Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở miền Trung Tây Mỹ quốc

[MINH HUỆ 11-8-2018] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên người phương Tây, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2003. Nhớ lại thời điểm đó, mỗi khi tôi bật TV lên và lướt qua các kênh, tôi sẽ lập tức nhìn thấy một chương trình về Pháp Luân Đại Pháp có tên là “Thuần tịnh Tâm linh”. Lúc đầu tôi hiếm khi chú ý đến nó, nhưng dần dần tôi bắt đầu xem chương trình ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng tôi phát hiện ra chương trình còn giới thiệu một phương pháp thiền định, điều mà tôi đã quan tâm nhiều năm qua.

Việc này liên tục xảy ra với tôi trong nhiều tuần. Tôi không thể không để ý là mình thường xuyên nhìn thấy chương trình này, và có vẻ như lúc tôi ngồi xuống để xem TV thì nó lại hiện lên trên màn hình, thậm chí nó không những xảy ra vào buổi sáng mà cả buổi tối. Mọi người sẽ nghĩ là chương trình phát vào mọi thời điểm, nhưng khi tôi kiểm tra lịch phát sóng thì thấy chương trình này không có lịch phát thường xuyên hơn các chương trình khác, nhưng tôi lại luôn thấy nó.

Cuối cùng tôi đã tìm xem lịch phát sóng kế tiếp của chương trình là vào khi nào. Lúc đầu, nó thường rơi vào phần hướng dẫn luyện công, nhưng cuối cùng tôi cũng đã xem được phần phỏng vấn với các học viên và trải nghiệm kỳ diệu của họ trong Đại Pháp. Có lần tôi giữ hai tay ôm pháp luân và liền lập tức có cảm giác mãnh liệt. Có rất nhiều điểm hoá như thế này và nó đã chỉ dẫn để tôi hiểu về Đại Pháp rõ ràng hơn.

Cuối cùng, khi biết được sự thật về cuộc đàn áp do chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc ̣(ĐCSTQ) phát động, tôi đã vô cùng xúc động. Khi ấy tôi mới chỉ 21 tuổi và tâm tình cảm thấy rất khó tiếp nhận. Tôi không dễ bị bi kịch hay đau khổ làm cho xúc động vì tôi nghĩ rằng thế giới này chỉ đầy những thứ như thế. Nhưng khi biết được sự thật về cuộc đàn áp, nó lại khác; tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt trào dâng từ khoé mắt mình. Tôi đã không rơi nước mắt trong nhiều năm, nhưng tôi cảm thấy sâu thẳm trong trái tim và tâm hồn mình rằng nó không phải là một nỗi đau buồn bình thường.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy như thể có một sức nặng thật sự được nhấc khỏi vai mình, thấy tâm linh thanh tỉnh. Sao Đại Pháp lại có thể bị bức hại như thế này?

Tôi vẫn chưa đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, vì vậy tôi nghĩ có thể có một số bí mật ẩn phía sau môn tu luyện này. Tôi đã tìm hiểu và thực hiện nhiều khảo sát. Tôi đã đọc được một số tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ nhưng có thể khẳng định ngay chúng là giả sau khi quan sát sự chân thành từ các học viên trong các video và bài viết. Tôi phát hiện ra Pháp Luân Công cũng không có gì bí mật cả. Không thu tiền hay hội phí từ các học viên và không có hình thức chính trị gì trong môn này cả. Đơn giản là mọi người học Pháp của Chân–Thiện–Nhẫn và trở thành người tốt hơn trong khi tu luyện thân tâm giữa xã hội người thường.

Từ nhỏ tôi đã được dạy rằng chủ nghĩa cộng sản là ác quỷ chống lại nhân loại nhưng chưa bao giờ hiểu được lý do sâu xa tại sao. Vì không nhìn thấy nên cũng không quan tâm mãi cho tới khi nó đến cửa nhà. Khi ấy tôi mới bắt đầu cảm nhận rõ rệt nó tà ác như thế nào. Nó bức hại những người tín Thần, quyền cơ bản của con người, và dẫn dắt người dân gây thù chuốc oán với bạn bè, hàng xóm và thậm chí cả người thân trong gia đình.

