Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Tây phương

[MINH HUỆ 19-9-2018] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Trong năm vừa qua, tôi thật sự muốn chỉ ra một số điều trong tu luyện của tôi, đã tồn tại trong thời gian rất dài. Ví dụ, tôi có tâm chấp trước dai dẳng vào truy cầu sự thoải mái. Và tôi vẫn còn rất nhiều sở thích cá nhân cũng như quan niệm người thường. Tôi cũng tìm thấy bản thân có các suy nghĩ tiêu cực và tâm oán hận. Mặc dù tôi đã có những cải biến về các phương diện này, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều tâm chấp trước. Và tôi không biết vì sao tôi lại bị bế tắc.

Cùng thời gian đó, qua học Pháp, tôi đã để tâm đến một số điều.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

Có người cũng biết rằng nó không tốt, nhưng không cai hẳn được. Thực ra tôi nói với mọi người rằng [vì] họ chưa có một tư tưởng thích đáng chỉ đạo [cho việc này];

Và:

Tu luyện chân chính là tu thẳng cái tâm của chư vị, gọi là ‘tu tâm tính’.

Trong Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996], Sư phụ giảng:

Nhưng tại sao cứ tu là con người cảm thấy rất khó tu? Thật ra tu luyện không khó, khó là khó ở chỗ tâm người thường không vứt bỏ được.

Trong đoạn Pháp được trích dẫn đầu tiên về chấp trước vào hút thuốc, tôi ngộ ra rằng đó chính là nguyên tắc có thể áp dụng cho các tâm chấp trước khác, và tôi nghĩ rằng nó có thể áp dụng cho các chấp trước và vấn đề khó khăn mà tôi đang gặp phải. Tôi biết một số việc tôi cảm thấy bế tắc bắt nguồn từ cách suy nghĩ của tôi về việc đó. Do đó, tôi bắt đầu nhìn vào cách tôi suy nghĩ thế nào về sự việc, và chú ý nhiều hơn đến những tư tưởng trong đầu mình. Đó như là một quá trình rà soát chặt chẽ những gì diễn ra trong tư tưởng của bản thân, và tôi đã đạt được cải thiện đáng kể.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng phía con người (hay là sự vị tư) – nó chỉ nghĩ cho bản thân, nó không coi trọng việc tu luyện – trừ phi nhận được những lợi ích cho bản thân. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

[Khi] chư vị ôm giữ các loại mục đích hữu cầu mà đến học công, học Đại Pháp, [thì] chư vị sẽ không học được gì hết.

Tôi trở nên phân biệt rõ ràng hơn phần bản ngã thật sự của mình, phần chỉ muốn theo Đại Pháp, biết chính xác tuân theo Đại Pháp thế nào và làm được rất dễ dàng. Tôi cũng nhìn thấy đôi khi tôi tự lừa dối bản thân khi nghĩ rằng việc có vài tâm chấp trước cũng không sao, cứ từ từ mà làm. Tôi thấy bản thân bị giam hãm bởi phía người thường của mình và bỏ bê tu luyện.

Tôi tiếp tục nhìn vào các chấp trước an dật và những thứ khác. Ở đây, tôi muốn chia sẻ một vài nhận thức của tôi về một số chủ đề mà tôi đã có nhìn nhận khác đi: cái gọi là “triệu chứng bệnh” và cái gọi là “thảm họa tự nhiên”. Tôi sẽ chia sẻ những gì tôi đã trải nghiệm, cách suy nghĩ của tôi gây tác động thế nào, và những gì tôi đã nhận thức ra. Tôi hy vọng rằng điều này có thể khích lệ các học viên nghĩ về việc nên nhìn nhận những sự việc người thường, nên phản ứng hay không nên phản ứng thế nào. Khi những tình huống này xảy ra lần đầu, nếu chúng ta có chính niệm, việc chính lại chúng sẽ dễ dàng hơn.

