Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-08-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 55 tuổi, tôi bước vào tu luyện hồi tháng 11 năm 2015.
Được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị đau khớp rất nặng. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị viêm đa dây thần kinh. Không có phương pháp điều trị hoặc thuốc men nào có thể làm giảm cơn đau của tôi.
Trong số những người họ hàng đến thăm tôi có anh rể tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp khoảng 70 tuổi. Anh trông khỏe mạnh và có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi.
Anh rể tôi đề nghị tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đồng ý mà không do dự. Một đồng nghiệp của tôi cũng là học viên, đã nói về Pháp Luân Đại Pháp vài năm trước và đã đề cập đến việc tu luyện giúp mọi người hồi phục sức khỏe.
Ngày hôm sau, anh rể đưa cho tôi đĩa DVD hướng dẫn luyện công và quyển sách Chuyển Pháp Luân. Anh ấy nhấn mạnh rằng tôi phải đọc quyển sách này một cách nghiêm túc.
Tôi nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp cũng giống như Thái Cực Quyền, và chỉ cần học vài động tác là xong. Tôi không biết rằng chúng ta cũng cần phải học Pháp và đề cao tâm tính. Tôi nhanh chóng đọc lướt qua quyển sách Chuyển Pháp Luân nhưng không màng đến việc đọc lại quyển sách ấy một lần nữa.
Một đồng tu đến thăm tôi. Cô ấy rất kiên nhẫn hướng dẫn tôi luyện công và đọc Chuyển Pháp Luân cùng tôi. Cô ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện về tu luyện và cho tôi nghe những bản nhạc Đại Pháp. Sau đó tôi mới bắt đầu nghiêm túc đọc Chuyển Pháp Luân và hiểu tu luyện là gì.
Chẳng bao lâu bệnh ho và đau dạ dày mạn tính của tôi đã khỏi, và cơn đau khớp cũng dần dần biến mất. Tôi có thể cảm nhận được Pháp Luân xoay ở lưng đang điều chỉnh thân thể tôi. Tôi có thể mở căng hoàn toàn hai bàn tay mà cảm thấy chỉ còn tê một chút.
Đối mặt với nghiệp bệnh
Tháng 4 năm 2016, một vết đỏ xuất hiện trên chân tôi trải dài từ mắt cá lên đến đầu gối. Nó lan rộng đến đùi rồi cuối cùng đến thắt lưng. Mật độ của nó cũng dày hơn. Nó rất ngứa ngáy khó chịu. Tôi gãi đến nỗi chảy cả máu. Tôi đã nghĩ đến việc đi bác sỹ.
Khi tôi bàn với đồng tu việc này, cô ấy nói rằng Sư phụ đang thanh lý cơ thể cho tôi, và nốt ban đỏ đó là điều tốt. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ ý nghĩ đi khám bác sỹ. Rồi cô ấy bảo tôi hàng ngày hãy học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và luyện công.
Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua lời nói của những người khác. Khi tôi sắp nổi nóng, chồng tôi nói, “Tu luyện cần có tâm thái bình hoà.” Khi ý nghĩ đi gặp bác sĩ hình thành trong tâm, con gái tôi bảo, “Mẹ ơi, Sư phụ đang lấy chất độc trong cơ thể mẹ ra ạ. Nếu chỗ phát ban nằm trong nội tạng nó sẽ là một loại ung thư. Làm sao mà chữa được? Mẹ có thể nhẫn chịu điều này.” Đứa cháu nội thì phụ họa, “Bà ơi, thân thể của bà đầy sâu bọ.”
Sự khích lệ của gia đình đã làm tôi dịu lại. Tôi không dám buông lơi trong tu luyện nữa.
Tình trạng da dẻ của tôi càng xấu đi và nó trông giống như tôi đang mặc một chiếc áo da màu đỏ, cháu nội nhắc tôi phải mặc quần áo ngay sau khi tắm vì cháu rất hoảng sợ khi trông thấy tôi.
Tôi cảm thấy tê và một Pháp Luân đang xoay ở hai chân khi tôi không thể tiếp tục đứng luyện công. Có hai Pháp Luân đang xoay ở phần lưng trên. Những đồng tu của tôi nói rằng Sư phụ đang giúp tôi, và Pháp Luân đang tịnh hóa thân thể tôi.