Tôi nhớ lần đầu đọc Chuyển Pháp Luân và nghe các bài giảng Pháp, tôi đã được trải nghiệm nhiều thần tích. Tôi cảm nhận rõ ràng trường năng lượng và khí cơ trong khi luyện các bài công pháp, và nhìn thấy một vài cảnh tượng ở các không gian khác. Điều đó đã khích lệ tôi tiếp tục học bất cứ khi nào gặp phải thứ gì đó khó tiếp nhận hay một chút gì lạ đối với cách nghĩ của người phương Tây chúng tôi. Những điểm hoá đã giúp tôi buông bỏ quan niệm và niềm tin trước đây của mình trong lần đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Sau một tuần, tôi biết rằng mọi thứ mà Sư phụ giảng đều là sự thật. Kể từ đó tôi đã tìm ra môn tu luyện vô cùng thuần tịnh, tôi quyết định dồn hết tâm huyết của mình vào môn tu luyện và học tất cả các bài giảng của Sư phụ.

Mặc dù khi ấy tôi mới chỉ ở tuổi 20, sau khi học Pháp và luyện công tôi cảm thấy toàn thân mình thay đổi. Tôi chú ý thấy da của mình rất láng mịn, tư thế trở nên thẳng thắn và thoải mái hơn. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng linh hoạt khi đi bộ như thể có người đẩy về phía trước. Nhiều người thậm chí còn nhận xét rằng tôi trông khác rất nhiều và “thần thái rất tốt”.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, một trong những sở thích của tôi là học các kỹ thuật thiền, các loại triết học Phương Đông và các tôn giáo khác nhau. Tôi biết ở đó có một con đường tu luyện. Tôi chủ yếu học những thứ của Phật giáo và Đạo giáo. Tôi đã luyện thử một vài động tác và các bài tập từ Yoga và Thiền, và tôi đã nghiên cứu nhiều học thuyết khác nhau. Không lâu trước khi học Pháp, tôi đã nhìn thấy một số thứ và các sinh mệnh trong các không gian khác qua thiên mục. Tôi cũng có cảm giác thấy tay mình tự động di chuyển về thế hợp thập (hai tay chắp trước ngực). Khi ấy những điều này đã khiến tôi thực sự sợ hãi và trạng thái tinh thần có chút giống như mô tả trong Chuyển Pháp Luân mục “Tẩu hoả nhập ma”. Nhìn lại những thứ đó và nhiều sở thích dường như ngẫu nhiên khác, tôi thấy đều là để chuẩn bị cho mình có thể tiếp nhận Pháp. Cảm tạ Sư phụ, vì Ngài đã chăm sóc cho con trong suốt cả cuộc đời con.

Mặc dù tôi không đến với Đại Pháp vì bệnh tật, nhưng trước đó tôi từng trải qua một giai đoạn bị trầm cảm nặng và nó đã tạo thành chứng rối loạn lo âu khiến tôi cảm thấy lúc nào cũng mệt mỏi và lo lắng. Tôi cảm thấy không muốn ra khỏi nhà hay đi làm mà chỉ muốn ở nhà và dành thời gian để học và chơi những thứ trên mạng. Trước khi đắc Pháp, gia đình và cuộc sống gia đình của tôi trở nên rất khó khăn. Tôi là con của một bà mẹ đơn thân nghèo khổ và bà đã tự tử khi tôi 17 tuổi. Cha tôi đã đến để chăm sóc cho tôi và em trai. Ông đau khổ vì mất mát và bị nhiều thói hư tật xấu của chính mình hành hạ và cũng nghiện rượu nặng, điều đó khiến cho việc sống cùng ông trở nên cực kỳ khó khăn.

