Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 16-11-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 66 tuổi, hiện đang làm việc ở vị trí bán hàng tại Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTD)
Ai đúng ai sai
Phó Chủ tịch NTD đã đề nghị tôi tiếp nhận xử lý một dự án hợp đồng với Chính phủ. Vì nó đang trong giai đoạn viết đề án kinh doanh, nhóm sản xuất cần ai đó hỗ trợ họ việc đối ngoại và xây dựng hợp đồng. Trên cơ sở kinh nghiệm của tôi đối với khu vực Chính phủ, tôi đã được đề nghị tham gia vào nhóm. Do phần lớn công việc cần thiết đang trong giai đoạn cuối, tôi chỉ tổ chức một cuộc họp giữa Trưởng bộ phận sản xuất và Giám đốc lập kế hoạch của chúng tôi. Sau đó tôi phải tìm một số tài liệu liên quan và gửi chúng cho Giám đốc kế hoạch. Tiếp theo tôi phải nhắc Giám đốc kế hoạch gửi bản đề án trước thời hạn đệ trình.
Tôi nhớ rất rõ rằng hạn nộp bản dự thảo là 5 giờ chiều. Vì cần phải gửi gấp, tôi đã phải nhắc nhở họ hai lần vào lúc 2 giờ và 3 giờ chiều. Tôi rời khỏi tòa nhà văn phòng vào buổi chiều, lúc 4:30.
Tôi lái xe ô tô tới và đợi bên ngoài văn phòng, để khi bản đề án hoàn thiện và được đưa cho tôi, tôi có thể đi thẳng tới Tân Trang. Lúc đó là giờ cao điểm, và giao thông trên đại lộ Civic càng bị tắc nghẽn bởi trời mưa. Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ, vì đề án này là vô cùng quan trọng đối với NTD. Chẳng những nó có thể làm giảm bớt áp lực về tài chính cho công ty mà còn cho phép gây dựng mối quan hệ với khối Chính phủ. Ngoài ra, nó còn nâng cao nhận thức về thương hiệu của công ty, vốn có thể tạo nền tảng cho sự hợp tác sau này.
Mặc dù tôi đã tăng tốc tối đa, tôi đã không thể đến kịp giờ và đã không thành công, vì nhân viên ở đó không chấp nhận bản đề án.
Tôi lái xe về nhà trong trạng thái lơ mơ. Tôi đã không nhận ra là mình đã đâm vào xe của ai đó, cho đến khi người chủ xe dừng tôi lại. Người chủ xe rất tức giận vì trước đó tôi đã đâm xe mà không dừng lại. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra là mình đã va vào xe của ai đó. Khi tôi xin lỗi, người lái xe SUV nhận ra tôi là một người phụ nữ có tuổi và lúc đó trời đang mưa, vì vậy cậu ấy nói không cần phải lo lắng, nhưng từ giờ hãy cẩn thận hơn.
Khi về đến nhà, tôi gọi cho đồng nghiệp của mình, người phụ trách việc thu mua trong một cơ quan Chính phủ và hỏi cô ấy liệu bộ phận văn thư có nhận một bản đề án nộp quá thời hạn không và tôi nhận được câu trả lời là không. Không ai có thể giúp được.
Vì chúng tôi là một Công ty Quốc tế, vì vậy nếu nói đến mảng Truyền thông Quốc tế, chúng tôi có cơ hội được lựa chọn. Thế nhưng, chúng tôi thậm chí còn không thể gửi bản đề án của mình đúng hạn.
Khi vị Chủ tịch nghe thấy điều này, ông rất tức giận và nói: “Một việc quan trọng như vậy mà chị không đề nghị ai đó đi cùng hoặc là bắt taxi sao? Tôi cảm thấy ủy khuất và tự hỏi tại sao ông ấy không kiểm tra thời gian mà tôi nhận được bản đề án, thay vì chỉ trích tôi về vấn đề mà tôi không thể kiểm soát được.
Sư phụ giảng:
Từ nay trở đi chư vị sẽ là như thế, dẫu chư vị đúng hay không đúng, vấn đề [đúng-sai] ấy đối với một người tu luyện mà giảng là hoàn toàn không trọng yếu. Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng. (Giảng Pháp tại Manhattan, Giảng Pháp tại các nơi X)
Chỉ sau khi học Pháp của Sư phụ tôi mới nhận ra rằng không quan trọng là ai đúng ai sai. Điều quan trọng là tôi cần phải hướng nội và buông bỏ chấp trước.
