Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 3-10-2018] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đến từ Romania. Tôi là một nhân viên phát triển phần mềm tại Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh.

Tôi đắc Pháp năm 2006 ở Romania. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra đây chính là những gì mình đã tìm kiếm bấy lâu nay. Tôi rất vui vì cuốn sách có thể giải đáp cho tôi ý nghĩa của sinh mệnh là gì và làm thế nào để làm chủ cuộc sống của mình. Cuối cùng cuốn sách còn giúp tôi thoát khỏi những đau khổ vô tận trong cuộc sống tại xã hội người thường. Từ đó trở đi, tôi chưa bao giờ bỏ cuốn sách xuống, và cũng không ngừng có những thể ngộ cũng như đề cao trong tu luyện.

Trước khi tu luyện, tôi luôn cố gắng cải biến và điều khiển tất cả những người hoặc sự vật liên quan đến mình, để giữ cho môi trường xung quanh được thanh tịnh. Điều này trở thành một trong những chấp trước lớn nhất của tôi khi mới bước vào tu luyện, cho đến khi tôi minh bạch ra rằng tôi không thể kiểm soát cuộc đời của người khác và Đại Pháp sẽ tự nhiên thanh lý môi trường cho tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em;” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc các bài giảng của Sư phụ và hiểu về những an bài của cựu thế lực, tôi đã tham gia mọi hạng mục có thể và cố gắng hết sức để cứu nhiều người hơn nữa. Những năm đầu, việc giảng chân tướng rất khó khăn, vất vả và gặp nhiều can nhiễu. Cách duy nhất để giúp tôi tiến về phía trước là thông qua phát chính niệm cường độ cao.

Một lần, tôi đến Praha để giúp các học viên ở đó phát tờ rơi quảng bá Shen Yun tại các khu dân cư. Tôi cùng một học viên khác đi tới một thành phố lân cận, khi chúng tôi vào thành phố, một cơn giông bắt đầu hình thành và đi cùng hướng với chúng tôi. Tôi thấy cơn giông đang tìm cách gây can nhiễu cho việc phát tờ rơi, nên chúng tôi bắt đầu phát chính niệm.

Tôi bình tĩnh yêu cầu cơn mưa hãy chuyển hướng đến Praha, vì chúng tôi đã phát tài liệu xong ở đó. Lúc những hạt mưa dường như đang chuẩn bị rơi, tôi thấy những đám mây bắt đầu di chuyển. Nhưng sau đó một số nhân tố bất hảo bắt đầu khởi tác dụng, và cơn giông cũng quay trở lại. Tôi phát chính niệm hướng vào các nhân tố bất hảo, và thấy cơn giông quay lại Praha.

Chúng tôi phân phát xong tờ rơi và quay trở lại Praha. Trong thời gian chúng tôi đi phát tờ rơi, ở Praha mưa suốt khiến các học viên thất vọng vì họ nghĩ rằng trời cũng mưa ở thành phố lân cận. Chúng tôi nói với họ rằng trời không mưa vì chúng tôi đã phát chính niệm để chuyển mưa về Praha.

Một lần khác, vài học viên nói với tôi rằng khi tôi phát chính niệm, họ nhìn thấy tôi là một chiến binh cao lớn, ngực mang giáp sắt, tay cầm hai thanh đại cổ kiếm, đánh tan mọi tà ác trên chiến trường.

Phát chính niệm là một trong những vũ khí tốt nhất và mạnh nhất của tôi, đã giúp tôi rất nhiều. Thời gian đó, Sư phụ đã giúp tôi khai mở trí huệ và năng lực, để tôi có thể chịu đựng được ở mọi tầng thứ tu luyện, và Sư phụ chỉ cho tôi thấy chính niệm khởi tác dụng và có hiệu quả tức thì. Khi phát chính niệm, tôi cảm thấy như Sư phụ mô tả:

“Kích phong điện xiết thượng cửu tiêu
Lôi đình vạn quân tỷ thiên cao
Hoành tảo khung vũ vô tận xứ
Bại loại dị vật nhất tính tiêu”

(Chính niệm – Hồng Ngâm IV)