Sau khi tôi đắc Đại Pháp, cha tôi chú ý thấy những thay đổi tích cực ở tôi và những thói hư tật xấu của ông cũng giảm đi rất nhiều. Cuối cùng ông cũng bỏ rượu hoàn toàn. Đã nhiều năm trôi qua và ông không còn giống như trước nữa. Đối với một người đã uống rượu nhiều năm, thì đây quả thực là một phép màu. Tôi biết Sư phụ đã thanh lý môi trường cho tôi. Chứng trầm cảm và lo lắng của tôi cũng hoàn toàn biến mất, tinh thần của tôi lên cao và tôi lại một lần nữa cảm thấy rất tuyệt vời và tràn đầy sức sống. Toàn bộ môi trường của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi tìm được một công việc và nhanh chóng được đề bạt lên làm quản lý, tôi không theo đuổi sự nghiệp mà chỉ tập trung vào việc cố gắng tuân theo tiêu chuẩn tâm tính cho bản thân. Tôi đi làm sớm và về nhà muộn. Tôi cũng gặp rất nhiều khảo nghiệm cho đến thời điểm đó, nhưng tất cả các thói xấu của tôi dường như cũng đã dần dần mất đi.

Dường như tôi đã nhanh chóng đột phá trong khi đọc tất cả các bài giảng của Sư phụ. Sau khoảng một năm, tôi quyết định đi tìm những học viên khác trong vùng và đã tham gia nhóm học Pháp ở địa phương, ở đó tôi đã được sự thiện lương của những người tu luyện, họ đã giúp tôi đề cao hơn nữa và thậm chí còn [giúp tôi] tiến nhập vào hồng lưu Chính Pháp. Họ hoàn toàn khác với người bình thường. Họ dường như luôn đặt lợi ích của người khác lên trước khi hành động hay nói, và tôi có thể cảm nhận được sự từ bi của họ. Đại Pháp thật sự đã biến đổi cuộc sống của tôi từ đau khổ và vô vọng sang tràn đầy những điều tốt lành, hạnh phúc và được cứu độ thực sự.

Mê lạc và rớt lại phía sau

Tôi đã tham gia làm một số hạng mục giảng chân tướng và vạch trần sự tà ác của cuộc bức hại, một số với nhóm học viên địa phương và một số theo phạm vi quốc gia, bao gồm cả chương trình truyền hình mà tôi từng qua đó biết đến Đại Pháp. Trong nhiều năm tu luyện, có lúc tôi làm rất tốt và có lúc không. Khoảng năm 2012, tôi bắt đầu buông lơi nhiều, và từng chút từng chút một, cuối cùng tôi bắt đầu hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân, việc này đã dẫn đến một thảm hoạ.

Xa rời Pháp, tôi bắt đầu buông lơi trong công tác hạng mục của mình. Tôi đã vô cùng hối tiếc và không thể thoát khỏi cảm giác lo âu tội lỗi. Nếu không kiên định học Pháp thì tôi không thể nhận ra rằng những cảm giác này chính là những chấp trước đang bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi bắt đầu sống giống như một người thường và kết bạn với nhiều người thường. Tôi không giao tiếp gần gũi với nhiều học viên địa phương, và người mà tôi từng liên lạc đã chuyển đi nơi khác. Có rất nhiều công việc thú vị mà tôi được mời làm và nó làm tôi bị phân tâm. Cuối cùng tôi đã để mình bị an bài của cựu thế lực cuốn đi mà không nhận ra.

