Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2017] Vợ chồng tôi sống chung với mẹ chồng. Vào một ngày mùa xuân năm nay, một người bạn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Tôi có chuẩn bị bữa trưa cho mẹ chồng, bưng qua cho bà ăn. Một lát sau, tôi đang ở trong phòng khác, bà nghĩ tôi đã ra ngoài rồi, lớn tiếng trách móc: “Cô cho tôi ăn bánh rán còn cô lại giữ lại bánh bao cho mình.” Bà còn chửi mắng tôi.

Lúc đầu, bà phàn nàn rằng bánh bao tôi làm ngày hôm đó không ngon. Tôi biết bà thích bánh rán, đó là lý do tại sao tôi lại mang cho bà bánh rán chứ không phải bánh bao. (Ghi chú của người biên tập: Ở Sơn Đông, bánh bao thường đắt hơn bánh rán)

Tôi biết rằng bà nghĩ tôi đã ra ngoài rồi, và vì không muốn làm bà xấu hổ nên tôi đã lặng lẽ rời đi.

Lúc đầu tôi không thấy khó chịu, nhưng sau đó tôi cảm thấy bất công đến nỗi gần phát khóc. Tôi biết mình không được xúc động. Tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh tấn yếu chỉ)

Trong khi suy nghĩ về những lời giảng này của Sư phụ, tôi thấy nhẫn lực của mình được tăng cường và một số vật chất xấu đã bị loại bỏ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi bắt đầu hướng nội tìm nguyên nhân khiến chuyện này phát sinh. Đôi lúc chồng tôi có phàn nàn về việc nấu nướng của tôi, mẹ chồng tôi cũng đứng về phía anh ấy. Mặc dù tôi chưa bao giờ tranh luận với họ, nhưng trong lòng thì khó chịu và thậm chí còn oán hận. Tôi chưa bao giờ có thể thực sự tiếp nhận lời phê bình.

Tôi nhớ trước khi bắt đầu tu luyện, tôi thường gián tiếp mắng mẹ chồng khi tranh cãi với chồng. Vì đã tạo nghiệp, nên giờ tôi cần hoàn trả.

Khi tôi kể với một học viên khác về chuyện đã xảy ra, cô nói rằng tôi đã đối đãi với tình huống này như một học viên: Mẹ chồng mắng tôi, nhưng tôi vờ như không nghe thấy vì tôi không muốn bà mất mặt.

Vì đã loại bỏ được chấp trước và đề cao tâm tính, nên giờ tôi cùng mẹ chồng chung sống hòa thuận với nhau.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị đã từng nghĩ rằng hết thảy những gì trong cuộc sống của chư vị đều đang trong tu luyện hay không? Từng ngôn hành cử chỉ của chư vị, hết thảy những gì của chư vị, chư vị đều đang trong tu luyện đó, chư vị có biết chăng?” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Tôi nhận ra rằng người nhà của chúng ta đang quan sát cách chúng ta hành xử và những gì chúng ta nói. Khi chúng ta tu tốt, họ sẽ ủng hộ Đại Pháp và thậm chí nói với người khác rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Em chồng tôi bị bệnh tim mạch từ khi còn nhỏ. Cô ấy phải tới bệnh viện một năm hai lần và lần nào tôi cũng tới viện để chăm sóc cô.

Tháng 7 năm nay, em chồng tôi lại phải nhập viện và ban ngày tôi ở đó chăm sóc cô ấy. Vì cô không khỏe nên chúng tôi đã tắt điều hòa. Cô đổ rất nhiều mồ hôi và tôi phải giúp cô lau rửa mỗi ngày. Tôi cũng phải dọn bô cho cô. Các bệnh nhân khác cùng phòng nghĩ rằng tôi là chị gái cô. Khi họ biết cô là em chồng tôi thì họ rất ngạc nhiên khi thấy tôi chăm sóc cho cô chu đáo như vậy.

Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi chiểu theo những Pháp lý của Đại Pháp để trở thành một người tốt. Em chồng tôi nói với họ rằng tôi rất tốt bụng và lương thiện. Một bệnh nhân nói với tôi: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại. Cô thật là tốt bụng.”

Trước khi qua đời, em chồng đã cảm ơn tôi. Tôi bảo cô hãy cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Lúc mới bắt đầu cuộc bức hại, em chồng tôi cố gắng thuyết phục chồng tôi ly hôn tôi. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chắc chắn tôi sẽ oán trách và từ chối chăm sóc cô ấy. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không thể dùng tâm từ bi đối đãi với hết thảy mọi chuyện như vậy. Thay vào đó, tôi đã bỏ qua cho cô ấy và chăm sóc tốt cho cô trước khi cô qua đời. Vì thế chồng tôi rất cảm động.

Ở giai đoạn đầu của cuộc bức hại năm 1999, chồng tôi sợ hãi và cố gắng ép tôi từ bỏ tu luyện. Tôi kiên quyết từ chối. Anh nói: “Được, em có thể tu luyện, nhưng chỉ được luyện ở nhà và không được liên lạc với các học viên khác.” Anh ấy không vui khi họ đến gặp tôi. Sau đó, tôi nói với anh: “Anh chưa bao giờ chào đón các học viên khác. Khi họ chào hỏi anh, anh lờ họ đi.” Cuối cùng tôi nhận ra lý do khiến anh không ủng hộ là vì tôi chưa giảng rõ chân tướng cho anh.

Tại các hoạt động xã hội, khi tôi cố gắng giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và khuyên bạn bè đồng nghiệp của anh làm Tam thoái, anh thường cố gắng ngăn cản tôi.

Vài năm qua, tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy. Tôi cũng nói với anh tại sao tôi tiếp tục cố gắng thuyết phục bạn bè anh thoái Đảng. Cuối cùng anh đồng tình rằng tôi đang cố gắng giúp họ.

Sau đó, tôi tình cờ nghe được anh nói chuyện với một người bạn: “Pháp Luân Đại Pháp thật vô cùng thần kỳ. Vợ tôi không còn nóng giận và không còn bệnh tật nữa.” Tôi hiểu rằng anh đã thực sự tôn kính Pháp Luân Đại Pháp.

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/24/358217.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/30/173455.html

Đăng ngày 14-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share