Vài trường hợp nhỏ về “triệu chứng bệnh“

Một thời gian tôi bị khàn giọng, lúc bị lúc không. Nó xảy ra vào cuối ngày làm việc, trên bề mặt là rất hợp lý, nếu theo suy nghĩ người thường. Và tôi cũng tìm cho nó những lý do khác, như là bị dị ứng, v.v. Khi có ai đó để ý, tôi cảm thấy cần tìm cho nó một cái cớ, một cái cớ thông thường. Bằng nhiều cách, suy nghĩ của tôi là không đúng: Suy nghĩ theo cách người thường, bị chi phối bởi tâm chấp trước, chẳng phải tôi đã đi theo an bài của cựu thế lực? Khi đọc Pháp to, giọng tôi cũng có thể bị khàn, điều này là không hợp lý nhất. Nó làm phiền tôi, thỉnh thoảng là do chấp trước vào hình ảnh bản thân tôi. Khi tôi học Pháp nhóm trực tuyến, nó đặc biệt làm phiền tôi, và tôi tự hỏi liệu điều này có gây ảnh hưởng cho những người khác. Thông thường, giọng của tôi vẫn tốt cho đến khi tôi bắt đầu đọc Pháp to. Một sáng Chủ Nhật, giọng của tôi vẫn bình thường cho đến ngay trước khi bắt đầu học Pháp. Tôi hắt hơi, và có gì đó chạy xuống cổ họng tôi, giọng tôi bắt đầu khàn. Do đó tôi đã nghĩ “Đó là bị dị ứng”. Tôi có suy nghĩ người thường về chuyện này, chứng tỏ tôi đã đi theo an bài của cựu thế lực, càng ngày càng dấn sâu vào cái bẫy này.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Chúng ta làm người luyện công chân chính, cần phải từ tầng rất cao mà xét vấn đề, không thể dùng quan điểm của người thường mà xét vấn đề. Khi chư vị cho rằng có bệnh, như thế có thể dẫn đến mắc bệnh.

Tâm không chính là gì? Đó là [người mà] họ cứ mãi không tự coi mình là người luyện công.

Đến sáng Chủ Nhật tuần sau đó, khi tôi chuẩn bị vào học Pháp trực tuyến, tôi hắt hơi và cảm thấy có gì đó bắt đầu chảy xuống cổ họng, tôi nghĩ: “Này, chờ đã. Không, ngươi không được lặp lại điều này.” Và tôi chạy đi, nhổ ra hầu hết những gì chảy xuống họng. Tôi ngay lập tức chặn đứng nó và loại bỏ can nhiễu này, phủ nhận tất cả những gì không phải an bài của Sư phụ. Trong buổi học Pháp, giọng tôi rất rõ ràng. Vài tuần trước, tôi tiếp tục gặp sự việc này. Tôi đã có tâm vị kỷ và sự chủ quan, vì thế đã gây ra hiện tượng bề mặt này. Tôi nhìn nhận đây cũng là an bài của cựu thế lực.

Sư phụ giảng:

Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)

Sau đó vài ngày, tôi bắt đầu bị đau đầu khi luyện công. Tôi có thể thấy được, và tôi đã niệm “Diệt – thanh trừ hết thảy những gì không phải đến từ Sư phụ” và cơn đau đầu biến mất. Một thời gian ngắn sau, nó lại bắt đầu đau, và tôi lại niệm “Diệt – tất cả mọi can nhiễu. Ta phủ nhận mọi an bài không phải đến từ Sư phụ”. Một lần nữa cơn đau lại dừng. Việc này xảy ra ba lần. Tôi cần phải chú ý đến từng niệm đầu của bản thân khi cơn đau đầu xuất hiện – để xem suy nghĩ nào đã cho phép nó tiếp tục xảy ra.

Nó làm tôi nhớ lại một trải nghiệm trước đây tại công viên trong một sáng thứ Hai vào tháng Giêng. Chúng tôi đang cố gắng luyện công hai buổi một tuần thay vì một buổi. Một sáng thứ Hai, khi tôi đã sẵn sàng đi đến công viên, tôi nhận ra cái loa đã không được sạc điện đúng cách, và nó hết điện. Tôi có nhiệm vụ cầm loa phát nhạc luyện công. Lúc đó đã muộn rồi mà tôi không có thiết bị khác, chỉ có nhạc trong điện thoại. Do đó tôi đã lấy một cái cốc uống cà phê, để điện thoại vào trong cốc sẽ khiến nhạc to hơn một chút. Trước đây có một lần tôi đã phải dùng đến cách này. Sau khi đến công viên và nói chuyện với hai học viên về tình huống này, một học viên tròn mắt và nói “Nếu chúng tôi không nghe thấy nhạc, chúng tôi sẽ luyện theo anh.” Tôi nói với cô ấy: “Đừng suy nghĩ tiêu cực.”

Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ “Con không muốn thiếu sót của con hay can nhiễu này cản trở việc chúng con luyện công hôm nay. Xin Sư phụ hãy cho nhạc to lên.” Và sau đó, chúng tôi bắt đầu luyện. Nhạc không to lên, nhưng công viên hoàn toàn tĩnh lặng. Bình thường có một số tiếng ồn trong công viên, từ các xe tải đưa hàng cho các nhà hàng phía sau chúng tôi, tiếng máy cắt cỏ và máy thổi, và một số loại tiếng ồn ào khác. Nhưng mọi thứ hoàn toàn im lặng, và chúng tôi có thể nghe tiếng nhạc rõ ràng. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy hoan hỷ, như thể tôi đã được chứng thực. Rồi tôi cảm thấy những hạt mưa lớn, cảnh báo tôi về suy nghĩ đó. Tôi dừng nghĩ như thế, và mưa dừng. Việc này xảy ra ba lần. Chúng tôi kết thúc các bài công pháp, và một học viên chia sẻ rằng mỗi khi trời bắt đầu mưa, cô ấy bắt đầu hướng nội. Chúng tôi đều rất vui vì có thể nghe thấy nhạc và cùng nhau luyện công. Tuy nhiên, tôi đã nhận ra bản thân đã có những suy nghĩ tự phụ, điều này đi ngược với Pháp, và có thể xuất hiện vấn đề.

Trong Sư đồ ân – Hồng ngâm II, Sư phụ đã viết:

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực

Diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời

Đầu năm nay, tôi bị cúm lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi lại có những tư tưởng người thường về việc này. Nó khiến tôi không thể tham gia vào một sự kiện tại địa phương mà tôi đã lên kế hoạch tham gia cho nhóm. Và bởi tôi không tham gia, những người khác cũng không tham gia. Tôi cũng có một số hạng mục giảng chân tướng tại địa phương và hạng mục khác. Tuy nhiên, chúng tôi cũng cần giảng chân tướng cho càng nhiều người càng tốt. Các học viên khác thường chờ tôi điều phối công việc, nếu tôi có vấn đề phát sinh, có lẽ sẽ không có gì làm ở địa phương. Đây cũng là một khía cạnh của sự phụ thuộc, chúng tôi cần chủ động trong công việc hơn.

Các triệu chứng nghiệp bệnh nói trên đều rất nhỏ. Đó là lý do vì sao tôi bỏ qua chúng, cho đến khi tôi nhận ra tôi không nên làm thế. Trong Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015, Sư phụ đã giảng rất rõ ràng:

Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi. Bức hại hiện nay đến các đệ tử Đại Pháp, cựu thế lực không dám trực tiếp làm, những sinh mệnh hữu hình và lớn kia cũng đều không dám làm. Hiện giờ dám làm thì đều là những gì? Đều là những loại côn trùng, những vi trùng loạn bát nháo, đều là những thứ đó. Phát chính niệm là phi thường hữu dụng!

Sư phụ còn giảng:

Chính là không ngừng phát chính niệm như thế, cần kiên trì một quãng thời gian, thì mới thấy hiệu quả rõ ràng. Đừng cảm thấy phát chính niệm rồi, cảm thấy như một trận rồi, mà vẫn không được, chư vị bèn mất tín tâm. Tôi bảo chư vị này, chúng chính là dùng biện pháp đó để tiêu hao chư vị, tiêu hao tín niệm kiên định của chư vị, mọi người cần chú ý những việc này.

Cơn bão Irma

Năm ngoái khi cơn bão tấn công vào Florida, trong đầu não của tôi xuất hiện cả hai loại tư tưởng tích cực và tiêu cực. Tôi đi nghỉ ở nước ngoài ngay trước khi cơn bão đến. Khi đang đi du lịch, tôi đã không tinh tấn trong việc học Pháp và luyện công. Và tin tức duy nhất tôi thấy về nước Mỹ là những hình ảnh khủng khiếp trên TV về cơn bão Hugo đã tàn phá nhiều nơi ở Texas. Do đó, suy nghĩ về những cơn bão cứ quanh quẩn trong tôi.

Trong một chương trình du lịch ở Paris, chúng tôi đã được nghe kể về Thánh Genevieve, vị Thánh bảo hộ Paris. Khi Attila Rợ Hung cùng quân đội của ông hành quân tới thành phố, người dân ở Paris đã hoảng loạn và bắt đầu chạy trốn. Thánh Genevieve đã thuyết phục họ ở lại Paris và cầu nguyện Chúa. Attila cùng quân đội của ông ta đã quay lại và đến thành phố khác.

