Bài viết của Chân Thành, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2018] Năm 1998, trong một lần đi làm công trình ở ngoài thị trấn, tôi nhìn thấy một thanh niên đang đọc một cuốn sách. Tôi lén nhìn qua vai cậu ấy và đọc được một đoạn:

“Có người nói: ‘Tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thoả, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu Đạo’. Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Chuyển Pháp Luân)

Lúc đó tôi nghĩ: “Đây chẳng phải là những suy nghĩ trong nội tâm của mình ư? Chẳng phải trước đây mình đã từng mong muốn thu xếp gia đình ổn thỏa rồi mới tu đạo ư? Cuốn sách này thực sự chỉ đạo con người tu Phật, chính là kinh Phật mà mình hằng tìm kiếm!”

Sau đó, tôi liền bàn giao lại công trình này cho đồng nghiệp của mình, rồi quay về quê nhà tìm các sách của Pháp Luân Đại Pháp, điểm luyện công, và bắt đầu học Pháp và luyện công từ đó.

Chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp tu tâm, làm người tốt

Thông qua không ngừng học Pháp tu luyện, các nguyên lý trong cuốn “Chuyển Pháp Luân” đã thực sự khắc ghi trong tâm tôi. Trong cuộc sống, công việc, hay bất kỳ nơi đâu, tôi đều nghiêm khắc yêu cầu chính mình chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

Sau khi tu luyện được nửa năm, một người bạn đã mời tôi đến thành phố Quảng Châu để giúp anh quản lý công ty. Trong quá trình làm việc, tôi luôn yêu cầu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của một người tu luyện và đã đạt được sự tín nhiệm của ông chủ.

Một thời gian sau, Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi e rằng ông chủ của mình sẽ bị lừa dối bởi các chiến dịch tuyên truyền vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì vậy tôi đã giảng cho ông về vẻ đẹp của Đại Pháp. Ông rất tán thành và cũng nhắc nhở tôi hãy chú ý an toàn.

Chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp

Một lần, một thương gia người Việt tới công ty của chúng tôi đặt hàng. Lúc ấy, tờ 100 tệ và 10 tệ của Trung Quốc có màu sắc rất giống nhau, nên ông ấy đã trả nhầm cho tôi một số tờ 100 tệ. Buổi tối khi vào sổ sách, tôi phát hiện trong ngăn kéo thừa ra hơn 1.000 tệ. Tôi nghĩ chắc hẳn thương gia người Việt đó đã trả thừa tiền, nhưng tôi không có cách nào liên lạc được với ông ấy cho đến khi ông quay lại công ty đặt hàng vào lần sau. Và khi gặp lại ông ấy, tôi đã đem trả ông ấy số tiền thừa đó.

“Thật kinh ngạc vì xã hội bây giờ vẫn còn những người tốt như vậy”, ông thốt lên bằng giọng phổ thông không chuẩn. Khi thấy tôi cầm trên tay cuốn “Chuyển Pháp Luân”, ông nói: “Anh đúng là một người tốt! Hãy chú ý an toàn nhé!”

Cuối năm 1999, ông chủ cử tôi đến Nghĩa Ô, tỉnh Chiết Giang để giúp ông ấy quản lý công việc kinh doanh ở đó. Công ty có luật bất thành văn rằng tôi sẽ được nhận một khoản hoa hồng trị giá 5% – 10% tổng giá trị của bất kỳ đơn đặt hàng nào mà tôi kiếm được.

Nhưng là một đệ tử Đại Pháp, tôi không lấy tiền hoa hồng. Tôi biết rằng tôi cần tuân theo những lời dạy của Sư phụ để trở thành một người tốt. Ông chủ cũng rất tín nhiệm tôi bởi vì tôi là một người tu luyện Đại Pháp và sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi biết tôi không nên lấy thêm tiền, bởi vì ông chủ đã trả tiền lương cho tôi rồi. Tôi muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn.

Khi cuộc bức hại của ĐCSTQ tiếp tục leo thang, tôi đã xin từ chức để trở về quê nhà và cùng các đồng tu bước ra giảng chân tướng, chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp, và vạch trần những lời dối trá độc hại của tà đảng Trung Cộng.

Đề cao tâm tính

Vào những ngày đầu của cuộc bức hại, tôi ngộ Pháp chưa sâu, tôi cho rằng làm việc Đại Pháp chính là tu luyện, nên tôi đã bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Tôi đã hai lần bị bắt cóc và giam giữ ở trại lao động cưỡng bức.

Sau khi trở về nhà, tôi đã tinh tấn học Pháp, liên tục hướng nội để tìm ra các chấp trước của bản thân, và chiểu theo Pháp để quy chính hành vi của mình. Vì vậy, tâm tính của tôi liên tục được đề cao.

