình trong Pháp, các cơn đau dữ dội sẽ dễ chịu hơn. Sau 2 tuần tuyệt thực, trưởng trại giam yêu cầu lính canh dừng việc không cho tôi ngủ và cho phép tôi luyện công.

Một vài tháng sau, tôi bị kết án ba năm tù. Do từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công và vẫn tiếp tục luyện công, nên các lính canh đã còng tay tôi, trói tôi lại và ngâm tôi vào nước bẩn trong nhiều ngày liền.

Không lâu trước khi được thả ra, các cảnh sát đã sách nhiễu chồng tôi và buộc chồng tôi phải ly dị tôi. Một gia đình hạnh phúc đã phải chia lìa. Đó là một cú sốc lớn đối với tôi. Nhưng, với niềm tin mãnh liệt vào Sư phụ, tôi đã liên tục nhẩm Pháp, chính niệm của tôi được củng cố và tôi đã vượt qua thời kỳ đen tối đó trong cuộc đời mình.

Giảng chân tướng cho gia đình

Tôi trở về nhà cha mẹ sau khi được thả ra vào năm 2006. Cha mẹ tôi cho rằng việc cầm tù và ly hôn của tôi làm mất mặt gia đình. Trong khi đó, các nhân viên Phòng 610 địa phương vu khống nói xấu tôi khắp nơi. Họ nói rằng tôi đã sao nhãng gia đình và chỉ quan tâm đến Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người nghĩ rằng tôi bị điên và tìm cách tránh mặt khi nhìn thấy tôi trên phố.

Tôi dành rất nhiều thời gian học Pháp để gia trì chính niệm. Tôi nói với cha mẹ mình rằng: “Con không làm gì sai cả. Chính quyền cộng sản bức hại con chỉ vì con muốn trở thành một người tốt.”

Tôi cố gắng chăm chỉ làm việc nhà. Cha mẹ tôi cảm động trước sự cởi mở và thái độ tích cực của tôi. Không cần tôi nói, cha tôi đã chủ động nói với tôi rằng ông muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Cuối năm 2006, tôi đã tìm được việc làm và cố gắng tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Bộ phận tôi làm đã giành được giải thưởng của công ty. Tôi đã nói chuyện với nhiều đồng nghiệp về Đại Pháp và hơn 170 người đã đồng ý thoái Đảng. Sau khi đi làm về, tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp cho mọi người trong thị trấn.

Một người hàng xóm nói với mẹ tôi: “Tại sao bà không để mắt đến con gái mình, con bé đã bị bắt giam vì tập Pháp Luân Công rồi mà vẫn không chịu thay đổi. Hễ nhìn thấy chúng tôi, con gái bà lại nói về Pháp Luân Công.”

Mẹ tôi trả lời: “Con gái tôi không gây hại cho ai cả, có gì sai khi nó cố gắng làm một người tốt chứ?“ Người hàng xóm ấy đành bỏ đi mà không nói một lời nào.

Sau đó, rất nhiều lần mẹ tôi đã giúp tôi bảo vệ sách Đại Pháp và các tài liệu giảng chân tướng.

Mẹ tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nhưng bà không phải chịu nhiều đau đớn và sống thêm hơn bảy năm so với dự tính của bác sỹ.

Vào những ngày cuối đời, bà hỏi tôi thiên đường trông như thế nào. Tôi đã mở DVD của chương trình biểu diễn Thần Vận cho mẹ tôi xem. Bà nói: “Thiên đường thật đẹp. Mẹ đang đến đó.” Sau khi bà qua đời, một thành viên trong gia đình có thiên mục khai mở nói rằng mẹ tôi ngồi trên đài sen và bay lên trời.

Bằng việc không ngừng giảng chân tướng, hầu hết người dân xung quanh nơi tôi ở đã thay đổi thái độ với tôi và ngày càng nhiều người thoái Đảng hơn.

Hai năm sau, tôi tái hôn với một học viên. Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt, cùng sản xuất tài liệu Đại Pháp và phân phát chúng.

Bị bắt giam lần nữa vì sơ hở

Tôi bị bắt lần thứ ba vào mùa xuân năm 2012. Ba tháng trước khi bị bắt, tôi có một giấc mơ: Sư phụ đang lái một con tàu, con tàu tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh. Tôi ngồi trên tàu và làm bài kiểm tra của mình. Nhiều câu tôi trả lời đúng. Nhưng có hai lỗ đen ở trang đầu tiên của bài kiểm tra và tôi không thể trả lời chúng. Một người đàn ông chạy theo tôi và nói: “Làm thế nào mà cô có thể chứng thực Pháp được chứ?”