Khi tôi trở về nhà, mọi người đang ở trong tư thế chuẩn bị bão và hoảng loạn. Tin tức trên TV rất đáng sợ. Lúc đó, tôi nghĩ “Thật vô lý, cơn bão đó không thể tàn phá Florida”. Tuy nhiên, tôi phải đối mặt với rất nhiều vấn đề người thường, như là các cuộc gọi của khách hàng để thay đổi lịch làm việc bởi họ đang rời khỏi thị trấn, và tôi phải giải quyết câu hỏi của toà nhà về việc mở hay đóng cửa, khách hàng muốn gặp tôi trước khi cơn bão tới, v.v. Những người thường mà tôi quen biết và gia đình tôi đang trong tình trạng sợ hãi. Đối với họ, nếu nói chuyện từ cơ điểm trong Pháp thì quá nhiều, nên tôi muốn kể cho họ cậu chuyện về Thánh Genevieve và việc ngài đang giúp người dân Paris bằng cách hướng họ về với Chúa. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi có thể làm là cách tôi xử lý tình huống đó như thế nào. Tôi không chút sợ hãi, và tôi biết rằng “Sư phụ là người quyết định tất cả, chứ không phải ai khác.”

Các học viên khác ở Florida đã nghĩ quá lên về cơn bão: một số rất lo sợ về việc nó có thể ảnh hướng tới các buổi biểu diễn của Shen Yun vào năm sau, một số phát chính niệm, những người khác có nỗi sợ khác và những suy nghĩ người thường. Đôi lúc tôi cũng có suy nghĩ người thường “Ít nhất, nó cũng sẽ không tệ hơn cơn bão lần trước”. Tôi đặc biệt nghĩ như thế khi cơn bão ngày một đến gần hơn.

Hậu quả của cơn bão lần này giống hệt như cơn bão trước đó. Thiệt hại chủ yếu là cây bị đổ. Một vài ngôi nhà bị hư hại phần mái, bể bơi và tấm chắn, nhưng chỉ chiếm tỉ lệ thấp.

Trong nhận thức muộn màng, niệm đầu của tôi đáng lẽ nên tích cực hơn thế, và kết quả có thể sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, so với dự đoán, kết quả cũng là đáng quan tâm. Mọi người ngỡ ngàng và ngạc nhiên sau cơn bão. Điều đó nhắc tôi nhớ đến những gì Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân về việc các học viên gặp tai nạn, nhưng không gặp vấn đề gì. Những người dân thường ở thành phố của tôi rất ngạc nhiên, họ nói “Tôi không thể tin được những gì xảy ra”. Hoặc “Tôi không tin rằng sân nhà tôi chỉ có vài mảnh vỡ.” Người khác nói “Đầu tiên cái cây của tôi bị thổi xuống, sau lại thổi bật lên, và bây giờ nó ổn rồi.” Ở một thành phố lân cận, có người nói “Một cái cây to trong sân nhà tôi bị thổi ngã, nhưng chiếc ghế ngồi dưới gốc cây lại không sao.”

Điều thật sự kỳ lạ là nước đã rút ra ngoài vịnh, do cơn bão Irma kéo ra. Sau đó, bão lại đi vào. Không có nạn lụt như dự kiến. Đây là cảnh tượng rất kỳ lạ. Tôi thấy điều này được báo cáo trong ít nhất một thành phố khác và vài vùng biển chạy dọc bờ vịnh. Tôi tự hỏi có phải nó đã tạo tác dụng làm sạch nước hoặc có những ảnh hưởng tích cực nào đó. Tất cả những sự việc này gợi cho tôi nhớ tới những tai nạn mà học viên gặp phải – được nói đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau. (Chuyển Pháp Luân)

Sau cơn bão, tôi ra ngoài và thấy cái cây trước nhà dường như không mất đi cành nào, và dường như không chịu ảnh hưởng gì cả. Tuy nhiên, có cái gì đó đã đâm vào mái nhà và gây ra một lỗ rò, tôi phải hứng cái xô ở đó. Tôi nghĩ rằng đó là chỉ vào tư tưởng của tôi. Có một số khó khăn sau khi mất điện, nhưng thật sự tôi không phải chịu đựng nhiều. Ngày hôm đó, cộng đồng khu dân cư đã dọn dẹp cây cối bị hư hại và các mảnh vỡ trong sân.

