Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-12-2017] Tôi năm nay 63 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, sức khỏe của mẹ tôi không tốt và điều đó khiến gia đình tôi gặp nhiều khó khăn. Sau khi kết hôn và có một cuộc sống hạnh phúc hơn, chúng tôi sinh được một trai một gái. Nhưng vẫn có câu: “Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc.” (Trời có những mưa bão bất ngờ, con người có những thay đổi không thể đoán trước được.)

Con trai tôi gặp tai nạn khi mới 8 tuổi và đến 14 tuổi, cháu đã phải nằm liệt giường.

Cả vợ tôi và tôi cũng thường xuyên đau ốm, tài chính gia đình eo hẹp nên chúng tôi không có khả năng được điều trị y tế.

Gia đình ủng hộ Đại Pháp

Mùa xuân năm 1997, chúng tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và cả gia đình tôi bắt đầu tu luyện. Chúng tôi tuân theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” và không tranh giành lợi ích với người khác. Chúng tôi tu bản thân mình trong những mâu thuẫn.

Từ Đại Pháp, chúng tôi minh bạch rằng vì sao con người gặp phải các loại bất hạnh và tai họa, làm thế nào để khỏe mạnh, ý nghĩa của sinh mệnh, con người đến từ đầu và đích đến cuối cùng của đời người là gì. Mẹ tôi, vợ tôi và tôi đã khỏi tất cả các bệnh tật. Con trai tôi không còn nằm liệt giường nữa và có thể đi lại được.

Tin tức về sự hồi phục của chúng tôi đã nhanh chóng truyền tới những người dân trong làng. Nhiều người bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Trong đại gia đình của chúng tôi, có 36 người minh bạch rằng Đại Pháp là tốt. Mặc dù sau năm 1999, chúng tôi bị bức hại một vài lần, nhưng không có ai trong gia đình tôi từng phản đối Đại Pháp – thay vào đó, tất cả mọi người đều ủng hộ Đại Pháp.

Tuân theo các Pháp lý

Chúng tôi hiểu rằng mình cần nói cho mọi người biết vẻ đẹp của Đại Pháp. Con trai lớn của tôi làm việc ở một nhà máy gạch và không bao giờ tranh giành lợi ích với người khác. Tôi luôn nghiêm khắc tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và làm một người tốt.

Tôi không tham lam khi gặp lợi ích vật chất. Tôi đã làm việc tám năm ở một chợ nông sản cho ba doanh nghiệp bán buôn thực phẩm khô lớn và luôn cẩn trọng để không phạm sai lầm. Quản lý của tôi đã nói: “Một học viên Đại Pháp đã làm công việc này trong nhiều năm mà không để thất thoát bất cứ thứ gì.”

Sống chiểu theo các Pháp lý

Con đường tu luyện của tôi đã gặp rất nhiều can nhiễu từ những tư tưởng và quan niệm người thường, và tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm.

Trước khi con trai kết hôn, chúng tôi quyết định xây một ngôi nhà mới. Một người thợ xây nhà giăng dây để xây phần móng của ngôi nhà. Ngay sau đó, người hàng xóm của chúng tôi qua, không nói một lời nào đã kéo dây và mang đi. Thay vì tranh cãi, tôi thảo luận kế hoạch của chúng tôi với vợ chồng hàng xóm. Người chồng đã xin lỗi những người công nhân và giúp giăng dây lại. Điều này đã chứng thực được sự lương thiện của học viên Đại Pháp cho những người ở khu vực chúng tôi.

Làng tôi lên kế hoạch xây dựng một con đường bê tông rộng. Phần đất nhà hàng xóm ngay sát con đường, nhưng anh không cho các công nhân lấn phần đất của họ. Khi người quản đốc công trình hỏi liệu tôi có thể cho phép con đường lấn vào phần đất nhà mình không, tôi đã đồng ý. Mọi người đều nói: “Các học viên Đại Pháp thực sự khác biệt.”

Tôi nhận công việc gác cổng ở một khu dân cư cao cấp trong thành phố chứ không làm nhân viên bảo vệ nữa. Điều này giúp tôi có thời gian để học Pháp.

Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi lại nhận công việc nhân viên bảo vệ và không tranh cãi khi người quản lý quên không trả cho tôi mức lương cao hơn trong tháng đầu tiên. Tôi làm việc trong khu dân cư được năm năm và được mời làm đội trưởng đội bảo vệ. Tuy nhiên nếu nhận có lẽ tôi sẽ không có thời gian cho tu luyện, do đó tôi đã từ chối.