Vài ngày sau, tôi có một giấc mơ khác. Người đàn ông ấy lại xuất hiện. Anh ta ngồi trên mặt đất và khóc: “Tôi đã đến văn phòng chuyển hóa để nộp đơn khiếu nại cô. Nhưng Sư phụ của cô là người quản lý văn phòng, và ông là người đưa ra quyết định. Nên tôi không thể làm gì cô.”

Sau một thời gian, một học viên thường xuyên liên lạc với tôi đã bị bắt và tiết lộ thông tin của tôi cho cảnh sát.

Ba ngày trước khi tôi bị bắt, tôi thấy một nhóm các vị Thần đến từ vũ trụ cũ đến gặp tôi. Người dẫn đầu ăn mặc như một vị quan ngày xưa. Một tay cầm một tờ giấy, tay kia ném những hạt vật chất đen lên người tôi, mỗi hạt chứa đầy những sinh mệnh tà ác, khiến tôi không thể cử động được. Tôi hét lên: “Ta là đệ tử Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta không thừa nhận những an bài khác cưỡng ép lên ta, không ai được phép!” Sau đó, tôi đã thoát ra được.

Sau khi chồng tôi và tôi bị bắt, hàng đêm, tôi có cùng một giấc mơ về bài kiểm tra. Do tôi không thể trả lời các câu hỏi ở hai lỗ đen. Sư phụ đã vẽ mực đỏ lên đó. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang thay tôi chịu đựng khổ nạn. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con phải tự mình vượt qua bài kiểm tra này.”

Sư phụ giảng:

Thân ngọa lao lung biệt thương ai

Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại (Biệt ai, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn

Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây

Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước

Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại” (Biệt ai, Hồng Ngâm II)

Tôi bình tĩnh trở lại và bắt đầu nhìn lại con đường tu luyện của mình từ vài năm trước, để tìm xem lỗi sai của mình ở đâu?

Sau khi ra tù và ly hôn, tôi thường có cảm giác cay đắng vì phải sống cô đơn không nhà cửa. Tôi muốn có một ngôi nhà của riêng mình. Vì vậy, tôi đã vay mượn tiền từ các đồng tu và mua một căn hộ. Sau khi tái hôn, chúng tôi đã trả hết nợ, bán căn hộ này và mua một căn nhà lớn hơn. Tôi thỏa mãn và cảm thấy hạnh phúc.

Lo sợ bị bức hại, tôi đã mua nhà nhưng đứng tên một người họ hàng. Mặc dù Sư phụ nhắc nhở tôi về những chấp trước vào tâm an dật và một cuộc sống tốt đẹp, tôi đã không nghiêm túc nhìn nhận mà vẫn tiếp tục đắm chìm trong hạnh phúc phù du của con người, cho đến khi bị bắt giam trở lại.

Đài phát thanh giảng chân tướng trong trại giam

Tôi từ chối không tuân theo bất kỳ quy tắc nào của trại giam, và đã nói chuyện với cảnh sát và những người bị giam giữ về Đại Pháp và thuyết phục họ thoái Đảng. Rất nhiều tù nhân đã học được cách ngồi thiền và chúng tôi tập luyện cùng nhau vào mỗi tối. Thật đáng kinh ngạc, chín người trong số họ đã khai mở thiên mục. Phòng giam được bao phủ bởi với sự hòa ái và an bình.

Sau khi các lính canh phát hiện ra sự việc này, họ gây áp lực cho mỗi người và đe dọa sẽ tăng án tù nếu họ tiếp tục học Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nhận thức đầy đủ sự thật, trái tim của họ đã hướng về Đại Pháp. Họ từ chối lắng nghe những lời vu khống từ lính canh và viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên tường phòng giam và các sản phẩm mà họ làm ra trong trại lao động cưỡng bức. Các lính canh chuyển họ đến các phòng giam khác và ra lệnh cho các tù nhân khác theo dõi họ.

Tôi cảm thấy buồn cho họ vì đã phải chịu áp lực ngay sau khi nhận rõ được chân tướng về Đại Pháp. Tôi biết rằng họ là những chúng sinh được Sư phụ sắp xếp để kết nối lại mối tiền duyên của họ với Đại Pháp, nên tôi không thể để mối tiền duyên này bị cắt đứt.