Một lần, tôi và một số đồng tu đã chia sẻ về việc thiết lập điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp tại địa phương, bởi vì việc vận chuyển tư liệu từ nơi khác đến là không an toàn. Sau đó, tôi đã chia sẻ việc này với dì A (hóa danh) – một đồng tu ở địa phương.

Ngay lập tức, dì A bảo tôi mang tư liệu đến nhà bà và làm tư liệu theo yêu cầu của dì. Lúc ấy, tôi không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng không giải thích gì thêm.

Vài ngày sau, dì A đột nhiên xuất hiện tại chỗ tôi làm việc chỉ thẳng vào mặt tôi và quát lớn: “Cậu là người tu luyện sao? Có người nói với tôi rằng…”

Tôi đột nhiên nhớ lại đoạn Pháp của Sư phụ:

“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn.” (Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi đã giữ bình tĩnh và mỉm cười nói: “Dì à, dì không nên tức giận như vậy. Đó đều là lỗi của cháu. Cháu xin lỗi vì cháu đã không thu xếp tốt mọi việc, lẽ ra cháu nên bàn bạc trước với dì.” Sau đó, tôi đã hướng nội để tìm xem mình đã làm gì khiến dì ấy tức giận như vậy.

Tôi phát hiện rằng tôi đã không trao đổi với dì ấy từ trước, mà đã tự mình quyết định mọi việc. Tôi nghĩ: “Chẳng phải đây là biểu hiện của văn hóa đảng ư? Cách làm này giống như một lãnh đạo xử lý công việc trong người thường. Mình đã sai rồi.”

Trong nội tâm, tôi thú nhận với Sư phụ: “Sư phụ, con sai rồi. Sau này, con sẽ tu luyện nghiêm túc và trừ bỏ hết thảy những nhân tâm không tốt.”

Lúc này, dì A cũng hết giận và xin lỗi tôi. Sau đó, tôi đã giúp dì thiết lập một điểm sản xuất tư liệu giảng chân tướng tại nhà.

Sư phụ ban cho tôi trí huệ

Để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, tôi đã phối hợp với các đồng tu triển khai nhiều hạng mục giảng chân tướng.

Có lần, một đồng tu từ thành phố khác chia sẻ với tôi: “Tôi biết có một hạng mục cứu người yêu cầu kỹ thuật cao, anh thử triển khai ở địa phương của mình xem sao.”

Đó là hạng mục sử dụng máy chủ (server) WiFi để truyền bá chân tướng cho tất cả chúng sinh. Tôi quyết định bắt tay vào hạng mục này và cài đặt máy móc. Tuy nhiên, hướng dẫn cài đặt được viết bằng tiếng Anh, vì vậy tôi đã không thực hiện được một số thao tác.

Tôi liền mang máy chủ và sách hướng dẫn đến nhờ một đồng tu là sinh viên đại học giúp đỡ. Sau khi xem xét, cô ấy nói: “Cái này rất nguy hiểm và không nên dùng.”

Không có cách nào khác, tôi đành tự mình làm. Tôi đã cầu xin Sư phụ ban cho tôi trí huệ. Trước tiên, tôi thử nghiệm bằng cách mang máy chủ đến những nơi công cộng có nhiều người như trung tâm thương mại, công viên, nhà hàng, và bến xe buýt sao cho những người sử dụng điện thoại di động có thể nhận được chân tướng.

Buổi tối, tôi kiểm tra lượt truy cập và thấy hơn 100 người đã đọc chân tướng về Đại Pháp vào ngày hôm đó. Đây quả là một hạng mục tuyệt vời! Sau đó, tôi đã chia sẻ về hạng mục này cho những đồng tu vẫn chưa bước ra. Tôi nghĩ rằng đây sẽ là cách rất tốt để họ bước ra cứu độ chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh.

Không lâu sau, hàng chục đồng tu đã mua loại máy chủ này. Trên mỗi máy chủ, hàng ngày đều có khoảng 10 người đọc chân tướng về Đại Pháp, và nhiều người trong số đó đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Được Sư phụ gia trì, tôi đã nhanh chóng nắm vững công nghệ này. Hiện tại, việc sử dụng phương phức này để cứu độ chúng sinh ở địa phương chúng tôi đang triển khai rất tốt.

Chính Pháp sắp kết thúc, con sẽ không cô phụ sự từ bi của Sư phụ. Con nhất định sẽ nắm chắc thời gian để học Pháp, tu luyện tốt bản thân, tinh tấn luyện công, phối hợp tốt với các đồng tu để hoàn thành sứ mệnh của bản thân và theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/18/369890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/18/172895.html

Đăng ngày 02-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share