Sư phụ cũng cho tôi thấy phần đã tu luyện xong của tôi cách khai ra như thế nào. Một lần, tôi cảm thấy chính niệm của mình rất mạnh mẽ, đầu não và sự lý giải Pháp lý của tôi rất thanh tỉnh, và tầng thứ tu luyện cũng rất cao. Ngay lập tức, tôi cảm thấy phần đó rời khỏi tôi. Phần ở lại trở nên yếu ớt. Tôi chỉ còn chút năng lượng khi phát chính niệm và hiểu ra mình phải bắt đầu lại.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014”:

“Tất nhiên, tôi cũng nói thế này, phía con người của chư vị cũng tới chỗ bề mặt mà năng lực nhỏ rồi đó, (Sư phụ cười) đã đi tới bề mặt nhất của con người, do đó lực lượng hiển [thị ra] cũng không lớn như ban đầu. Tuy nhiên nếu chính niệm của chư vị mạnh mẽ, thì cũng có thể mang theo lực lượng cũng đồng dạng to lớn như thế, cho nên chư vị càng cần chú ý phát chính niệm hơn.”

Tất cả những khó khăn tôi trải qua trong cuộc đời và trong tu luyện đều không hề vô nghĩa. Một phần chịu đựng sẽ thu được mười phần hồi báo và đó cũng là bậc thang đưa tôi lên tầng cao hơn. Sư phụ đã cho tôi minh bạch và nhìn thấy việc này được an bài và khởi tác dụng như thế nào. Quay đầu nhìn lại, những trải nghiệm và gian khổ dường như đã trở thành quá khứ hàng trăm vạn năm, cảm giác như một giấc mộng.

Bởi vì thời thơ ấu của tôi không giống những đứa trẻ khác, vì những khó nhọc từ khi còn nhỏ, tôi không thể chịu được những người thiếu kiên nhẫn và thiếu trí tuệ. Tính cách của tôi không thể hiểu được họ, không thể nghĩ cho họ hay thông cảm với họ.

Sau đó tôi nhận ra điều này như đồng xu hai mặt. Một phía rất thiện và muốn cứu tất cả mọi người và thế giới, một phía thì lạnh lùng vô tình, không quan tâm. Trong tu luyện của tôi, tôi phải lấy từ bi thay thế sự lạnh lùng và nghĩ nhiều hơn đến hạnh phúc của người khác cũng như mọi thứ xung quanh.

Ví dụ, tôi đã thấy khó chịu khi thấy một đồng tu thiếu sức sống, không có ý chí và sức chịu đựng. Tôi bắt đầu tỏ ra thiếu tôn trọng với anh ấy, nghĩ rằng tại sao anh ấy có thể sống cuộc sống như vậy.

Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ về học viên này. Anh ấy ngồi trên ghế dài, nhưng thân thể anh ấy ngả về phía sau chứ không ngả về phía trước. Đầu gối của anh ấy cong về sau; tay, lưng và toàn bộ thân thể anh ấy bị tàn tật. Anh ấy phải sống trong trạng thái như vậy hàng ngày, có thể tồn tại trong không gian nhân loại là một việc đáng kinh ngạc . Việc anh ấy trở thành học viên quả là kỳ tích. Tôi đã học được rằng không nên đánh giá người khác, bởi vì mỗi người đều có những hoàn cảnh rất phức tạp, từ bề mặt không thể nói lên điều gì. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ về anh ấy như vậy.

Tôi cũng nhận ra rằng những niệm đầu xấu của tôi về người khác cũng sẽ quay trở lại thân thể tôi và lớn lên gấp 10 lần. Khi tôi có thể thay thế những tư tưởng bất hảo bằng sự từ bi, một tảng đá to và nặng được nhấc ra khỏi lưng tôi, và tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn, yên bình hơn.

Từ trước tới nay, tôi không bao giờ ở một nơi trong thời gian quá lâu, như chuyển từ khách sạn này sang khách sạn khác, do đó tôi có cảm giác không rõ về nguồn gốc của mình. Tôi là ai, tôi đang làm gì, hay tôi có khả năng làm gì. Tôi không tin tưởng vào bản thân. Những cảm giác này dần dần mất đi khi tôi học Pháp nhiều hơn và hiểu được tác dụng của cựu thế lực.