Tôi không thể làm gì để giúp họ ngoài việc hát những bài hát Đại Pháp. Tôi chưa bao giờ hát hay cả, nhưng tôi phải hát vì đó là lựa chọn duy nhất của tôi tại thời điểm đó. Hóa ra, tiếng hát của tôi lại rất được đón nhận. Tôi lấy lại được sự tự tin.

Lấy cảm hứng từ thành công ngoài mong đợi đó, mỗi ngày tôi bắt đầu sử dụng cách thức này để giảng chân tướng cho những người bị giam giữ khác trong thời gian tôi ở đây. Tôi quấn tờ giấy thành một cái loa và nói: “Đài phát thanh giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp xin được bắt đầu.” Tôi nói về Cửu Bình và các câu chuyện về nền văn hóa Thần truyền của Trung Quốc. Kết thúc chương trình là tiết mục hát, lúc đó các tù nhân sẽ yêu cầu tôi hát về các bài hát Đại Pháp mà họ yêu thích.

“Đài phát thanh” của tôi trở nên rất nổi tiếng đối với những tù nhân dọc suốt 9 phòng giam. Các học viên từ các phòng giam khác cũng giúp tôi và chúng tôi thường cùng nhau cất tiếng hát. Các lính canh nghe mọi chương trình phát sóng và không hề làm gián đoạn. Một lính canh bắt đầu ngưỡng mộ Đại Pháp và khóc trước mặt chúng tôi. Nhiều tù nhân trở nên rất mạnh dạn và đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Quản lý trại giam bất ngờ xuất hiện khi tôi đang thực hiện chương trình phát sóng trực tiếp. Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi vẫn không dừng lại và tiếp tục chương trình của mình. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, người quản lý trại giam nói: “Cô không khát khi phải nói liên tục trong thời tiết nóng bức như vậy sao? Cô nên nghỉ ngơi một lát.” Sau đó, cô ta rời đi mà không có ý kiến gì.

Chân chính hướng nội và đề cao bản thân

Tôi bị chuyển từ trại giam đến nhà tù và bị biệt giam sau khi bị kết án bốn năm tù.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện”. (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh tấn yếu chỉ III)

Bị giam trong phòng tối một mình, tôi nhớ lại những gì Sư phụ giảng:

“Người tu luyện trong quá khứ sau khi dùng dây để trèo vào trong, liền cắt đứt dây đi, [rồi] tu luyện ở trong động; [nếu] không tu luyện xuất lai, thì sẽ chết ở trong đó. Không có nước, không có lương thực, họ đã sử dụng phương pháp tu luyện đặc thù ấy ở trong chính hoàn cảnh cực kỳ đặc thù này.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ qua các chấp trước của bản thân và không tu bỏ chúng đi. Sơ hở của tôi đã bị tà ác lợi dụng, chúng khiến tôi bị cô lập trong căn phòng nhỏ tối tăm. Sáu tù nhân được giao nhiệm vụ theo dõi tôi đã trở thành bạn đồng hành của tôi. Tất cả mọi thứ được sắp đặt để tôi tu luyện.

Có Đại Pháp chỉ đường, bất kể họ đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn đáp lại bằng lòng tốt và sự lương thiện. So với những người tu luyện ngày xưa trong các hang động, tôi may mắn hơn nhiều, bởi vì tôi đang tu luyện Pháp vĩ đại của vũ trụ.

Thanh lý các quan niệm hậu thiên

Sư phụ giảng:

“Bởi vì tam giới là phản lại, do vậy so sánh [đạo] lý của con người và chính Pháp lý của vũ trụ là nhận thức [tương] phản.” (Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi hiểu rằng tất cả các quan niệm hình thành trong thế giới con người đều là phản lý, và không phù hợp với chân lý của vũ trụ.

Sư phụ cũng giảng:

“Lấy một ví dụ, một chiếc chai đựng đầy thứ dơ bẩn, xiết nút thật chặt; ném nó xuống nước, thì nó chìm ngay đến đáy. Chư vị đổ những thứ bẩn đi, càng đổ nhiều ra thì nó lại càng có thể nổi lên cao hơn; [nếu] đổ hết [thứ bẩn] ra ngoài, [thì] nó nổi hẳn lên trên.” (Chuyển Pháp Luân)

Tâm trí của tôi giống như một cái chai vậy, và tôi cần phải đổ đi những thứ dơ bẩn bên trong nó. Mỗi ngày sau khi thức dậy, tôi đều phát chính niệm loại bỏ những suy nghĩ và đủ loại thứ tình của con người, và bất cứ điều gì can nhiễu đến tôi.

