Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-9-2018] Tỉnh quê nhà tôi đã phải chịu một số tổn thất nặng nề nhất từ cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Điều này khiến các học viên cảnh giác với cảnh sát. Tình huống này có thể nhằm mục đích giúp phơi bày các chấp trước của học viên, nhưng nhiều người không nhận ra và tiếp tục hướng ngoại trước những khổ nạn mà họ gặp phải.
cựu thế lực coi tu luyện cá nhân là điều quan trọng nhất, vì vậy chúng sẽ dùi vào sơ hở của học viên với lý do rằng việc đó sẽ giúp gia cường trạng thái tu luyện của những học viên đó. Nếu các học viên không biết nguyên nhân [gây ra] khổ nạn của mình và [một mực] đổ lỗi cho tà ác can nhiễu họ thì có lẽ họ sẽ không thể nhận ra các chấp trước. Kết quả là các học viên thường hình thành một thái độ nghi ngờ đối với cảnh sát và uỷ ban dân cư. Chấp trước này có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Một số học viên bị ám ảnh bởi cuộc bức hại. Họ đọc những bài viết về cuộc đàn áp trên Minh Huệ mỗi ngày. Bị chấp trước dẫn động, họ khiến vấn đề trầm trọng hơn bằng cách nói với các đồng tu [khác] rằng hiện tại cuộc bức hại ở một khu vực nào đó thực sự tồi tệ và họ cần phải thận trọng hơn.
Tu luyện tâm tính thay vì lo lắng về cuộc bức hại
Một ngày, tôi trò chuyện với phó đồn cảnh sát địa phương. Tôi nói: “Tôi nghe nói các anh lại đang sách nhiễu các học viên Pháp Luân Công.” Anh ta phủ nhận, vì vậy tôi hỏi: “Tôi nghe nói cảnh sát đến nhà của học viên ở một số khu vực.” Anh ta trả lời: “Chúng tôi chỉ đến thăm các anh chị khi chính quyền trung ương đang tổ chức đại hội để đảm bảo mọi người không đi thỉnh nguyện quyền tu luyện Pháp Luân Công. Nếu các anh chị làm thế chúng tôi sẽ bị khiển trách. Về cá nhân thì tôi thích việc các anh chị đi kháng cáo, vì nhờ vậy tôi có thể lấy cớ ra ngoài du lịch.”
Tôi hỏi: “Vậy tại sao cảnh sát lại kiểm tra chứng minh nhân dân?” Anh ta trả lời: “Không có việc gì chúng tôi đâu có kiểm tra các chị?”
Vì vậy, câu hỏi là, tại sao họ kiểm tra chúng tôi? Có phải là không có gì, hay có điều gì đó liên quan đến trạng thái tu luyện của chúng tôi đã thu hút chú ý của họ? Vấn đề có thể là liệu chúng tôi có tu luyện vững chắc và hướng nội khi đối diện với những khảo nghiệm không.
Có một câu chuyện về một cựu học viên làm nghề giúp việc. Cô nghỉ một vài ngày và thấy rằng số giờ mà cô nghỉ trong những ngày đó đã bị trừ vào tiền lương của mình. Cô chất vấn ông chủ của mình: “Ông rất giàu có, tại sao ông lại keo kiệt như vậy?” Sau đó, ông chủ của cô nói với một học viên khác: “Tôi không còn tin rằng các học viên Pháp Luân Công đều không màng danh lợi.”
Nhiều học viên tập trung vào cuộc đàn áp hơn là tu luyện tâm tính. Nếu chúng ta không tu bỏ các chấp trước cũ mà còn gia tăng các chấp trước mới thì sao chúng ta có thể đạt tiêu chuẩn viên mãn đây? Có lẽ, vết thương của họ do bị bức hại đã quá sâu khiến một số học viên hoảng loạn ngay khi nhìn thấy cảnh sát.
Cả cảnh sát và đặc vụ ở ủy ban dân cư là một phần trong hệ thống mà cựu thế lực an bài, và nhiệm vụ của họ là tiến hành cuộc đàn áp. Nhưng họ không còn xấu xa như một vài năm trước. Giờ đây họ thậm chí còn cười với các học viên. Tuy nhiên, một số học viên lại rất thô lỗ khi tiếp cận, tiếp xúc với cảnh sát. Các học viên phớt lờ họ và phát chính niệm thay vì tìm hiểu thêm họ. Những học viên này tự khen ngợi mình có chính niệm mạnh mẽ và phủ nhận được sự sách nhiễu của cảnh sát.
Trên thực tế, họ không phủ nhận được gì cả. Họ nghĩ rằng hành động của họ là chính, nhưng họ không tỏ ra tôn trọng cảnh sát. Hành vi của họ không khác với hành vi của những người bình thường. Cảnh sát và đặc vụ là những người đáng thương nhất trong tất cả chúng sinh. Các học viên chúng ta là hi vọng được cứu duy nhất của họ, nhưng chúng ta lại đối xử tệ với họ và hết lần này đến lần khác khiến họ thất vọng về chúng ta.
Chúng ta không nên sợ gặp cảnh sát. Chúng ta nên cố gắng thư giãn và thầm nói với họ trong tâm rằng: “Tôi muốn cứu bạn. Hãy nói chuyện nhé. Tôi sẽ cho bạn biết chân tướng để bạn có thể lựa chọn đúng, có một tương lai tốt đẹp và được cứu.”
Có Pháp thân của Sư phụ và các Thần hộ Pháp ở bên, chúng ta còn sợ điều gì?
Sư phụ đã giảng:
“Nếu như chư vị ngồi ở đây, một người nào đó trong chư vị bản thân không thể khiến tâm tính của mình trong tu luyện mà đạt đến viên mãn, tôi cũng là không có biện pháp. Tôi có thể giảng Pháp lý cho chư vị, tôi có thể giúp chư vị diễn hóa công, tôi còn có thể thay chư vị tiêu một bộ phận nghiệp, tôi còn có thể bảo hộ chư vị, tôi còn có thể làm cho chư vị rất nhiều rất nhiều hết thảy những gì cần đến trong viên mãn và sau viên mãn mà chư vị không biết. Nhưng cái tâm kia của chư vị nếu không động, cái tâm kia của chư vị nếu không đề cao, hết thảy điều này đều không tính nữa. Đây chính là [câu] tôi giảng là nhân tâm nếu không động, Phật cũng không có biện pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])
Sư phụ có thể làm bất cứ điều gì cho chúng ta, nhưng một số người trong chúng ta luôn không ngừng phàn nàn về việc cuộc đàn áp không chấm dứt. Chúng ta không thể thay thế tu luyện của mình bằng hành vi tiêu cực do các chấp trước dẫn động. Chúng ta cần đề cao bản thân và thực sự cải biến từng bước một.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/30/-375102.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/3/173109.html
Đăng ngày 21-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.