Tuy nhiên, trong một khoảng thời gian ngắn, thành phố trông như đất nước thứ ba. Điều đó cho thấy những lo lắng người thường về bề ngoài của tôi. Tôi nhận thấy mọi việc xung quanh tôi đều giúp tôi nhìn nhận về bản thân mình. Tôi cũng hướng nội tìm các chấp trước vào những sự việc xảy ra. Dù thế nào, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi không thể thừa nhận những thứ không thuộc an bài của Sư phụ, và chỉ nên xử lý các việc người thường với sự trầm tĩnh. Nếu thấy những sự việc như cơn bão, tôi chỉ cần nói “Điều đó do Sư phụ quyết định”. “Đó không phải việc của tôi. Việc của tôi là đồng hóa với Pháp và làm ba việc.”

Hỏa hoạn

Trước cơn bão, có một vài trận hỏa hoạn.

Đầu năm 2017, có vài trận hỏa hoạn ở phía Đông thành phố của tôi. Một trong số đó xảy ra vào thời điểm diễn ra sự kiện Giờ Trái Đất mà chúng tôi sẽ tham gia. Ngọn lửa tạo ra rất nhiều khói và thổi thẳng tới nơi sự kiện được tổ chức. Và tôi đã để nó ngăn cản tôi tham gia vào sự kiện. Suy nghĩ của tôi về điều đó hoàn toàn là quan niệm của người thường. Tôi đã nghĩ: “Thật khó thở với toàn khói và tro bụi, chúng ta trông sẽ lạ lùng nếu ở đó trong khói. Do đó, quyết định đúng nhất là hủy bỏ việc tham gia sự kiện.” Nhưng tôi cảm thấy thật tệ khi không thể tham gia sự kiện để giảng chân tướng cho mọi người.

Theo thể ngộ của tôi, nó chỉ như là an bài của cựu thế lực, như nghiệp bệnh, hay tai nạn. Ngay từ đầu, tôi không nên thừa nhận nó hay phản ứng lại nó, tôi chỉ nên làm những gì tôi cần làm.

Thủy triều đỏ

Lúc đầu, tôi có những phản ứng trên cơ thể đối với sự xuất hiện của thủy triều đỏ (một loài tảo dày đặc và đôi khi có độc, chúng nở ở vùng nước biển ven bờ), trước đây tôi đã bị như vậy. Do đó, tư tưởng của tôi vẫn như trước đây cùng với các phản ứng trên cơ thể. Tôi đã thừa nhận chúng, nghĩ rằng chúng có hại và có thể ảnh hưởng đến tôi. (Tôi đã thừa nhận và chiêu mời bức hại cùng những an bài của cựu thế lực.) Sau đó tôi nghĩ “Nếu như đây không phải là an bài của Sư phụ, thì tôi không muốn thừa nhận nó. Tôi phải phủ nhận nó. Sư phụ quyết định tất cả.” Tôi cũng có thể bài trừ những thứ can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh và phủ nhận những thứ không phải là an bài của Sư phụ. Tôi cũng hướng nội và xin Sư phụ điểm hóa nếu có điều gì tôi cần xem xét về bản thân và trong tư tưởng.

Gần đây có một người (không tu luyện) nói với tôi, với sự sợ hãi, tiêu cực và tức giận, rằng thủy triều đỏ đã trở thành mối nguy hiểm lớn cho sức khỏe người dân ở Florida, và cứ nói mãi về chuyện đó. Tôi bắt đầu chuyển hướng cô ấy và nghĩ về Đại Pháp. Cô ấy ngừng nói và hoàn toàn trấn tĩnh lại, như thể chưa từng nói điều gì. Cứ như là có gì đó đang cố gắng gài bẫy tôi. Dường như nó có thể trở thành can nhiễu đến tu luyện của chúng ta hoặc trong việc chúng ta cứu người. Chúng ta hãy cân nhắc, đừng tạo ra bất kỳ sơ hở nào để tà ác lợi dụng.

Cuối tuần trước, chúng tôi gặp cơn bão nhiệt đới tên là Gordon. Tôi đã không còn quan tâm đến những thứ này và cũng ít theo dõi các bản tin. Sáng thứ Hai, như thường lệ tôi đến công viên luyện công cùng một học viên khác. Chúng tôi có kế hoạch cùng nhau luyện bốn bài công pháp rồi cô ấy đi làm. Thời tiết rất tốt. Sau khi chúng tôi hoàn thành và rời đi, trời bắt đầu có mưa rải rác. Trời mưa suốt ngày hôm đó. Chị tôi đã gọi điện hỏi xem ngày hôm sau tôi có đi làm không. Tôi nói: “Tất nhiên có, sao chị lại hỏi vậy?” Chị tôi nói bản tin dự báo thời tiết thông báo rằng có bão nhiệt đới tại thành phố của tôi. Tôi nói với chị rằng ở đây chỉ có mưa nhỏ. Sau đó, một học viên đã viết thư điện tử hỏi tôi xem Gordon có vào thành phố của tôi không. Tôi không biết cô ấy muốn nói đến chuyện gì, vì tôi không biết tên cơn bão. Thực tế, đã có báo cáo rằng hiện tượng thời tiết này đã đẩy thủy triều đỏ ra xa khỏi thành phố của tôi. Như vậy đây là một việc tốt! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân II:

Ngộ trước thấy sau, tu tâm trừ nghiệp, bản tính hễ xuất liền có thể thấy. Ấy vậy kẻ ‘thượng sỹ’ dù thấy hay không, vẫn dựa vào Ngộ mà viên mãn.

Sư phụ cũng giảng:

Tôi nói mọi người này, bao nhiêu năm ấy, tôi luôn luôn nói rằng năng lực đệ tử Đại Pháp là to lớn phi thường, rất nhiều người không tin, vì cũng không để chư vị nhìn thấy. Chư vị trong tác dụng của chính niệm, hết thảy những gì bên thân chư vị và ở tự thân chư vị là sẽ phát sinh biến hoá, chư vị xưa nay đều không nghĩ thử làm xem. (Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Lời kết

Trong khi tôi liên tục đọc Chuyển Pháp Luân về việc thay đổi tư tưởng và tu tâm tính, tôi vẫn không đồng hóa với những Pháp lý đó trong mọi phương diện của cuộc sống. Có nhiều tâm chấp trước mà tôi không buông bỏ được, những quan niệm người thường mà tôi không nhận ra, và trong khi đang tiêu nghiệp, tôi lại thêm vào nhiều nghiệp lực hơn nữa. Trong khi dần loại bỏ đi quan niệm người thường, tôi đồng thời phải tu luyện tốt bản thân và giảng chân tướng cho nhiều người. Trên đây tôi chỉ nêu ra hai vấn đề, mà suy nghĩ của tôi đã không đúng đắn và có lẽ là phù hợp với an bài của cựu thế lực. Lúc đó tôi đã không xử lý tình huống như một người tu luyện, mà lại sử dụng những suy nghĩ của người thường. Sự tư lợi đặc biệt dẫn tôi theo những an bài của cựu thế lực, chứ không phủ nhận chúng. Lợi ích bản thân đã ngăn trở tôi nhìn sự việc trên cơ điểm của Pháp – như một người tu luyện.

Sư phụ đã chỉ cho chúng ta cách nhìn nhận sự việc:

Khi chư vị coi một quan một nạn ấy là cơ hội tốt để đề cao tâm tính và buông bỏ, thì chư vị liền có thể qua được quan này. Có một số người tu luyện cảm thấy nạn rất lớn, thật ra không hề lớn. Khi chư vị càng cảm thấy nó lớn, nó càng biến thành lớn, chư vị càng nhỏ. Nếu chư vị không để ý, không để nó trong tâm, núi xanh còn kia thì không lo củi đốt, có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì? Kệ nó! Khi vừa vứt bỏ, chư vị sẽ phát hiện thấy nạn trở nên nhỏ, chư vị trở nên lớn, chư vị chỉ một bước liền vượt qua, nạn kia biến thành chẳng là gì cả, đảm bảo là như vậy. Không qua được, thực chất là họ không vứt bỏ được tâm chấp trước, hoặc là không tin vào Pháp. Đa số không phải là không vứt bỏ được cái tâm này thì là không vứt bỏ được cái tâm kia, đều là do nguyên nhân không thể vứt bỏ cái tâm nên mới tạo thành họ không qua được. Bởi vì họ không lùi được bước kia của con người, vì thế anh ta không qua được. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Cuối cùng, tôi xin trích dẫn một đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

Để cho mọi người có thể tu luyện, có thể nâng cao lên, nên trong bộ Pháp này, tôi đã đưa hết thảy những nhân tố làm cho con người có thể tu luyện nâng cao lên trên vào trong đó {Pháp}. Chỉ cần chư vị học, thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết; chỉ cần chư vị tu, chỉ cần chư vị có thể trong Pháp mà nhận thức Pháp, thì không gì là không thể. (Giảng Pháp tại Pháp hội Florida ở Mỹ quốc [2001])

Xin chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/19/171956.html

Đăng ngày 02-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share