Tôi có cảm giác chán nản và cảm thấy sợ hãi trong nhà tù ma quỷ này. Tôi nhận ra rằng nỗi sợ hãi này đến từ những quan niệm hậu thiên của tôi về nhà tù. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm thanh lý những quan niệm đó và tôi có thể cảm nhận được vật chất đi cùng với quan niệm này đã bị giải thể trong đầu tôi. Và rồi sự chán nản và sợ hãi của tôi cũng biến mất.

Khi tôi từ chối mặc áo tù nhân, lính canh không cho phép tôi tắm hoặc thay quần áo trong ba tháng hè nóng bức. Vì vậy, tôi đã tập trung tư tưởng để loại bỏ chấp trước vào việc sợ nóng. Vào mùa đông, tôi loại bỏ chấp trước của mình vào việc sợ lạnh và tâm an dật. Miễn là tôi thấy mình còn bất kỳ ham muốn hay tình cảm nào của con người, tôi đều tập trung tư tưởng để thanh lý chúng.

Một nhóm lính canh đến, mang theo dùi cui điện. Họ trói tôi lại, đẩy tôi xuống đất và bắt đầu sốc điện vào tay tôi. Lần này tôi không cảm thấy đau. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ cho tôi.

Lính canh bỏ đi, để lại tôi bị trói chặt và hai tay bị còng sau lưng trong nhiều ngày. Trong cơn đau đớn tột cùng. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, con biết những đau đớn này là nghiệp lực của con chứ không phải bản thân con. Con có thể phân biệt nó.”

Tôi nhắm mắt lại, phát chính niệm loại bỏ tất cả những cảm giác đau đớn, ngay cả quan niệm rằng tôi bị cựu thế lực bức hại cũng biến mất. Tôi chỉ nhớ các nguyên lý về chuyển hóa nghiệp lực và tu luyện tâm tính được dạy trong Chuyển Pháp Luân.

Tôi bắt đầu mỉm cười. Áp lực và nỗi đau biến mất. Sau khi thấy cách thức tra tấn này không hiệu quả với tôi, lính canh đã nới lỏng còng và dây thừng 15 ngày sau đó.

Các lính canh đã cố gắng xác định điểm yếu của tôi để bức hại tôi thông qua các bài kiểm tra tâm lý nhưng không thành công. Họ không biết là tôi đã tu luyện và trên cơ điểm của Pháp, tôi đã loại bỏ được rất nhiều chấp trước của người thường. Khi họ tấn công vào một số chấp trước của tôi, tôi lại bắt đầu thanh lý chúng. Những nỗ lực của họ nhằm bức hại tôi hóa ra lại là những bước để tôi đề cao bản thân.

Sư phụ luôn ở bên tôi, bảo hộ và động viên tôi. Tôi thực sự trải nghiệm được huyền năng siêu thường của Đại Pháp. Tôi biết chừng nào tôi còn theo sát Sư phụ, tà ác sẽ không thể làm gì được tôi.

Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh

Khi những lính canh đến chỗ tôi, tôi giảng chân tướng cho họ. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để truyền cảm hứng cho họ trở thành người tốt. Tôi đối xử với lính canh bằng lòng từ bi và trân quý họ.

Tôi có một giấc mơ rằng tôi đang đứng ở trung tâm của một sân khấu, bao quanh tôi là những sinh mệnh tà ác. Tôi cất tiếng hát bằng giọng ca thần thánh. Tà ác liên tục dùng một thanh kiếm đen tấn công vào đầu tôi. Nhưng mỗi lần tấn công của chúng lại chuyển hóa thành năng lượng cho tôi bằng một cơ chế xoay được Sư phụ cài đặt bên ngoài cơ thể tôi. Trường năng lượng xung quanh tôi tiếp tục được tăng cường. Ngồi trong phòng chiếu là những chúng sinh đang theo dõi trận chiến kinh hồn giữa chính và tà.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã ban cho tôi trách nhiệm cứu độ chúng sinh. Nhưng bị nhốt trong căn phòng tối nhỏ, không có tự do, tôi có thể làm gì để cứu họ đây?

Tôi nghĩ đến việc hát và hô lớn các thông điệp. Vì vậy, tôi bắt đầu hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, và hát các bài hát của Đại Pháp.

Tiếng hô lớn của tôi vang vọng khắp trại giam bởi các đồng tu bị giam giữ trong các phòng giam khác. Mỗi ngày sau khi chúng tôi thức dậy, chúng tôi bắt đầu hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi có thể cảm nhận được giọng nói của chúng tôi có tác dụng thanh trừ tà ác ở các không gian khác và góp phần cứu độ chúng sinh.