Một lần tôi có một giấc mơ. Có một sinh mệnh đến chỗ tôi. Nó cao, mặc đồ đen, và khuôn mặt rất tà ác. Tôi hiểu rằng nó đại diện cho cựu thế lực. Sinh mệnh đó đem theo bên mình một cái túi, trông như túi bác sĩ thời xưa. Nó mở túi và bắt đầu lấy ra các công cụ tra tấn khác nhau. Nó cố gắng sử dụng và thử từng công cụ trên người tôi, đo lường tôi từ đầu đến chân, cố tìm ra công cụ nào có thể huỷ hoại tôi. Sau khi thử hết các loại dụng cụ, nó trở nên khó chịu và lo lắng vì không có tác dụng. Cuối cùng, nó cất hết công cụ vào trong túi, nhìn tôi một cách hung tợn rồi bỏ đi.

Tôi ngộ ra rằng các học viên chúng ta thực sự được tạo ra từ loại vật chất khác với cựu vũ trụ. Các sinh mệnh trong cựu vũ trụ không thể động đến chúng ta được, một khi chúng ta ở trong Pháp. Bởi vì chúng ta là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chúng ta đã ký thệ ước đến đây giúp Sư phụ chính lại thế giới này, chúng ta là những sinh mệnh vượt ra khỏi cựu vũ trụ, vật chất tạo nên chúng ta là tốt hơn và thuần tịnh hơn. Chúng ta có thể thật sự khởi tác dụng trong Chính Pháp của Sư phụ. Đã đến lúc tôi dừng những việc gây hại đến bản thân, phải trân quý nhiều hơn những gì tôi đang có và những gì Sư phụ đã gánh chịu cho tôi để tôi có được ngày hôm nay.

Tôi cũng minh bạch rằng, vì chúng ta là những sinh mệnh như vậy, chúng ta không thể hành động giống như những nhà sư trong quá khứ, thậm chí cả trong đời sống sinh hoạt cá nhân cũng như vậy. Tâm thái chúng ta phải rộng mở, thanh tỉnh và thông suốt. Trong tương lai chúng ta phải quản rất nhiều sinh mệnh, chúng ta không thể đạt đến cảnh giới đó nếu cứ trốn tránh và chạy trốn khỏi khó khăn.

Tới New York

Sau hành trình dài 20 tiếng từ châu Âu, tôi đã tới trụ sở truyền thông tại New York, vừa mệt vừa khát. Niệm đầu của tôi lúc đó là khát tới mức có thể dùng giày múc nước để uống. Tôi nhìn thấy một bình nước nhưng không thấy cái cốc nào. Một cậu bé người Trung Quốc thấy vậy liền chạy một vòng tìm cốc cho tôi nhưng không có. Cậu ấy quay lại và đưa cho tôi một đĩa nhựa mỏng có thể uốn cong. Cậu ấy nói với tôi: “Hãy cầm lấy”. Tôi nhận lấy nhưng không thể tin rằng cậu ấy nghĩ tôi có thể uống nước bằng tấm nhựa này.

Tôi tự nhủ: “Có lẽ ý niệm đầu dùng giày uống nước là không đúng.” Ngay lập tức, một phụ nữ Trung Quốc đi vào và mỉm cười. Nhìn thấy một người da trắng đang tìm cách uống nước bằng một tấm nhựa, cô ấy đưa cho tôi cái cốc và nói: “Anh có thể dùng cái này uống nước.”

Những ngày làm việc ở công ty rất thuận lợi, tôi lập tức cảm thấy môi trường này thật trân quý. Tôi cảm thấy cuối cùng tôi đã trở về nhà, sau một thời gian dài xa nhà vất vả.

Trong thời gian này, tôi nhận ra một số nghiệp lực và chấp trước của tôi xuất hiện trở lại. Sư phụ đã cho tôi nhìn thấy chúng được giải thể như thế nào, và trong quá trình này tôi cũng cảm nhận được sự bảo hộ từ bi của Ngài.

