Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 6-10-2018] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tên tôi là Ileana. Tôi đến từ Argentina. Hôm nay tôi muốn chia sẻ cùng các bạn một số trải nghiệm trong tu luyện mà có liên quan đến con gái tôi, đây cũng là những khảo nghiệm lớn nhất trong tu luyện của tôi liên quan đến con bé. Tôi nghĩ có thể chúng sẽ hữu ích cho các học viên khác, dù có con hay chưa.

Khảo nghiệm lớn đầu tiên của tôi là sự ra đời của con gái. Ngày dự sinh của tôi trùng với thời gian diễn ra các buổi biểu diễn đầu tiên của Shen Yun được tổ chức ở Argentina. Lúc đầu, tôi nghĩ việc mang thai thật sự là can nhiễu, vì nó khiến tôi không thể tham gia tích cực vào việc quảng bá và tổ chức các buổi diễn của Shen Yun. Dần dần, tôi tĩnh lại và hiểu rằng đứa trẻ cũng là một đệ tử Đại Pháp, nên con bé sẽ hiểu và phối hợp tốt với tôi. Tôi nói với con bé hãy chờ cho đến khi các buổi diễn kết thúc rồi mới ra đời.

Điều đó đã thật sự xảy ra, và tôi có thể tham gia vào các công việc và hỗ trợ viết bài về các buổi diễn của Shen Yun trên thời báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Tây Ban Nha.

Khi các buổi diễn kết thúc, tôi nói với con “Được rồi, giờ con đã có thể ra.” Đã quá ngày dự sinh một tuần lễ, nhưng con bé vẫn chưa chào đời, và một chuỗi các buổi diễn mới ở một thành phố khác tại Nam Mỹ đang đến gần. Tôi đã tham gia vào việc viết bài cho các buổi diễn đó. Đến lúc này đã quá ngày dự sinh hai tuần, nhưng con bé vẫn chưa sinh.

Lúc đó, tôi trở nên lo lắng – không chỉ cho đứa bé mà còn về việc tôi nên nói thế nào với bác sĩ. Tôi đã định đến khám bác sĩ vào những tuần đó, nhưng do bận chuẩn bị cho các buổi diễn của Shen Yun, tôi đã không đi. Tôi nghĩ rằng nếu tôi đến gặp bác sỹ, ông ấy sẽ muốn tôi tiến hành sinh mổ. Ở tầng thứ hiện thời, tôi ngộ rằng là một học viên, tôi không nên trải qua loại phẫu thuật này. Tuy nhiên, tôi cũng sợ phải sinh mổ, cũng như tôi chưa bao giờ thích bác sỹ và luôn coi họ là những người khá lạc hậu cùng những biện pháp của họ.

Tôi sợ cả việc phẫu thuật lẫn việc bị mất mặt trước ông bác sỹ. Đã quá muộn để tìm một bác sỹ mới. Gia đình giục tôi đi khám vì trách nhiệm đối với đứa bé. Do đó, tâm lý của tôi chuyển từ “Ổn mà, tất cả sẽ ổn thôi” sang “Tôi cần đi khám bác sỹ cho phù hợp với xã hội người thường” và cuối cùng thành “Nhưng nếu tôi đi, ông ấy sẽ bắt tôi sinh mổ, nên tôi không thể đi”. Tôi cũng lo lắng nếu không đi khám thì sẽ gây nguy hiểm cho đứa bé và sinh mệnh của nó.

Lại một tuần trôi qua với các buổi diễn tại một thành phố khác ở Nam Mỹ. Đây là thành phố cuối cùng trong khu vực có tổ chức biểu diễn Shen Yun, nên tôi nghĩ rằng có lẽ con bé sẽ ra đời sau đó. Đã ba tuần sau ngày dự sinh, nhưng tôi vẫn chưa có dấu hiệu sinh nở.

Trong suốt thời gian này, tôi hướng nội và tìm thấy rất nhiều tâm chấp trước. Ngoài những tâm đã nêu ra ở trên, tôi tìm thấy chấp trước vào danh, khiến tôi lo lắng về việc các học viên khác sẽ nghĩ về tôi thế nào nếu tôi mất đứa bé. Trong giai đoạn đó, tôi cũng đã cố gắng chấp nhận rằng có lẽ tôi có nghiệp lực quá lớn cần phải trả và tôi phải mất con. Cũng có những lúc tôi nhận thức rõ ràng Sư phụ đang coi sóc cho mẹ con tôi, rằng tôi không phải lo lắng gì. Nhưng sự sợ hãi và lo lắng lại mau chóng trở lại.

Tôi đã dành toàn bộ thời gian để nghĩ về điều đó. Tôi học Pháp, phát chính niệm và hướng nội. Thậm chí ở tầng thứ sở tại, tôi biết rằng tôi phải tín Sư tín Pháp, nhưng đạt đến cảnh giới không có gì phải lo lắng hay sợ hãi không hề dễ dàng.

Sư phụ đã giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004:

Nếu chư vị quả thật có thể tu luyện, khi chư vị thật sự buông bỏ tâm sinh tử, chứ không phải làm cho người khác xem nhưng trong tâm thường xuyên không buông bỏ, [thế thì] bệnh nào của chư vị cũng khỏi. Tu luyện ấy, giữa con người và Thần chính là khác nhau ở một niệm ấy. Nhưng khác biệt ở một niệm ấy, nói ra thì đơn giản, mà trải qua nền tảng tu luyện thâm hậu mới có thể làm được. Bản thân thật sự có thể đặt công phu vào học Pháp, chư vị mới có thể làm được.

