Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-08-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) vào tháng 5 năm 1997. Nước mắt tuôn rơi khi lần đầu tôi được thấy bức hình của Sư phụ trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi không thể dừng khóc, như thể một đứa trẻ bị lạc cuối cùng đã tìm thấy mẹ.

Tôi học Pháp chăm chỉ và ngay lập tức được chứng kiến uy lực siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sống chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và hướng nội để tìm ra thiếu sót của bản thân trong những xung đột lớn nhỏ. Trong vòng khoảng một tháng, nước da đen của tôi bắt đầu sáng lên và cân nặng của tôi tăng lên từ 38 kg đến 43 kg.

Bạn bè, người thân và đồng nghiệp của tôi đều được chứng kiến huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp thông qua sự thay đổi cả tâm lẫn thân của tôi. Nhiều người trong số họ đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau đó. Chúng tôi hòa mình trong Đại Pháp mỗi ngày và cảm nhận một bầu không khí yên ả và thanh bình.

Được đánh giá cao bởi các chị dâu và hàng xóm của tôi

Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, tôi đã nhiều lần bị bắt, bị giam giữ bốn lần trong một trại tạm giam, bị đưa tới trung tâm tẩy não và bị cưỡng ép lao động trong một trại lao động cưỡng bức.

Dưới áp lực to lớn và trong một môi trường kinh khủng, công việc kinh doanh của tôi bị đình trệ, con trai tôi bị mất công việc tốt, và bố mẹ chồng tôi bị cưỡng bức từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Kết quả là sức khỏe của mẹ chồng tôi trở lại như trước khi bà tu luyện Pháp Luân Công và sau đó ngày càng yếu hơn. Bà không thể tự chăm sóc bản thân và trở nên không làm chủ được bản thân.

Một ngày, khi tôi đang giặt tã cho mẹ chồng tôi ở trong sân, hai con gái của bà tới thăm chúng tôi. Tôi nói với các chị ấy mẹ chồng tôi đang sinh hoạt ra sao và đưa hai người họ vào phòng bà. Mẹ chồng tôi đột nhiên nói bà cần đi tiêu, nhưng khi tôi mở chăn ra, bà đã đi vệ sinh rồi. Khi hai con gái của bà nhìn thấy, họ bịt mũi, quay đi và đi ra ngoài.

Tôi đi găng tay, dọn dẹp vệ sinh, lau rửa cho mẹ chồng tôi, thay chăn, nệm và tã cho bà rồi đưa mẹ chồng tôi trở lại giường. Tôi toát mồ hôi khi làm xong mọi việc. Mẹ chồng tôi nặng 70 kg, nặng hơn tôi nhiều. Các chị chồng tôi lắc đầu và hỏi: “Mọi thứ đã xong chưa?”

Tôi đáp: “Vâng, xong rồi. Các chị vào nhà đi. Ngoài này lạnh lắm.”

Khi họ vào trong và thấy mẹ họ đang thoải mái trên giường, họ cười với tôi và nói: “Em dâu của chúng ta thật là tuyệt vời. Em không sợ mùi. Em đã không tu luyện Pháp Luân Công một cách vô ích.”

Tình trạng của mẹ chồng tôi dần dần ổn định. Các bác sỹ nói rằng bà phải đi lại mỗi ngày, uống thuốc đúng giờ, và ăn uống điều độ. Tôi cùng đi bộ với bà hai lần mỗi ngày, một lần buổi sáng và một lần buổi chiều. Chúng tôi thường gặp mọi người trong khu phố trên đường đi bộ.

Một ngày chúng tôi gặp một cặp vợ chồng già, họ nói với mẹ chồng tôi: “Con gái chị thực sự là tốt. Cô ấy đều đưa chị đi dạo mỗi ngày.”

Mẹ chồng tôi nói: “Đây không phải con gái tôi. Đó là con dâu tôi đấy.”

Khi họ hỏi bà có con gái không, tôi đáp lời thay mẹ chồng tôi và nói rằng các con bà đều rất bận.

Họ hỏi: “Chị có bao nhiêu con gái?”

Mẹ chồng tôi nói rằng bà có ba người con gái.