Buông bỏ tâm tật đố
Tôi đã phối hợp với một đồng nghiệp hai năm. Một khách hàng đề nghị tôi đến một tổ chức giới thiệu về NTD, trong đó vị khách hàng đó là một trong những diễn giả chính. Chúng tôi đã gặp gỡ nhau lần đầu như vậy. Vì quản lý của chúng tôi bận, cô ấy yêu cầu vị đồng nghiệp này theo tôi tới sự kiện này. Sau đó, đồng nghiệp này rất chủ động giao tiếp với khách hàng và tôi cũng vui khi thấy cô ấy đã thành công. Khi viết bản đề xuất kinh doanh, tôi nghĩ ai trong chúng tôi làm người viết chính thì cũng đều tốt cả. Tôi chỉ đưa ra cho cô ấy một đề nghị nhưng cô đã không quan tâm. Mặc dù chúng tôi có kênh liên lạc chung, cô ấy thường liên lạc riêng với vị lãnh đạo qua LINE hoặc điện thoại. Tôi cố gắng phản đối và đề nghị cô ấy hãy cân nhắc đến việc tôi là thành viên của nhóm và đôi khi thì cô ấy chú ý đến điều đó, đôi khi thì không.
Sau đó cô ấy đã ký một hợp đồng với khách hàng mà không nói gì với tôi cả. Thực tế, khi cô ấy chia sẻ những thương vụ thành công đầu tiên của cô ấy, thì tôi đã biết việc đó rồi, nhưng tôi không nói gì mà đợi cô ấy kể cho mình. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ kể với tôi bất cứ điều gì. Tôi không biết mình phải vượt qua thử thách này như thế nào. Tôi luôn cảm thấy là cô ấy nợ tôi, và lẽ ra cô ấy nên nói trước với tôi về việc ký hợp đồng.
Tuy nhiên, tôi đã thay đổi quan điểm sau khi học Pháp:
Đệ tử: [Con] đã nhận thức được chấp trước của mình, như kiêu ngạo, tật đố, v.v. nhưng vì sao mãi vẫn không bỏ đi được?
Sư phụ: Nếu chư vị thật sự coi những thứ đó quan trọng như thế, thì có thể khắc chế nó, vậy chư vị chính là có thể làm nó tiêu và yếu đi, dần dần triệt để trừ bỏ nó đi. Nếu như chư vị cảm thấy ‘Tôi biết rồi, cũng sốt ruột rồi’, nhưng trên thực tiễn thì chư vị chưa thật sự khắc chế nó, ức chế nó, thật sự chư vị chỉ là ngưng lại tại chỗ chỉ là nhìn thấy, cảm thấy có loại hoạt động tư tưởng ấy, nhưng chư vị chưa có hành vi ức chế nó. Nói cách khác, chư vị chỉ là nghĩ đến đó chứ chưa tu trên thực tiễn. Còn một điểm nữa, chư vị nói ‘Tôi cũng chú tâm tu rồi, trên thực tiễn tôi cũng làm vậy rồi’, còn có, sẽ còn có loại tình huống đó. Là vì, những thứ được dung dưỡng mà thành qua thời gian lâu là đã bị sinh mệnh của cựu vụ trụ ấn vào đó những nhân tố phân chia ra thành các tầng; do đó, mỗi lần đột phá một tầng, thì hạ bỏ một tầng, đột phá một tầng, hạ bỏ một tầng, đột phá một tầng, hạ bỏ một tầng; vậy nên nó càng ngày sẽ càng yếu, càng ngày càng ít. Nó sẽ không lập tức [bị] tống khứ hoàn toàn, [mà] có biểu hiện như thế. Kể cả nhiều tâm người thường khác, cũng sẽ biểu hiện như thế. (Giảng pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Tôi đã nhận ra tâm ẩn sâu trong mình, tôi vẫn còn ghen tỵ. Trên bề mặt, cô ấy không thừa nhận công việc của tôi, nhưng lý do thực sự là tôi đã tật đố với thành công của cô ấy trong khi tôi chẳng có gì.