Sư phụ đã giảng trong Tinh Tấn Yếu Chỉ II rằng:

“Giai đoạn này sẽ không lâu; nhưng nó có thể tôi luyện được những Giác Giả, Phật, Đạo, Thần vĩ đại tại các tầng khác nhau thậm chí cho đến uy đức của Chủ các tầng khác nhau; [nó] cũng có thể làm cho một người tu luyện buông lung bản thân sẽ bị huỷ hại từ một tầng cao phi thường dẫu chỉ trong một buổi sớm. Các đệ tử, hãy tinh tấn! Hết thảy những gì vĩ đại nhất, tốt đẹp nhất đều từ tiến trình chứng thực Đại Pháp của chư vị mà xuất sinh. Những thệ ước của chư vị sẽ trở thành những chứng kiến của chư vị trong tương lai.” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính PhápTinh tấn yếu chỉ II)

Một trong những bước sai lầm lớn nhất của tôi là không giữ liên lạc với nhóm học Pháp tại địa phương. Đi học Pháp nhóm là cực kỳ quan trọng, nhưng vì những chấp trước mà tôi thường bị can nhiễu và không thể tham gia học Pháp nhóm thường xuyên. Những ngày học Pháp nhóm thường bị vướng vào lịch làm việc. Ngay cả khi rảnh, tôi cũng sẽ cảm thấy không khoẻ hay quá mệt, vì thế tôi sẽ tránh đi học Pháp nhóm. Trường năng lượng của các học viên là cực kỳ mạnh mẽ và hữu ích, không có môi trường đó thì sẽ rất khó đạt được hiệu quả tốt trong công việc và cực kỳ khó để tu luyện trong Chính Pháp.

Sau một khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình không xứng đáng và có nhiều những suy nghĩ tiêu cực khác, cũng như một chút tâm sợ hãi. Tôi luôn biết Đại Pháp là chính Pháp, nhưng tư tưởng của tôi bị rối loạn và tôi không nhớ Pháp vào những thời điểm quan trọng. Vì điều này, tôi đã phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, và những chấp trước của tôi bị lợi dụng, tôi ngày càng giống người thường và thậm chí còn tệ hơn. Tôi lười biếng hơn, viện lý do, không học Pháp đều mỗi ngày, càng về sau lại hoàn toàn không học.

Mặc dù đã rời xa Pháp, nhưng cuộc sống của tôi vẫn tràn đầy phúc phận mà Đại Pháp ban cho. Chẳng bao lâu, vài năm đã trôi qua như một chớp mắt và nhiều chấp trước cùng vấn đề có từ trước lúc đắc Pháp quay trở lại với tôi. Cơ thể tôi bắt đầu đau nhức do công việc. Khi gặp nghiệp bệnh, tôi đối đãi tựa như người thường, ngay cả khi tôi biết đó là nghiệp lực. Tôi thường cảm thấy lo lắng và hậm hực và có lúc bị mất ngủ. Không có Pháp, tinh lực của tôi suy yếu, sâu trong nội tâm tôi cảm thấy lạc lõng, nhiều thói quen xấu trước đó đều trở lại. Tôi trầm mê ở trong cuộc sống của người thường, nhưng sâu trong nội tâm tôi cảm thấy trống rỗng và hối tiếc.

Tôi muốn quay lại với Đại Pháp và lúc nào cũng nghĩ đến điều đó. Vì cảm thấy xấu hổ vì rớt lại quá xa và không muốn người khác thấy mình như vậy, nên tôi đã không thể vượt qua. Tiêu cực và nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình là khác nhau. Tôi bị lẫn lộn với cả hai, do đó đã bị cựu thế lực lợi dụng. Theo nhận thức của tôi, chúng ta không chỉ là không tức giận với người khác, mà phải là hoàn toàn không tức giận. Nhưng tôi lại luôn giận bản thân mình. Tôi sẽ cố gắng luyện công hoặc đọc Pháp một chút nhưng không thể bảo trì tinh tấn, sau đó lại trượt ngã và cảm thấy mình như kẻ thất bại. Tôi vẫn sẽ nói cho mọi người vẻ đẹp của Đại Pháp, nhưng không thể bắt kịp tiêu chuẩn của người tu luyện. Cựu thế lực đã lợi dụng những sơ hở và cảm xúc đó để bức hại tôi, ngăn tôi tu luyện và loại bỏ chấp trước đang ngăn trở tôi. Điều này khiến tôi không thể hoàn toàn dung nhập ở trong Pháp và kết nối với chỉnh thể địa phương.