Một ngày nọ, một nhóm lính canh đến chỗ tôi với còng tay và dùi cui điện. Lần này tôi thấy sợ hãi. Tôi tự hỏi tại sao tôi sợ dùi cui điện mà không sợ dao. Tôi thấy rằng mình vẫn có quan niệm hậu thiên về sợ hãi liên quan đến dùi cui điện. Tôi phát chính niệm và nỗi sợ hãi của tôi bị loại bỏ gần như ngay lập tức. Khi lính canh thấy tôi không sợ, bèn quay lại và bỏ đi.

Vào một ngày khác, lính canh ra lệnh cho các tù nhân mang tôi ra khỏi phòng và ném tôi ra hành lang. Cô ta vẫy cây dùi cui trong không trung và hét vào mặt tôi: “Tôi thách cô hét lên với các phòng giam ở đây đấy!” Tôi đứng dậy và đi đến phòng giam đầu tiên. Một đồng tu ở trong đó. Cô ấy hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nói với mọi người trong phòng giam đó, với sự bình tĩnh và chân thành: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tu luyện bản thân dựa trên nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi không ghét hay oán hận ai. Nhưng tôi không đồng ý với chính quyền cộng sản về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi hy vọng rằng mọi người trong số các bạn đều có thể hiểu được sự thật, thoát khỏi chế độ này và có một tương lai tốt đẹp hơn.”

Sau đó, tôi đi đến phòng giam tiếp theo và lặp lại những gì tôi vừa nói. Khi tôi bước vào phòng giam thứ 5, lính canh ngăn tôi lại và ra lệnh cho các tù nhân đưa tôi trở lại.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã hô to lên lời chúc mừng đến Sư phụ. Một lính canh kéo tôi đến văn phòng của cô ta, vừa chửi rủa vừa sốc dùi cui điện vào miệng tôi. Tôi có cảm giác như một con rắn độc đang cắn vào mặt tôi. Tôi đã không tức giận. Tôi nhìn vào mắt cô ấy và nói: “Sáng nay sao cô giận dữ thế? Hãy bình tĩnh và nghỉ ngơi một lát.”

Cô ta dừng sốc điện. Nhưng sau đó cô ta cởi áo khoác của tôi và ném tôi ra ngoài hành lang, nơi không có lò sưởi. Cô ta muốn tôi chết rét. Tôi chào những người đi qua với một nụ cười và nói với họ hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi bị bỏ lại ở ngoài hành lang trong vòng 2 ngày trước khi lính canh bảo tôi trở về phòng giam. Trên thực tế, họ luôn vác tôi hoặc kéo tôi đi đâu đó vì tôi không bao giờ hợp tác với mệnh lệnh của họ. Tôi nói với người lính canh: “Lần này tôi có thể tự đi bộ được. Nhưng tôi sẽ vừa đi vừa hát những bài hát Đại Pháp. Nhiều đồng tu của tôi biết cô đã kéo tôi ra khỏi phòng giam. Khi tôi hát, tôi sẽ cho họ biết rằng tôi vẫn an toàn và vẫn ổn.” Lần này, người lính canh đồng ý.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian (Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm II)

Nhờ có Đại Pháp, niềm hạnh phúc và thái độ sống tích cực của tôi đã ảnh hưởng đến các tù nhân xung quanh. Một số người thoái Đảng, một số nói với tôi rằng họ đã nhẩm thuộc “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm, và một số nói rằng lính canh đã nói nhiều lời tốt đẹp về tôi trước mặt họ.

Thử thách cuối cùng trong nhà tù

Sáu tháng trước khi tôi được thả ra, tôi có một giấc mơ, trong đó Sư phụ nhìn tôi với sự kỳ vọng và lo lắng. Ngoài ra còn có những cảm xúc khác mà tôi không thể diễn tả được. Sau đó, một nhóm người đến, đẩy tôi xuống đất và bắt đầu đánh. Tôi hiểu rằng tôi còn có nhiều nợ nghiệp trong lịch sử phải trả và Sư phụ lo lắng liệu tôi có thể vượt qua được bài kiểm tra này hay không.

Vài ngày sau, Phòng 610 địa phương ra lệnh cho nhà tù “chuyển hóa” mọi học viên Đại Pháp. Những người vẫn kiên định với đức tin của mình bị kéo vào phòng tra tấn hết lần này đến lần khác. Sau đó, chúng tôi nghe thấy những tiếng hét khủng khiếp. Ngay sau đó, tôi nghe nói rằng hầu hết các học viên đã bị buộc phải từ bỏ Đại Pháp. Một học viên đã bị tra tấn đến chết.