Mỗi khi tôi có những suy nghĩ bất hảo, Sư phụ sẽ dùng nhiều cách để chỉ ra cho tôi. Có lần, khi đang luyện công, tâm tôi bắt đầu lơ đãng, máy phát nhạc luyện công chuyển sang tiết mục chia sẻ tu luyện “Tín Sư tín Pháp.” Tôi nghĩ rằng máy MP3 bị hỏng, nhưng ngày hôm sau nó vẫn hoạt động bình thường. Tôi đã trải qua những thời khắc khó khăn và nhận ra rằng Sư phụ đang chăm lo cho tôi.
Tình trạng của tôi lên đến đỉnh điểm vào tháng 7 năm 2017. Vết ban đỏ vẫn còn đó và tôi cảm thấy từ thắt lưng trở xuống thì tệ hơn. Những đồng tu của tôi đưa tôi đến nhóm học Pháp và nhóm chúng tôi cùng phát chính niệm. Tôi chia sẻ khổ nạn của tôi với nhóm.
Sư phụ giảng,
“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)
Cháu nội tôi nói, “Bà đã được chữa lành bệnh rồi, không còn vi khuẩn nữa.”
Tôi ghi nhớ lời dạy của Sư phụ trong tâm,
“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân)
Giấc mơ khai mở trí huệ
Tôi mơ thấy có người bảo tôi mở cửa một căn phòng. Căn phòng ấy không phải là căn phòng quen thuộc với tôi. Tôi thấy tất cả gia đình tôi đang ngồi trên sàn nhà đầy các loại sâu bọ và bọ cạp. Không một ai trong số những người ngồi trên sàn nhà nhìn thấy các sinh vật này. Sau khi tỉnh giấc, tôi nhận ra Sư phụ đang muốn điểm hóa cho tôi điều gì đó.
Sư phụ giảng,
“Bức hại hiện nay đến các đệ tử Đại Pháp, cựu thế lực không dám trực tiếp làm, những sinh mệnh hữu hình và lớn kia cũng đều không dám làm. Hiện giờ dám làm thì đều là những gì? Đều là những loại côn trùng, những vi trùng loạn bát nháo, đều là những thứ đó. Phát chính niệm là phi thường hữu dụng! Hễ diệt liền diệt từng mảng từng mảng, nhưng mà chúng nhiều lắm, vũ trụ to lớn nhường này, những thứ đó, hơn nữa vũ trụ rất nhiều tầng thứ, chư vị diệt xong, chỉ không lâu sau, thời gian không lâu, chúng lại thẩm thấu sang đây; chúng lại tới, chư vị lại diệt. Chính là không ngừng phát chính niệm như thế, cần kiên trì một quãng thời gian, thì mới thấy hiệu quả rõ ràng. Đừng cảm thấy phát chính niệm rồi, cảm thấy như một trận rồi, mà vẫn không được, chư vị bèn mất tín tâm. Tôi bảo chư vị này, chúng chính là dùng biện pháp đó để tiêu hao chư vị, tiêu hao tín niệm kiên định của chư vị, mọi người cần chú ý những việc này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc năm 2015)
Thảo nào cháu tôi nói rằng tôi bị côn trùng bám đầy khắp người. Tôi hối hận đã không thanh lý những sinh vật đó trong giấc mơ.
Tôi là một học viên mới, và tu luyện của tôi đồng tại với thời kỳ chính Pháp. Tôi không chỉ cần phải học Pháp và phát chính niệm, tôi còn phải vượt quan nghiệp bệnh. Điều cuối cùng này thật là thống khổ. Cháu nội nhìn thấy tôi đang chịu đựng và bảo tôi: “Hãy luyện tĩnh công, nhẩm Pháp và phát chính niệm. Bà sẽ khỏe lại trong vòng 20 ngày.” Nghe thấy điều này, chính tín của tôi đã tăng lên.
Tổn thương trên da vùng thân dưới của tôi bắt đầu biến mất sau 20 ngày. Những mảng da viêm đỏ giảm xuống thành những chấm đỏ li ti. Các chấm đỏ dần dần chuyển sang mày nâu nhạt. Vùng da bị trầy xước vì gãi đã lành lặn trở lại. Tôi không còn bị ngứa nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/372106.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/12/171863.html
Đăng ngày 08-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.