Cặp vợ chồng già hỏi tôi: “Nhưng tại sao chỉ có cháu là người duy nhất đưa bà ấy đi dạo vậy?”

Tôi nói với họ rằng đó là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, rằng Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải nghĩ cho người khác trước trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, đối xử tốt với mọi người và đối với ai cũng như nhau. Tôi bảo với họ hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Một người họ hỏi tôi: “Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Cháu đã bao giờ gặp Sư phụ của mình chưa?”

“Chưa ạ” – tôi đáp – “Sư phụ cho chúng cháu một quyển sách, cuốn Chuyển Pháp Luân. Miễn là các bác đọc sách chăm chỉ và làm theo những lời dạy, các bác sẽ biết được Pháp Luân Công vĩ đại đến thế nào.” Bà cụ nói: “Vì sách Chuyển Pháp Luân tuyệt vời đến vậy, tôi cũng muốn đọc nó.” Tôi nói tôi sẽ cho bà mượn sách của tôi. Bà rất vui mừng.

Khi chúng tôi quay lại chỗ của tôi, nơi cuốn sách Chuyển Pháp Luân được bọc giữ cẩn thận, tôi trao nó bằng cả hai tay cho bà ấy và giải thích thêm: “Đây là một môn tu luyện Phật gia thượng thừa. Xin hãy rửa sạch tay trước khi đọc nó. Xin đừng để nó trong phòng ngủ sau khi đọc nó vào buổi tối.”

Cặp vợ chồng già nhìn cuốn sách như báu vật và rất vui mừng. Họ hứa sẽ làm theo lời khuyên của tôi.

Sự tái sinh của bố chồng

Tôi bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức vào năm 2005. Bệnh tình của mẹ chồng tôi trở nên xấu đi nghiêm trọng. Bà thường xuyên đau và không thể ra khỏi giường. Tất cả mọi việc nhà và việc chăm sóc bà đều trông cậy vào bố chồng tôi, người cũng đang mệt mỏi và suy sụp.

Tôi được trả tự do vào năm 2007 và trở về nhà. Mẹ chồng tôi nghẹn ngào nức nở nói với tôi: “Sau khi con bị đưa đi, không còn ai cười với mẹ nữa. Thỉnh thoảng bố chồng con lại đánh mẹ.”

Bố chồng tôi giải thích rằng ông chỉ tát bà vài cái khi bà lại bĩnh ra lần nữa ngay sau khi ông vừa lau rửa cho bà.

Mẹ chồng tôi không bao giờ đứng dậy được nữa và qua đời trong đau đớn năm tháng sau đó.

Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, bố chồng tôi suy sụp tinh thần. Tôi hỏi con trai bà liệu tôi có thể ở cùng ông vào ban đêm hay không. Tinh thần của ông suy sụp trong nhiều ngày. Một ngày nọ tôi hỏi ông liệu ông có muốn ở lại với chúng tôi trong vài ngày không.

Và thế là chúng tôi đưa ông về sống cùng mình. Tôi đưa ông tới siêu thị, mua đồ ăn mà ông yêu thích và nhiều quần áo mới. Tôi cũng cắt tóc và tắm cho ông.

Trông ông bắt đầu khá hơn. Mỗi sáng ông đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” trong khi đi bộ. Dần dần tâm trạng ông đã cải thiện, và sức khỏe của ông cũng vậy.

Vào tiết Thanh Minh, ba con gái của ông tới thăm mộ mẹ mình. Tôi định chuẩn bị bữa trưa và bảo họ tới thăm cha họ trong khi tôi nấu nướng. Buổi trưa, khi chúng tôi đang cùng ăn, bố chồng tôi trông không vui. Khi chúng tôi trở về từ mộ của mẹ chồng tôi vào buổi chiều, bố chồng tôi đi ngủ và ba người chị chồng cũng ra về.

Một lúc sau, tôi thấy bố chồng tôi đang ngồi trong phòng khách và hỏi ông tại sao trông ông không vui và liệu có phải tôi đã làm gì hay nói gì sai khiến ông buồn hay không.