Tôi không còn cảm thấy áp lực như ở châu Âu, ở đây tôi thấy môi trường tự do và cởi mở hơn. Tôi không phải gồng lên, hàng ngày cảm thấy không cần phải tự vệ hay sẵn sàng chiến đấu. Điều đó khiến tôi có thể mềm mỏng và hoà nhã hơn. Tôi nghĩ đây là một bước tiến tới gần bản tính nguyên thuỷ của tôi.

Tôi cũng có được nhận thức sâu hơn về khái niệm vô vi. Tôi là người không chạy theo trào lưu. Tôi muốn kiểm soát hành động và mục tiêu, và phải luôn biết được tôi đang làm gì, đang ở đâu và tại sao. Tất nhiên điều này cũng không sai, như Sư phụ đã nhấn mạnh rằng chủ ý thức phải mạnh.

Nhưng vô vi không phải chỉ là những điều nhỏ nhặt đó. Nó có phạm vi lớn lao hơn – sự diễn biến, chu kỳ và an bài của thiên thể, tất cả đều tự động ảnh hưởng đến cuộc đời của người ta, và không nằm trong phạm vi kiểm soát của chúng ta. Khi một người cứ khăng khăng làm theo cách của mình và không thuận theo chuyển động của vũ trụ, thì tất nhiên kết quả sẽ xấu, và người đó sẽ lâm vào cảnh khó khăn hay thậm chí gặp nguy hiểm. Khi tôi hiểu được điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều và bớt căng thẳng hơn so với việc phải quản lý và kiểm soát từng sự việc trong cuộc đời mình.

Cảnh giới Thiện và Nhẫn của tôi cũng được đề cao cùng với sự tu luyện.

Một lần tôi đi xe buýt và nhận thấy người tài xế đang chờ một phụ nữ băng qua đường để lên xe. Cô ấy đang phải dừng lại và đèn xanh cho người đi bộ vẫn chưa bật. Tôi trở nên mất kiên nhẫn, nghĩ rằng sao người tài xế có thể chờ đợi lâu như thế trong khi anh ấy có thời gian biểu phải tuân theo. Với tôi, việc chờ đợi dài như cả giờ đồng hồ. Sau đó tôi nhận ra tâm Nhẫn và Thiện của mình thậm chí không bằng người tài xế xe buýt.

Một lần khác, tôi đang trên tàu điện ngầm lúc đi làm về. Có vài đứa trẻ lên tàu và bắt đầu đánh trống hát hò. Chúng gây ồn ào đến nỗi khó có thể nghe được điều gì khác. Trong tâm tôi nghĩ rằng sao thành phố có thể cho những người như thế lên tàu điện ngầm và gây ồn ào. Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ đuổi chúng xuống ngay lập tức.

Nhưng thay vào đó, khi chúng hát xong, mọi người bắt đầu vỗ tay tán thưởng. Họ cho bọn trẻ niềm tin rằng chúng đã làm rất tốt. Tôi ngỡ ngàng trước nụ cười của lũ trẻ. Ngày hôm đó tâm Thiện và Nhẫn của tôi đã ở mức thấp như vậy. Giờ tôi không còn nghi ngờ tại sao trước đây tôi cũng phải nhận những phản ứng tương tự từ người khác.

Khi nhìn lại, tôi hiểu ra con đường tu luyện của tôi được an bài như thế nào và những nguyên nhân đằng sau. Tôi cảm thấy thậm chí nếu tôi chạy theo vòng tròn và mang theo những chấp trước của mình, và chúng không hề thay đổi tại mỗi tầng thứ, nhưng những vòng tròn đó vẫn đi lên chứ không ở cùng một tầng.

Tôi thấy con đường tu luyện của mình như hạt giống của bông hoa sen, khởi đầu bị quăng xuống đáy hồ. Chậm rãi nhưng chắc chắn, nó phát triển lên qua lớp nước bùn, vươn lên tầng nước trong hơn cho đến khi đón được ánh mặt trời và trở thành một bông hoa sen đẹp đẽ trên mặt hồ huyền ảo.

Xin chỉ ra những gì chưa phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ được trình bày trong Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện tiếng Anh New York 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/3/修炼道路的一个简短总结-375277.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/6/172737.html

Đăng ngày 19-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share