Khi lính canh tra tấn tôi, những cơn đau đớn đến tột cùng. Hết lần này đến lần khác tôi cảm thấy đã vượt quá mức chịu đựng của mình. Tôi không còn đủ sức mạnh làm chủ bản thân hoặc thậm chí để hướng nội.

Ngày qua ngày, nỗi sợ hãi và oán giận của tôi tăng lên. Tôi chợt nhận ra rằng tất cả những cực hình và bức hại mà tôi phải chịu đựng trước đây không là gì so với thử thách sinh tử trước mặt tôi ngay bây giờ.

Tôi không còn con đường nào để quay lại. Cách duy nhất là hoàn toàn buông bỏ bản thân cho Đại Pháp. Tôi nhớ lại con đường tu luyện mà tôi đã đi và sự cứu độ đầy gian khổ của Sư phụ. Cho dù nhục thân này của tôi phải chịu đựng như thế nào, thì tôi đã loại bỏ được nghiệp lực của mình và tiến bước trên con đường thành Thần. Tôi không thể để thần thể thiêng liêng của mình tan biến dưới lớp da người. Tôi không thể để sự yếu đuối của mình hủy diệt vô số chúng sinh đã đặt tất cả hy vọng vào tôi.

Tôi đã quyết định rằng dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không thỏa hiệp với tà ác. Tôi lặp đi lặp lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm trí của tôi. Trong lúc chịu đựng đau khổ, tôi có thể cảm thấy những nghiệp lực trên thân bị loại bỏ.

Sau khi được đưa về phòng giam vào ban đêm, tôi tự nhéo mình để tránh ngủ quên. Tôi tiếp tục đọc nhẩm Pháp và loại bỏ mọi suy nghĩ không phù hợp với Pháp. Tôi nhớ lại giấc mơ đó và có sự hiểu biết sâu sắc hơn về các mối quan hệ nghiệp lực. Dù thế nào đi nữa, tôi không nên có bất kỳ sự thù hận nào đối với những lính canh đã tra tấn tôi.

Sư phụ cũng điểm hóa cho tôi tăng cường phát chính niệm. Tôi cảm thấy trường năng lượng tốt đẹp bao quanh tôi và tà ác thậm chí không thể đến gần.

Hàng ngày, lính canh vẫn chờ đợi tôi từ bỏ đức tin của mình. Mỗi lần, sau khi bị các lính canh tra tấn và đưa trở lại phòng giam, tôi vẫn bình thản nhìn họ và mỉm cười.

Sư phụ giảng:

“Trong Phật giáo giảng rằng hết thảy hiện tượng của xã hội nhân loại đều là huyễn tượng, không thật”. (Chuyển Pháp Luân)

‘Triêu văn Đạo, tịch khả tử’ (Hoà tan trong Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Cho dù cuộc bức hại tàn khốc đến mức nào, tôi vẫn tu luyện Đại Pháp. Tôi là người may mắn nhất trên thế giới.

Sau 6 tháng trải qua những màn tra tấn tàn bạo không thể tưởng tượng nổi, tôi vẫn không bị khuất phục. Tôi đã không thỏa hiệp với tà ác và đã trưởng thành hơn bao giờ hết trong tu luyện. Tôi có trải nghiệm sâu sắc rằng tu luyện là điều nghiêm túc nhất. Và có một tiêu chuẩn cho chúng ta – những đệ tử Đại Pháp. Tiêu chuẩn đó là vững chắc – kiên định, tiêu chuẩn đó sẽ không thay đổi cho dù chúng ta đang ở trong môi trường nào.

Khi gia đình đưa tôi trở về nhà, cơ thể tôi rất yếu ớt và tóc tôi đã ngả bạc, nhưng tim tôi tràn ngập năng lượng, bình yên và từ bi.

Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được sự vĩ đại của Sư phụ và Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn về tất cả những gì Sư phụ đã làm để cứu giúp tôi. Con đường tu luyện của tôi cũng chứng minh rằng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, môi trường xung quanh có tà ác thế nào, miễn là chúng ta thực sự vững tin vào Đại Pháp và thực tu bản thân dựa trên Pháp, thì sẽ luôn luôn có một con đường ở phía trước để đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/9/376436.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/14/173246.html

Đăng ngày 26-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share