“Không phải vì con”, ông nói, “Chúng (chỉ ba cô con gái của ông) thật vô lý, Chúng có thẻ lương của bố và thẻ bảo hiểm y tế, và chúng đã rút hết tiền từ thẻ. Con đang chi trả mọi chi phí sinh hoạt của bố. Bố muốn lấy lại thẻ lương của mình, nhưng chúng không chịu trả lại cho bố lại còn nói những lời khó nghe.”

Tôi trấn an ông: “Không sao đâu ạ. Chỉ cần họ vui vẻ là được. Chúng con không thiếu tiền. Con sẽ đưa cho bố một ít nếu bố cần.”

Sau đó bố chồng tôi hiếm khi nói và thường thở dài. Ông ăn rất ít và thỉnh thoảng lại nôn ra. Ông đã 84 tuổi và bị viêm tim. Một ngày nọ, con gái tôi, hiện đang làm việc trong một bệnh viện, đến đo huyết áp và nhiệt độ của ông và phát hiện thấy ông bị viêm nhẹ. Ngày hôm sau, cháu cho ông truyền chất dinh dưỡng lỏng vào tĩnh mạch trong bảy ngày. Nhưng ông không khá lên và giảm cân một cách rõ ràng.

Tôi thông báo cho ba cô con gái của ông và đề nghị họ đưa ông tới bệnh viện. Họ nói rằng họ không có thời gian. Tôi khích lệ họ đi cùng chúng tôi để tất cả đều có thể nhận thức rõ về tình trạng bệnh tật của bố và rằng cũng chỉ mất một ngày là xong. Cuối cùng họ quyết định để chồng của người con gái cả đi cùng chúng tôi bởi vì anh ấy có người quen trong bệnh viện.

Con trai của anh trai tôi lái xe đưa chúng tôi tới bệnh viện để khám sức khỏe tổng thể. Một giờ sau có kết quả khám, Con trai tôi ở lại cùng ông ngoài phòng bác sỹ còn tôi cùng anh rể vào phòng lấy kết quả.

Bác sỹ cho chúng tôi xem kết quả chụp X quang và giải thích rằng toàn bộ đều bị đen nên can thiệp y tế thêm là không cần thiết. Bác sỹ nói rằng bố chồng tôi đã 84 tuổi và bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không thể sống quá ba tuần nữa. Bác sỹ nói chúng tôi hãy chuẩn bị tinh thần.

Tôi đề nghị anh rể không cho bố chồng chúng tôi biết tin. Trên đường về nhà, chúng tôi nói với ông rằng ông có chỗ bị viêm và sẽ khỏe lại sau khi con gái tôi tiêm tĩnh mạch cho ồng trong mấy ngày nữa.

Về nhà, tôi bật bằng bài giảng Pháp của Sư phụ cho ông nghe. Tôi nói: “Bố hãy nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ vào các buổi chiểu và đi bộ tới siêu thị hoặc công viên vào các buổi sáng.” Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người bất cứ khi nào tôi có cơ hội.

Mười ngày sau, bố chồng tôi đã dừng nhổ thức ăn. Ông dường như tràn đầy năng lượng và vui vẻ hơn.

Một ngày, hai người em trai của bố chồng tôi tới thăm ông. Họ nói về việc bố chồng tôi đã may mắn khi có một cô con dâu hiếu thảo như vậy. Tôi nói với họ đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và bố chồng tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ hàng ngày. Đó là nhờ Sư phụ của chúng ta thật từ bi vĩ đại và chúng tôi nên cảm ơn Ngài.

Năm năm đã qua. Bố chồng tôi, người được dự đoán chỉ sống trong ba tuần nữa cách đây năm năm, giờ đã 90 tuổi. Ông tăng cân trở lại mức 68 kg. Gương mặt ông sáng lên khỏe mạnh.

Ai có thể cho chúng ta một cơ thể khỏe mạnh và một gia đình hạnh phúc? Ai có thể dạy chúng ta trở thành người tốt như vậy? Chính là Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta.

Trong 21 năm qua, sự từ bi của Sư phụ đối với tôi là không lời nào diễn tả được. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là tu luyện bản thân cho tốt và thực hiện thệ ước của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/9/372181.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/12/171866.html

Đăng ngày 05-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share