Bài viết của một học viên ở Thuỵ Điển

[MINH HUỆ 9-10-2018] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi xin được chia sẻ những kinh nghiệm của mình từ việc cố gắng làm người tốt đến trở thành một người tu luyện. Tôi đã phải mất rất nhiều năm và đi đường vòng khá lâu để nhận ra sự khác biệt giữa hai việc trên ở một tầng sâu hơn.

Tôi lớn lên trong một gia đình trí thức, trong hoàn cảnh mà các lý niệm truyền thống và nền tảng giáo dục luôn được đặt ở vị trí hàng đầu. Trong một thời gian dài, tôi nghĩ mình đã tu luyện tốt vì tôi biết cách cư xử đúng và nghĩ rằng ít nhất hành vi của mình cũng không quá tệ. Tôi rất tích cực trong cộng đồng tu luyện và nghĩ mình là một học viên tinh tấn. Tuy nhiên, thật khó để tôi có thể hiểu được sự khác nhau giữa thực tu và làm một người hành xử tốt.

Vì nền tảng tu luyện có nhiều sơ hở, nên chỉ sau vài năm tôi đã gặp nhiều khó khăn trong tu luyện và kết quả là tôi bắt đầu buông lơi. Tôi mất tự tin, ngừng tham gia học Pháp và ngày càng giống như một người thường.

Nhiều lần tôi đã cố gắng quay trở lại tu luyện và tham gia vào các hạng mục cứu người, nhưng lần nào tôi cũng thất bại và chỉ làm được trong một khoảng thời gian ngắn. Cảm giác tội lỗi khi không làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm giống như một loại vật chất màu xám và dính nhớp khiến tôi khó hơn để bước đi đúng hướng. Tất cả những điều này khiến cho tôi càng mất tự tin hơn nữa, và tôi cảm thấy mình bị rơi vào trạng thái vô vọng.

Sau đó, tôi nhận ra rằng suy nghĩ của mình là “dùi sừng bò”, vì tôi luôn cố gắng tìm ra cách để có thể trở nên tốt hơn, làm sao để tôi có thể đề cao, v.v.. Làm sao để tôi, để mình, để bản thân… Tôi chỉ tập trung vào bản thân mình. Suy nghĩ cứu người khác thật xa xôi vì tôi thậm chí còn không thể đối đãi được với bản thân mình cho đúng đắn.

Sau nhiều năm, cuối cùng tôi đi đến một bước ngoặt. Có một vài sự cố liên quan đến việc cứu độ chúng sinh đã khởi tác dụng như một gậy cảnh tỉnh, và đột nhiên ý nghĩ thực sự muốn cứu độ chúng sinh đánh thẳng vào tôi như một quả đạn pháo. Tôi đã hô lớn: “Mình muốn cứu người! Mình chỉ muốn cứu người!”

Khi ấy tâm thái cùng mọi thứ về tu luyện của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Ngay tại thời điểm đó tôi nhận ra rằng cơ sở tu luyện của mình là vị tư. Từ rất lâu nó như một lỗ hổng lớn ngăn không cho tôi tu luyện tinh tấn.

Giờ đây tôi nghĩ: “Đây là dành cho người khác, không phải cho tôi.” Suy nghĩ này đã làm thay đổi mọi thứ. Cảm giác vô vọng đã biến mất. Tôi thấy rằng sau tất cả mọi thứ Sư phụ vẫn không bỏ rơi mình, không lời nào có thể diễn tả được hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và sự từ bi vô hạn của Ngài.

Giờ đây, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng mối quan hệ giữa việc tu luyện và sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình. Sư phụ giảng:

“Sao được gọi là ‘đệ tử Đại Pháp’? [Người] mà Sư phụ dạy chính là các đệ tử Đại Pháp chư vị. Tẩy tịnh chư vị, khiến chư vị rèn luyện thành thục, để chư vị có thể đi cứu độ chúng sinh. Đó chính là ‘đệ tử Đại Pháp’.“ (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Con đường tu luyện của tôi đã thay đổi. Vì ước muốn và động lực lớn nhất của tôi là có thể thật sự cứu người, tôi cảm thấy hứng thú hơn trong việc thực tu.

Trước khi một khổ nạn đến, tôi sẽ nghĩ: “Ồ, thôi nào, chỉ cần gắng sức vượt qua rồi mình sẽ có thể thư giãn ở phía bên kia. Mình hy vọng nó sẽ sớm kết thúc.”

Khi vượt qua được rồi, tôi liền cảm thấy như được giải tỏa và cho rằng mình đã tu bỏ được một số chấp trước trong quá trình này. Nhưng tôi không chắc những chấp trước đó là gì, nếu có, có thể nó đã rời khỏi tôi hoặc đã bị yếu đi.

Bây giờ khi một khổ nạn nào đó nảy sinh, quá trình đại khái sẽ giống thế này: Đầu tiên sẽ có một số cảm xúc nảy sinh khiến tôi cảm thấy không được thoải mái. Nhưng sau đó tôi tách tâm trí của mình ra khỏi biểu hiện cụ thể của sự việc và bắt đầu hướng nội.