Là một nhân viên bảo vệ, tôi thường xuyên tìm thấy đồ thất lạc. Đôi khi đó là những vật dụng đắt tiền. Một lần, một chàng trai đánh rơi chiếc điện thoại di động trị giá vài nghìn nhân dân tệ. Tôi tìm thấy và trả lại cho cậu ấy. Có rất nhiều ví dụ cho thấy sự trung thực của học viên Đại Pháp.

Vượt qua một khảo nghiệm sắc dục nghiêm trọng

Một phụ nữ được thuê làm nhân viên quét dọn và được phép ăn cùng các nhân viên khác vì cô là họ hàng của người quản lý. Một vài ngày sau, chúng tôi phải đi ăn ở nhà hàng vì ngày hôm đó mất nước và mất điện.

Trong khi ăn, cô ấy gắp một quả trứng bỏ vào bát của tôi, nói rằng cô không thích trứng. Tôi bối rối nhưng tôi nghĩ cũng không hay khi gắp trả lại cho cô ấy. Ngày hôm sau, cô ấy nói rằng cô ấy yêu tôi.

Tôi nói với cô ấy: “Suy nghĩ của tôi rất khác. Tôi là một học viên Đại Pháp, làm ơn đừng nói những điều đó.” Cô ấy không từ bỏ và tiếp tục quyến rũ tôi. Tôi lờ đi và cố gắng tránh mặt cô ấy, nhưng tôi không thể thay đổi được tâm của cô ấy. Tôi nghĩ: “Mình kiên định tin tưởng vào Đại Pháp và đi con đường ngay chính.” Tôi bỏ việc nhưng cũng nhận ra rằng mình đã có niệm đầu bất chính khi nghĩ cô ấy nhìn xinh đẹp hơn vợ tôi.

Đức tin vào Đại Pháp đã phá vỡ chẩn đoán của bác sĩ

Trước năm 2015, vợ tôi bị bắt giữ phi pháp hai lần và chúng tôi bị sách nhiễu nhiều lần. Các sách Đại Pháp, tiền mặt, máy tính và những vật dụng khác đều bị tịch thu. Cha mẹ 80 tuổi và cháu trai mới biết đi của tôi đã phải trốn ở ngoài cánh đồng mỗi khi họ nghe thấy tiếng còi cảnh sát. Gia đình tôi thường xuyên bị chia cắt. Tháng 5 năm 2015, tôi đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản) vì những tội ác của ông ta.

Nhưng đảng cộng sản chẳng bao giờ đếm xỉa đến luật pháp khi bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đơn khởi kiện của chúng tôi được gửi tới đồn cảnh sát địa phương. Hơn 20 nhân viên cảnh sát từ Phòng 610 huyện và đồn cảnh sát thị trấn đã tới nhà tôi ngay đêm hôm đó.

Vợ tôi cố gắng giảng chân tướng nhưng họ không nghe. Họ nói sẽ kết án bà ấy tám năm tù. Vợ tôi bị đưa đến trại tạm giam. Mẹ tôi quá sợ hãi và đã qua đời ngày hôm sau.

Chúng tôi không nghe được bất cứ tin tức gì từ vợ tôi cho tới tận hai tháng sau, khi chúng tôi được thông báo rằng bà ấy đã được đưa đến bệnh viện vì một cơn đột quỵ. Chúng tôi đến bệnh viện và thấy vợ tôi, một người từng khỏe mạnh, giờ không thể đi hay cử động được, nằm bất tỉnh và không kiểm soát được việc đi vệ sinh.

Chúng tôi mất thêm hai tuần nữa trước khi có thể đưa bà ấy về nhà. Để an toàn, chúng tôi đã chuyển tới một căn nhà khác.

Chúng tôi kiên định học Pháp, luyện công và hướng nội. Chúng tôi vứt bỏ những chấp trước của người thường. Một tháng sau, vợ tôi trở nên tỉnh táo, có thể nghe Pháp và luyện công. Hai tháng sau, nhờ trợ giúp của người khác, vợ tôi có thể đi lại được. Bà ấy có thể đọc, học Pháp và luyện bài tĩnh công đả tọa trong một giờ đồng hồ. Bà ấy trở nên hoàn toàn thanh tỉnh. Bác sĩ nói vợ tôi có thể sẽ không thể đi lại được nữa, nhưng chúng tôi tin vào Đại Pháp và bà ấy đã hoàn toàn bình phục.

Một lần nữa con xin cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/4/356317.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/21/171980.html

Đăng ngày 11-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share