Được cứu một lần nữa

Một đêm ở nhà, tôi có cảm giác rất nặng nề và một khoảnh khắc hiếm hoi để suy ngẫm. Tôi có thể cảm thấy rằng Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Chỉ là tự tôi từ bỏ bản thân và không tin rằng mình có thể tu luyện tốt vì tâm an nhàn và những thất bại trước đây. Tôi cảm thấy mình không đủ tốt nhưng tôi biết tất cả chỉ là giả tướng ma quỷ. Nó đơn giản là không thực! Chúng là nghiệp tư tưởng và là những suy nghĩ bất chính. Không có Đại Pháp, thì không ai có thể làm được. Sư phụ là người quyết định. Tôi là đệ tử Đại Pháp. Chúng ta đã phải chờ đợi hằng bao nhiêu kiếp chỉ vì điều này! Tôi chân thành cầu xin Sư phụ cứu tôi và đưa tôi trở lại. Nước mắt lăn dài trên má tôi. Khi niệm đó xuất ra, mọi thứ bắt đầu thay đổi ngay lập tức. Tôi đã có thể có chính niệm hơn và dành thời gian để học Pháp ngày càng nhiều.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện tự nó không hề khổ, điểm chốt là không buông bỏ được chấp trước người thường. Khi danh-lợi-tình của chư vị cần buông bỏ thì mới cảm thấy khổ.” (Chân tuTinh Tấn Yếu Chỉ)

Nếu kiên trì học Pháp có lẽ điều này sẽ không bao giờ được phép tiếp tục quá lâu. Những điều đáng ra chúng ta có thể nhìn thấy rõ lại trở thành ẩn giấu khi chúng ta học Pháp không đủ. Tôi hy vọng rằng những học viên nào đang thiếu tinh tấn sẽ xem điều này như một lời cảnh tỉnh nghiêm khắc – ngay cả khi trước kia bạn từng là người tinh tấn, cựu thế lực cũng sẽ cố gắng huỷ hoại bạn khi bạn có sơ hở và chúng sẽ cố gắng tách và cô lập bạn ra khỏi những người khác. Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh và sẽ rất khó để quay trở lại nhanh chóng. Chúng ta phải học Pháp nhiều mỗi ngày và học để hiểu Pháp; không có gì quan trọng hơn việc học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễuTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Mùa thu năm 2016, vợ chồng tôi đang mong đợi các con đầu lòng, là hai bé sinh đôi. Sự thay đổi này là một tiếng chuông cảnh tỉnh đối với tôi. Tôi biết đã đến lúc mình phải chịu trách nhiệm đối với nhiều người trong gia đình đang lớn dần. Sâu thẳm trong tâm tôi biết rằng thực sự có trách nhiệm với cuộc sống của mình nghĩa là phải thực tu. Ý nghĩ này nặng dần và tôi đã hướng nội. Đó là khoảng thời gian khổ sở nhất mà tôi có thể nhớ lại, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đây thực sự là ân huệ mà Sư phụ đã ban cho tôi. Tôi nói cho vợ tôi biết về Đại Pháp. Cô ấy đã khích lệ tôi đặt toàn tâm vào tu luyện, và sau đó cô ấy cũng quyết định tu luyện Đại Pháp. Bây giờ nhìn lại, hầu như tất cả mọi người quanh tôi đều đã động viên tôi khi tôi rơi vào tình trạng không tốt; chỉ là do tôi quá cứng đầu không chịu thức tỉnh.