Nhiều lần tôi thấy mình thiếu kiên nhẫn. Tôi liền tự hỏi bản thân tại sao lại thiếu kiên nhẫn. “Chà người này hay người kia đã làm thế này thế kia.” Tôi lại tự hỏi: “Được rồi nhưng tại sao mình lại thiếu kiên nhẫn?”

Hoặc: “Thật không thể chịu nổi! Mình là người tu luyện và điều mình muốn nhất trên thế giới này là tu bỏ chấp trước. Ngay bây giờ điều đó là quan trọng hơn so với cảm giác bất công này.“ “Nhưng điều này thật kinh khủng!”

Phần chưa tu thành của tôi nói: “Đúng, tôi biết. Tuy nhiên là một người tu luyện, tôi muốn tu luyện và đề cao tâm tính. Ngay bây giờ, điều đó là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”

Sau một vài cuộc đối thoại nội tâm, và một vài những phân tích khá dài và xa vời vì nguyên nhân này khác đằng sau, nhiều lần tôi đã quay trở lại kết luận rằng cơ sở của tính thiếu kiên nhẫn của mình là một trong những tâm sau: chấp trước vào danh, tật đố, sợ khổ hay sợ thua cuộc.

Bây giờ tôi đã xác định được chấp trước. Và ưu tiên hàng đầu của tôi là làm một người tu luyện trên con đường thành Thần, hoàn thành sứ mệnh cứu độ tất cả chúng sinh, và vì tôi là đệ tử của Sư phụ và tất cả các lực lượng chính của vũ trụ đang trợ giúp tôi, tôi đặt mình ở thế cao hơn các chấp trước. Khi tận trong tâm tôi đã có thể thực sự nghĩ theo cách này, khi ấy thân tôi trở nên nhẹ nhàng và tôi lại có thể mỉm cười. Sau đó tôi quay trở lại với biểu hiện cụ thể của khổ nạn và xử lý nó theo tầng thứ tâm tính mới, cao hơn của mình.

Bằng cách này, việc tu luyện tiến triển nhanh và tôi thậm chí không thể so sánh nó với cách mà tôi đã phải đối diện với những thử thách trước đây. Cuối cùng, tôi có thể cảm thấy biết ơn, vui mừng và tò mò khi những khổ nạn phát sinh, và tôi không còn sợ chúng như trước nữa. Thay vào đó tôi còn thích thú tìm hiểu xem Sư phụ muốn tôi tu chấp trước nào ngay bây giờ, và tôi cảm ơn Ngài vì đã cấp cho tôi cơ hội.

Tôi sẽ đưa ra một ví dụ về cách hiện nay tôi xử lý một khổ nạn ra sao. Cách đây không lâu con gái của tôi bị bọ ve cắn. Vì có con nhỏ nên tôi luôn sợ rằng chúng sẽ mắc phải những chứng bệnh khủng khiếp và để lại di chứng. Hồi còn ở Thái Lan, tôi đã dành rất nhiều thời gian để giữ cho mấy đứa nhỏ khỏi bị muỗi cắn và khi ở Thuỵ Điển tôi luôn sợ chúng bị bọ ve cắn. Gốc rễ nỗi sợ hãi này đến từ thời thơ ấu, do cha mẹ của tôi đặc biệt rất chú ý đến việc bảo vệ chúng tôi khỏi những con bọ ve và sau đó ủng hộ mạnh mẽ cho việc tiêm vác-xin phòng bệnh TBE (bệnh viêm não do bọ ve cắn).

Vì thế khi con gái của tôi bị một con bọ ve cắn, tôi liền ghi chú lên tờ lịch của mình để theo dõi các triệu chứng có thể xảy ra. Chính xác một tuần sau, trường học đã gọi và nói rằng con gái tôi cảm thấy không khoẻ và bị nhức đầu dữ dội. Tôi bị tê liệt vì sợ hãi, vì nhức đầu là triệu chứng của TBE, và con gái của tôi hiếm khi bị nhức đầu.

Những ngày sau khổ nạn này, tôi giống như là đang ngồi trên một chiếu tàu siêu tốc, bị xô qua lại giữa chính niệm và nỗi sợ hãi cùng cực. Cuối cùng, tôi cũng đạt đến điểm mà tôi tự hiểu mình sợ hãi điều gì. Tôi có nhiều suy nghĩ, như cảm thấy xấu hổ vì không thể bảo vệ được con mình, sợ rằng người khác sẽ nghĩ rằng tôi kỳ lạ vì không tiêm phòng cho cháu, rằng cuộc sống sẽ trở nên khác đi, sợ phải nhìn thấy con của tôi phải chịu đau đớn, sợ không thể xử lý nỗi đau tâm lý, sợ cảm giác tồi tệ v.v.. Cả một ngọn núi sợ hãi. Nhưng vì tôi biết nỗi sợ hãi không phải là chấp trước căn bản, nên tôi đã tự hỏi vậy thì chấp trước căn bản gây nên tất cả những nỗi sợ hãi này là gì. Tôi thấy nó chính là chấp trước vào danh.