Tôi đã không tu luyện bản thân tốt, chẳng thế mà Sư phụ giảng:
Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả. (Bài giảng thứ 7, Chuyển Pháp Luân)
Những mối quan hệ khách hàng tốt đem đến thành công
Giữ chân được một khách hàng không phải là điều dễ dàng. Tôi đã gặp một vị khách tại một triển lãm kinh doanh. Bốn năm qua, năm nào chúng tôi cũng tham gia triển lãm, tôi là chuyên viên mảng khách hàng. Mãi đến năm ngoái, khi chúng tôi tình cờ gặp vị Chủ tịch, chúng tôi mới trao đổi danh thiếp.
Chúng tôi đã dự định cho một phi vụ lớn, vì chúng tôi tin là họ rất mạnh về tài chính. Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng sản phẩm của họ vẫn chưa phát triển, và họ đã chi hết ngân sách cho việc tham dự triển lãm. Tôi giữ liên lạc để duy trì một mối quan hệ kinh doanh tốt. Tôi phát hiện ra vị lãnh đạo ấy đã mua cuốn Chuyển Pháp Luân một thời gian lâu. Mặc dù anh ấy có đức tin khác, anh ấy tán thành Chân, Thiện, Nhẫn và hiểu về văn hóa truyền thống.
Cuối cùng tôi đã có một lý do để sắp đặt một cuộc hẹn khác với anh ấy bằng cách quảng bá Shen Yun. Trong cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, anh ấy nhắc đến Lão Tử, vì vậy tôi nói Shen Yun có màn biểu diễn về Lão Tử và nói với anh ấy vắn tắt về màn múa. Anh ấy ngay lập tức đã mua hai vé giá cao. Khi giao vé, tôi đã đề xuất một thương vụ nhỏ khác. Thật bất ngờ, vị Chủ tịch đã chấp nhận đề xuất và muốn cho tôi một khởi đầu thuận lợi. Chẳng những tôi đã bán được vé Shen Yun mà còn ký được một hợp đồng.
Sau đó chuyên viên mảng khách hàng nói với tôi rằng nhiều người muốn vị Chủ tịch này ký hợp đồng, nhưng anh ấy không hứng thú và rằng tôi thật may mắn. Thực tế, khách hàng đã quan sát tôi, gồm cả cách tôi thực hiện và xử lý các việc.
Sư phụ đã giảng:
Là đệ tử Đại Pháp mà nói, trước đây tôi vẫn luôn giảng, tôi nói rằng đệ tử Đại Pháp có sứ mệnh lịch sử to lớn thế, cần gánh vác trách nhiệm cứu độ chúng sinh, khẳng định là có đường thông mà chư vị có thể đi qua. Con đường ấy ắt phải là con đường mà có thể đạt được tiêu chuẩn, như thế thì chúng sinh vũ trụ mới bội phục, mới có thể không can nhiễu nổi, chư vị mới sẽ không có phiền toái trên con đường ấy, mới sẽ bước đi được một cách rất thông thuận. (Giảng Pháp vào ngày kỷ niệm 20 năm truyền Pháp, giảng Pháp tại các nơi XI)
Điều phối và phối hợp
Ở NTD, bộ phận tin tức, sản xuất, internet và các bộ phận khác phối hợp rất ăn ý với nhau. Bước đầu tiên là hợp đồng do nhóm bán hàng mang về. Thực hiện hợp đồng là một công việc rất nặng nhọc và vất vả. Không phải tất cả các khách hàng đều dễ tính. Những khách hàng này đang khảo nghiệm trí huệ và thái độ của bạn.
Tôi nhớ có lần khi đang quay một chương trình, người vợ của ông sếp liên tục bảo tôi rằng chồng cô ấy nói quá nhiều và v.v… Tôi cố gắng trấn an cô ấy bằng cách nói với cô rằng người sản xuất của chúng tôi rất chuyên nghiệp và anh ấy sẽ biên tập cẩn thận và xin hãy tin chúng tôi. Trong lần đầu họ đã rất hài lòng với sản phẩm cuối cùng và thậm chí còn mời chúng tôi ăn tối và nói rằng bạn bè anh ấy đã xem anh ấy trên TV vào ngày mà chương trình được phát sóng.