Mới chỉ đến tuần thứ 33 thì vợ tôi đã chuyển dạ. Có một vấn đề khi bé thứ nhất ra đời. Cháu không cử động và cũng chẳng thở. Một hay hai phút sau, bé thứ hai ra đời khỏe mạnh và khóc. Các bác sĩ và y tá yêu cầu tôi quay lại căn phòng của cháu thứ nhất và giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra. Cháu đã không hề thở và không thấy nhịp tim trong suốt 11 phút. Họ không biết chính xác tại sao điều này lại xảy ra. Nước ối của cháu đã bị vỡ trước đó vài ngày, nhưng cháu đã được bệnh viện theo dõi liên tục. Tôi đã choáng váng trong căn phòng trắng đó khi nhìn xuống thân thể nhỏ bé của con.

Trong khoảnh khắc các bác sĩ và y tá chuẩn bị báo cho tôi là họ không làm được gì hơn, tôi vẫn cảm thấy bình tĩnh và được bảo hộ. Từ đáy lòng tôi cầu xin cho sinh mệnh của đứa bé này được cứu. Lập tức cháu hồi sinh một cách thần kỳ ngay khi tôi xuất niệm này; cháu sống lại khi người y tá đang giúp cháu thở và sau đó họ đã đẩy cháu qua phòng chăm sóc đặc biệt ngay. Sau vài ngày ở trong phòng chăm sóc tích cực trẻ sơ sinh (NICU), cháu đã nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Các nhân viên y tế đều sốc và bảo với tôi rằng thường là sau một khoảng thời gian dài không thở như vậy, thì bé sẽ không thể sống sót. Giờ đây cháu là một đứa trẻ rất hạnh phúc và hoàn toàn khoẻ mạnh cùng với em trai của mình.

Tôi đã xin nghỉ phép sau khi chúng tôi từ viện trở về nhà. Trong thời gian này mỗi ngày tôi đều học Pháp trong nhiều giờ. Da của tôi lại mịn màng trở lại, năng lượng của tôi ngày càng mạnh hơn, và sau khi luyện công tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng. Tâm trí tôi thay đổi rất nhanh. Có rất nhiều rất nhiều khảo nghiệm về mâu thuẫn cá nhân và xung kích thân tâm. Thân thể tôi trải qua một lần tịnh hóa mà khiến tôi có cảm giác như mình đang cận kề cái chết, nhưng cho đến giờ tôi cũng không hề sợ hãi, vì tôi biết đã có Sư phụ bảo hộ mình.

Tôi tiếp tục học Pháp và nghe bài giảng vào lúc không thể đọc. Có rất nhiều lực cản, nhưng tôi lại một lần nữa giữ mình trong Pháp khi gặp phải các vấn đề và nhanh chóng đề cao. Tôi bắt đầu phát chính niệm vào giờ phát chính niệm toàn cầu. Khoảng thời gian này không gì có thể làm lay chuyển đức tin của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ, tôi sẽ kiên định tu luyện đến cuối cùng. Trong những tháng đó, tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều phi thường và những cảnh tượng trong các không gian. Tất cả những điều này là để tôi tin rằng sự cứu độ của Đại Pháp là vĩ đại, đệ tử Đại Pháp là những sinh mệnh may mắn nhất trong vũ trụ. Sư phụ không muốn để lạc mất bất kể một đệ tử nào.

Tôi đã quay trở lại với nhóm học Pháp địa phương, họ rất ủng hộ và nồng nhiệt chào đón tôi trở lại. Họ không gây thêm áp lực cho tôi hay khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Họ đã giúp tôi nhanh chóng trở lại. Giờ đây, tôi cố gắng một lần nữa tinh tấn thực tu, toàn tâm toàn ý đề cao, tu bỏ những chấp trước cuối cùng.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài, đó là điều mà con sẽ không bao giờ báo đáp hết được. Một lần nữa con xin cảm tạ Đại Pháp đã cứu độ con.

Xin vui lòng chỉ ra nếu có bất kỳ nhận thức không đúng nào.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội miền Trung Tây Mỹ quốc 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/11/372298.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/13/171504.html

Đăng ngày 26-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share