Sau khi tìm ra chấp trước vào danh, tôi nghĩ vậy thì bây giờ mình sẽ gắng hết sức để loại bỏ nó, vì điều quan trọng nhất mà tôi cần phải làm bây giờ là không ngừng đề cao tâm tính, nhờ đó tôi mới có thể thực hiện tốt sứ mệnh cứu người.

Đây là ưu tiên số một trong đời tôi và cho cả sự tồn tại của tôi. Với niệm này trong một tâm thái bình thản, tôi đã dễ dàng loại bỏ chấp trước và toàn bộ nỗi sợ hãi đã rời khỏi thân thể tôi. Tôi cảm thấy rằng, bất cứ điều gì xảy ra, bất cứ điều gì mà tôi phải đối diện, tất cả mọi thứ rất hoàn hảo, vì tôi ở trong Pháp. Con gái của tôi đã nhanh chóng hồi phục mà không có bất kỳ biến chứng nào.

Tìm, nhận ra và thanh trừ các nhân tố của tà linh cộng sản

Đến nay nhờ trợ giúp từ hồng lưu Chính Pháp, tôi đã bắt đầu nhìn thấy rõ những an bài của chủ nghĩa cộng sản trong xã hội của chúng ta và trong mọi người nói chung. Tôi nhận ra, khá kinh hãi, rằng chính bản thân mình cũng mang rất nhiều yếu tố này và tôi có thể nhìn thấy chúng trong những an bài gần như khắp mọi nơi xung quanh tôi. Tôi ngộ ra rằng những nhân tố này phải được loại bỏ hoàn toàn trong tiến trình Chính Pháp.

Tôi phát hiện ra mình đã thoả hiệp với những nhân tố cộng sản khi không dám lên tiếng cho đức tin của mình trong xã hội, nhiều lần vì sợ mất mặt. Tôi còn tưởng rằng đây là vì để không dọa người thường mà dựa theo quan niệm của họ để làm. Đó là một loại lực ức chế, làm suy yếu tôi và năng lực cứu người của tôi.

Sau khi ngộ ra những điều này, tôi quyết định ngừng thoả hiệp với tà ác và thay vào đó tôi sẽ tự tin và tự hào chứng thực đức tin và niềm tin của mình. Điều này không chỉ giúp tôi cảm thấy mãn nguyện và tự hào, mà còn giúp những người quanh tôi có thể chấp nhận Đại Pháp ở mức độ sâu hơn.

Những thể ngộ này cũng đã thay đổi tình hình trong gia đình tôi. Giống như nhiều phụ nữ Thụy Điển, tôi luôn được dạy phải “đứng lên vì quyền lợi của mình”, yêu cầu này nọ, và không chấp nhận “bất công”. Đó là để nói tôi đã lớn lên cùng những thông điệp của phong trào nữ quyền từ hồi còn nhỏ. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi nghĩ mình không bị ảnh hưởng bởi nữ quyền, nhưng trong năm nay, tôi đã nhận ra rằng điều đó không đúng.

Hai vợ chồng tôi kết hôn từ năm 2004. Hồi đầu anh ấy cố gắng nói với tôi những điều mà tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu anh ấy đang nói gì. Tóm lại anh ấy cố gắng điểm hoá cho tôi thấy những thiếu sót trong vai trò của một người phụ nữ và của một người vợ.

Cuộc sống hằng ngày của tôi thường là tốt đẹp, nhưng ở một số thời điểm mỗi năm chúng tôi sẽ thấy mình đi vào ngõ cụt, khi mọi thứ bị tích tụ trong một khoảng thời gian. Tuy nhiên, những mâu thuẫn này luôn dừng lại, để lại cho tôi một cảm giác có lỗi với bản thân và chồng tôi phải lùi một bước. Mãi cho đến mùa xuân năm nay, tôi cuối cùng cũng đã nhận ra nó.

Lần này, khi tôi cảm thấy mình không còn có thể chịu đựng nổi những lời chỉ trích nữa và chuẩn bị suy sụp, tôi đã tự nhìn lại bản thân và nghĩ: “Điều anh ấy đang thực sự muốn nói gì? Mình có gì sai sao?” Và sau đó – bùm – tôi đã nhìn thấy nó! Thiếu sót của tôi đã làm một người phụ nữ và một người vợ dựa trên các nhân tố nữ quyền mà tôi từng bị đầu độc. Kể từ đó tình hình gia đình của chúng tôi đã cải thiện rất nhiều.

Xin cảm ơn vì đã cho phép tôi chia sẻ ở đây. Nếu nhận thức của tôi có điểm nào không đúng với Pháp, tôi rất vui được lắng nghe góp ý chia sẻ của các bạn đồng tu.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ tại Pháp châu Âu năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/9/375463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/12/172811.html

Đăng ngày 24-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share