Một lần khác khi tôi đang đàm phán một hợp đồng về tin tức, khách hàng muốn có được tất cả đoạn phim thô của chúng tôi và cũng đề nghị chúng tôi làm một video dài ít nhất ba phút, và còn thêm một số yêu cầu không thoả đáng khác. Tôi đảm bảo với họ rằng chúng tôi sẽ xem xét tất cả những yêu cầu này sau khi đoạn video được biên tập vì tôi rất tin vào phóng viên của chúng tôi.
Thực tế, video về tin tức đã được làm rất tốt và không một điểm cơ bản nào mà vị sếp đề cập tới bị bỏ sót, vì thế khách hàng rất hài lòng sau khi xem video và họ quên luôn cả những yêu cầu lúc ban đầu của mình.
Dĩ nhiên, bộ phận tin tức cũng có những nguyên tắc nhất định, chẳng hạn, có những khách hàng yêu cầu chúng tôi biên tập đoạn video vì anh ấy cảm thấy hình ảnh rất lộn xộn và vì chúng tôi có thể thực hiện những thay đổi này nên chúng tôi đã làm theo, và vị khách rất hài lòng sau khi chúng tôi chỉnh sửa. Tuy nhiên, họ lại yêu cầu chúng tôi thay đổi cái khác lần thứ hai và vì đó không phải là lỗi của chúng tôi nên chúng tôi đã khéo léo từ chối họ. Điều này đòi hỏi một mức độ tôn trọng và hỗ trợ lẫn nhau giữa bộ phận bán hàng và các bộ phận khác. Dĩ nhiên, trong thời đại internet ngày nay, chúng ta sẽ phải giúp khách hàng xây dựng một số quảng cáo internet và nhìn chung, chúng ta tôn trọng các chuyên gia và họ sẽ giúp khách hàng tối đa hóa lợi nhuận trong hạn mức ngân sách nhất định.
Tôi rất biết ơn sự hỗ trợ toàn tâm của bộ phận internet và làm tin tức. Tất nhiên, còn có cả những nỗ lực cống hiến âm thầm của các bộ phận thông tin, nhân lực, kỹ sư và tài chính.
Sư phụ giảng:
Dù mọi người làm việc một cách tập thể hay là tự mình làm việc đơn lẻ, thì điều mọi người làm đều là việc đồng dạng, đó chính là chỉnh thể. Đều giảng chân tướng, phát chính niệm, học Pháp, về cụ thể làm các việc khác nhau, ‘phân công hữu trật, tụ chi thành hình, hoá chi vi lạp’. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)
Học Pháp tốt là nền tảng
Thời điểm khó khăn nhất của bộ phận bán hàng là những tháng mà không có lấy được một hợp đồng. Mọi người cảm thấy thất vọng.
Sư phụ giảng:
Tu luyện ấy, khó nhất vẫn không chỉ là chịu khổ. Chịu thêm chút khổ rồi mau chóng qua đi; chưa làm tốt thì về sau minh bạch trở lại; khó nhất là khi vô vọng, khi không thấy hy vọng mà vẫn có thể tinh tấn thẳng tiếp; đó là khó làm được nhất. Các đệ tử Đại Pháp, qua hằng nghìn, hằng vạn năm, việc mà chư vị cần làm đã tới rồi; [nếu] làm không tốt, thì tương lai đối mặt với hết thảy như thế nào đây? (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân, Giảng Pháp tại các nơi IX)
Mỗi khi tôi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi cảm thấy được khích lệ và có động lực. Chúng tôi có thể tiếp tục trong những lúc dường như vô vọng, bởi vì chúng tôi là những đệ tử Đại Pháp và chúng tôi có Pháp vì vậy chúng tôi có thể chính lại bản thân.
Để kết thúc bài chia sẻ, tôi muốn chia sẻ một trong những bài thơ của Sư phụ:
Ức vạn năm khai sáng
Năm nghìn năm huy hoàng đầy thăng trầm
Lịch sử sẽ không kéo dài nữa
Vì nó đặt trên cơ sở thành [trụ hoại] diệt
Không phải là không còn hy vọng
Sáng Thế Chủ không quên con người thế gian
Chỉ là trong mê thì các bạn ắt phải
liễu giải chân tướng
Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất được cứu cho chúng sinh
(Hy vọng duy nhất, Hồng Ngâm III)
(Bài chia sẻ tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/16/377039.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/20/173320.html
Đăng ngày 18-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.