Một buổi sáng, tôi đã làm được điều đó. Tôi thức giấc, vẫn nằm trên giường, ý nghĩ đầu tiên là, “con bé vẫn chưa ra đời…” Sau đó đột nhiên tôi đạt đến cảnh giới tín tâm tròn đầy, không chút sợ hãi hay nghi ngờ, dù chuyện gì xảy ra. Lúc đó, tôi nhìn thấy Sư phụ dưới hình tượng một vị Phật mặc áo cà sa vàng, tóc xanh lam, hình ảnh cao cỡ chừng 10cm. Bên cạnh ngài là một nữ giác giả, áo choàng màu oải hương, tóc đỏ lượn sóng. Cả hai nắm tay và tiến vào trong bụng tôi. Ba ngày sau – gần 4 tuần sau ngày dự sinh – tôi sinh nở một cách tự nhiên và không có biến chứng gì.

Trong suốt thời gian đó, có một số biểu hiện cho tôi thấy con bé không phải là một đứa trẻ bình thường, và các tiểu đệ tử có cách riêng của chúng để trợ Sư chính Pháp. Nhưng ở đây tôi chỉ tập trung vào việc chia sẻ những khảo nghiệm lớn mà tôi đã vượt qua.

Một vài năm trôi qua mà không có vấn đề gì lớn. Nhưng sau đó, quan hệ của tôi và chồng trở nên xấu đi. Đúng lúc đó, con gái tôi bắt đầu có những biểu hiện nghiệp bệnh. Lúc đầu, nó không quá nghiêm trọng, và tôi thường xử lý bằng cách phát chính niệm, con bé sẽ khỏe lại. Nhưng sau một thời gian, tình trạng trở nên nặng hơn. Lúc đó, chồng tôi cũng xuất hiện biểu hiện nghiệp bệnh tương tự, và tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải xử lý chuyện này một mình.

Vô cùng ngẫu nhiên, một lần con gái tôi bắt đầu ho, dẫn đến khó thở. Cha cháu cũng có biểu hiện tương tự. Tôi đổ lỗi cho chồng và tự quyết định lần này anh ấy nên là người phát chính niệm để chính lại hoàn cảnh.

Sau đó, tất nhiên là tôi đã sai. Hai tuần trôi qua, con gái tôi vẫn ho. Thậm chỉ thỉnh thoảng cháu còn khạc ra máu từ các cơn ho. Tôi cảm thấy không công bằng cho con bé khi phải trải qua những chuyện này, chỉ vì người lớn chúng ta không giải quyết vấn đề của bản thân, nên tôi bắt đầu phát chính niệm để bài trừ can nhiễu. Tôi mất trọn một tuần để phát chính niệm gần như liên tục, và cuối cùng, biểu hiện nghiệp bệnh cũng biến mất, con bé đã khỏe lại.

Gần một tháng sau, con gái tôi lại có biểu hiện nghiệp bệnh. Một đêm, cháu bắt đầu kêu đau tai. Cháu quằn quại trong đau đớn và không thể ngủ được.

Tôi quyết định phát chính niệm. Lúc đó đêm đã khuya, và tôi rất mệt, nhưng tôi vẫn quyết tâm phát chính niệm cả đêm nếu cần thiết. Tôi nhận thấy chồng tôi không hề hỗ trợ tôi. Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến tôi, tôi đã quyết định tự làm việc này.

Cùng trong tích tắc đó, tôi cảm thấy một sự phẫn nộ và tức giận to lớn, tôi nghĩ “Mi còn tiếp tục như thế này bao lâu nữa đây?! Vẫn là chuyện tương tự?! Mi còn diễn ra những sự việc thế này bao nhiêu lần nữa?! Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta cả!”

Cũng thời khắc đó, tôi nhận ra đó không phải là phản ứng tốt. Nhưng khi tôi nhìn con gái, tôi thấy cháu đã dừng kêu đau và ngủ thiếp đi.

Tôi ngây người ra. Tôi nghĩ có lẽ lúc này cơn đau đã thuyên giảm nhưng nó sẽ tái phát sau một lúc, nên bắt đầu phát chính niệm. Nhưng sau vài phút, tôi nhận ra con bé vẫn ngủ yên.

Tất cả chỉ xảy ra trong một tích tắc. Khổ nạn đã biến mất với một niệm, thậm chí trước khi tôi bắt đầu thật sự phát chính niệm.

Sau đó, tôi mới nhận ra rằng sự tức giận và phẫn nộ ấy không phải hướng đến con gái tôi, mà lại nhắm vào tà ác đã gây ra can nhiễu. Chính niệm ấy đã phủ định mọi an bài của cựu thế lực.

Đây là một ví dụ rõ ràng về nguyên lý mà Sư phụ giảng trong Nhẫn vô khả Nhẫn – Tinh tấn yếu chỉ II:

Nhẫn không phải là khoan dung những sinh mệnh tà ác đã không còn nhân tính, không còn chính niệm vô pháp vô thiên phá hoại chúng sinh và tồn tại của Đại Pháp tại các tầng khác nhau.

Sau sự việc này, con gái tôi không còn biểu hiện của nghiệp bệnh nữa. Đây cũng là bước ngoặt trong cuộc sống của chúng tôi, và cuối cùng đã đưa chúng tôi đến New York.

Ở môi trường này, con gái tôi có thể tham gia các khóa học của trường Minh Huệ vào các cuối tuần. Chúng tôi sống cùng các học viên có con khác, nên cô bé có cơ hội để tinh tấn hơn trong việc luyện công và học Pháp hàng ngày cùng các tiểu đệ tử.

Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi và con gái có được cơ hội tới New York và tu luyện trong môi trường tích cực này.

Xin hãy chỉ ra nếu nhận thức của tôi có gì chưa đúng với Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ, xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện bằng tiếng Anh tại New York năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/4/375344.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/6/172736.html

Đăng ngày 15-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share