Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi tôi từ một người bi quan trong cuộc sống thành một người đàn ông chính trực và có trí huệ. Hiện tại tôi rất khỏe mạnh, công tác tốt và có một gia đình tuyệt vời. Đây là điều mà tôi không dám mơ tới trước khi tu luyện Đại Pháp.

Từ khi còn nhỏ, tôi có trí nhớ kém và không có khả năng tập trung. Vào tiểu học, tôi không thể theo kịp việc học ở trường. Từ trung học đến trường nghề cấp ba, tôi khá lơ đễnh và ít chú ý học hành.

Khi trưởng thành, tôi gầy như que củi. Tôi cao 1m74 mà nặng không tới 60 cân. Gương mặt tôi xanh xao và chân tay thì lạnh ngắt. Tôi còn bị cao huyết áp, nói lắp nhiều, đau nửa đầu và chân tay run.

Năm 20 tuổi, tôi tiếp quản công việc của cha tôi tại một viện nghiên cứu công. Tôi không biết nhiều về công việc này, và vì sức khỏe yếu, tôi thường bị cảm lạnh hoặc đau dạ dày.

Hàng năm, chúng tôi phải đi công tác phòng chống bão lụt rất nhiều. Tôi thường mang theo rất nhiều thuốc, gồm cả Đông y và Tây y. Một bác sỹ Trung y có tuổi nói rằng tôi bị thận hư, vì vậy ông ấy đã kê cho tôi một đơn thuốc Trung Y.

Tuy nhiên, sau vài tháng dùng những thang thuốc này sức khỏe của tôi vẫn không hề được cải thiện. Tôi thường đổ mồ hôi trộm và chỉ gặp gió là bị cảm lạnh và sốt.

Một số người nông dân nhận xét: “Trông cậu thanh niên này kìa. Cứ như thể một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi cậu ngã lăn ra đất. Cậu ấy có thể làm ăn được gì chứ?”

Tất cả những điều này đã thay đổi kể từ đầu năm 1999 khi mẹ tôi đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách bao gồm những bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi nói: “Mẹ vừa luyện tập môn này và thấy rất tốt. Tất cả những người khác cũng đều nói là tốt. Con hãy thử xem.”

Tôi dành khoảng một tuần để đọc cuốn sách này. Cuốn sách dạy người ta làm người tốt và những nguyên lý uyên thâm trong đó đã khiến tôi nhận ra rằng con người ta nguyên lai là cũng có thể sống thiện lương như vậy. Trong tâm tôi cảm thấy vui vẻ và phấn chấn, và nó đã lập tức vực dậy tinh thần tôi.

Sau một tuần luyện công tiếp nữa, tôi đã khỏi đau lưng. Tôi bắt đầu cảm thấy tràn đầy năng lượng và tỉnh táo. Làn da xanh tái của tôi trở nên hồng hào. Tất cả hàng xóm của tôi đều nói rằng chỉ cần nhìn da tôi là thấy tôi đã trở nên khỏe mạnh hơn.

Tôi không còn cần dùng đến thuốc và khỏi mọi bệnh tật. Lần đầu tiên, tôi thực sự trải nghiệm được cảm giác của một người hoàn toàn khỏe mạnh. Không gì có thể diễn tả được niềm vui của tôi.

Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã dạy tôi rằng tôi cần làm người tốt ở bất cứ đâu, cả trong công việc. Qua tu luyện, tôi không còn cảm giác nôn nóng như trước.

Tôi buộc mình ngồi lại và nghiên cứu công việc. Tôi bắt đầu đọc một cuốn sách nghiên cứu. Mỗi ngày, tôi chỉ hiểu được một vài câu. Nó không hề thú vị và rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn kiên trì.

Một tuần sau tôi đã có thể đọc được mỗi ngày một đoạn. Tôi tiếp tục đọc và hỏi các đồng nghiệp những câu hỏi. Tôi đã đọc xong phần cơ bản và sau vài tháng tôi đã khá hiểu về bản chất công việc của mình.

Qua học Pháp và luyện công liên tục, tôi đã có thể giữ bình tĩnh và đọc những cuốn sách chuyên ngành nhanh hơn. Sau đó tôi có thể đọc hết một cuốn sách rất dày về ứng dụng máy tính trong vòng một tuần rồi áp dụng nó trong công việc. Tôi cũng có thể nhanh chóng nắm bắt công nghệ mới.

Tôi đã được phân công quản lý công việc của một phòng ban trong vòng một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và mọi việc đều thuận lợi.

Khi có thêm kinh nghiệm trong công việc, tôi bắt đầu viết bài nghiên cứu đầu tiên. Tôi chưa từng viết bài nào trước đây, vì vậy đó là một thách thức lớn đối với tôi. Đầu tiên tôi đọc các bài viết của các tác giả khác để học cách viết sau đó tôi viết bài của mình. Sau khi chỉnh sửa cẩn thận, tôi gửi nó cho giám đốc. Ông ấy nói nó rất tốt. Bài viết sau đó được đăng trên một tạp chí nội bộ của tỉnh tôi. Đó là bài báo đầu tiên của tôi; tôi cảm thấy rất được khích lệ.

Sau đó tôi viết nhiều bài nghiên cứu hơn với kết quả rất tốt. Tôi thường giành giải thưởng và nhiều bài được đăng tải trên tạp chí của tỉnh. Một bài viết thường đòi hỏi những nỗ lực chung của nhiều cá nhân tài năng. Nó có thể mất vài tháng tới một năm để cả nhóm thu thập và phân tích dữ liệu, vẽ đồ thị, viết phản biện và kết luận. Nhưng tôi thường làm việc độc lập, và chỉ mất hai tới ba tháng.

Tất cả những bài viết và kết quả nghiên cứu khoa học của tôi đều xét mọi thứ từ những phương diện và cách tiếp cận mới.

Kỹ sư trưởng của tôi khen ngợi: “Anh là người giỏi nhất trong viện chúng ta.”

Giám đốc cũng nói rằng ông chưa từng đọc những bài viết như của tôi và gợi ý tôi gửi chúng cho các tạp chí cấp quốc gia.

Một bài nghiên cứu của tôi đã dự đoán chính xác sự phân bố của mưa tuyết và lượng mưa năm tới của thành phố. Bài viết được trao giải nhất trong hệ thống toàn tỉnh. Trong hơn 40 viện nghiên cứu của tỉnh tôi, chỉ có tám giải nhất.

Đó là lần đầu tiên viện của tôi được trao giải nhất cho một bài viết. Mọi người khá ngạc nhiên khi tôi có được giải thưởng này. Các viện nghiên cứu khác có các chuyên gia chuyên ngành, những kỹ sư hàng đầu và những nhà nghiên cứu khác với bằng cấp Thạc sỹ, Tiến sỹ.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi chỉ là sinh viên trường nghề với kiến thức ít ỏi.

Những gì tôi có được đều là do Đại Pháp ban cho. Nếu không tu luyện, tôi sẽ không phải là một người khỏe mạnh có nhân cách cao thượng. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và năng lực cần thiết và biến tôi từ một người luôn tuyệt vọng thành một người tích cực và biết nghĩ cho người khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/14/375758.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/28/173424.html

Đăng ngày 13-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share