Bài viết của một đệ tử Đại Pháp miền Trung Mỹ quốc

[MINH HUỆ 2-8-2018] Tôi 24 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 2013. Tôi muốn chia sẻ một số chuyện đã xảy ra với tôi trước và sau khi đắc Pháp.

Trước khi bước vào tu luyện đã được Sư phụ bảo hộ

Khi nhìn lại khoảng thời gian trước khi trở thành một học viên, tôi cảm thấy Sư phụ đã luôn bảo hộ và dẫn dắt để sau này tôi có thể đắc Pháp.

Khi còn trẻ, tôi luyện võ, và cũng thích tập ngồi thiền. Một ngày, một người bạn của tôi đã dạy tôi một số bài tập khí công. Sau đó, tôi kể lại cho mẹ tôi về chuyện này. Khi mẹ biết tôi thích khí công, bà đã tặng tôi một cuốn tạp chí khí công.

Sư phụ viết trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Hơn nữa hiện nay trong những sách khí công thì rất nhiều là giả, mang theo các loại tín tức. Trong chúng ta có một học viên vừa giở sách khí công thì một con rắn lớn từ trong đó nhảy phốc ra.” (Chuyển Pháp Luân)

Ngay khi nhìn thấy cuốn tạp chí khí công đó, tôi cảm thấy khó chịu ở bụng. Vì lịch sự nên tôi vẫn nhận từ mẹ, nhưng đã không mở nó ra. Thậm chí tôi cảm thấy mặt trước cuốn tạp chí có vẻ lộn xộn. Tôi bỏ nó trên bàn một vài ngày rồi sau đó ném đi. Tôi tin rằng Sư phụ đã chăm lo cho mình từ lúc đó, mặc dù tôi chưa phải là một học viên Pháp Luân Công.

Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Chúng tôi giảng rằng tu luyện phải chuyên nhất; bất kể chư vị tu như thế nào, thì cũng không thể trộn lẫn với những thứ khác mà loạn tu.” (Chuyển Pháp Luân)

Trước khi biết đến Pháp Luân Công, tôi quan tâm đến tôn giáo. Một số người trong gia đình tôi là người Do Thái, vì vậy tôi quyết định một ngày nào đó sẽ tìm hiểu về Do Thái giáo. Tuy nhiên, mẹ tôi không phải là người Do Thái, và những người Do Thái trong tôn giáo đôi khi nói rằng một người chỉ có thể là người Do Thái nếu mẹ của người đó là người Do Thái.

Một ngày, tôi nói chuyện với dì Roberta, một người Do Thái. Tôi chia sẻ với dì về một số hoạt động của người Do Thái mà mình đang tham gia. Dì bảo tôi rằng: “Cháu không phải là người Do Thái vì mẹ cháu không phải là người Do Thái!”

Nhiều năm sau, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi qua việc dùng miệng của dì Roberta để ngăn cản tôi thực hành Do Thái giáo. Bằng cách đó, đến lúc đắc Pháp tôi sẽ không bị can nhiễu.

Phật tính nhất xuất

Tôi cũng đã đọc một số kinh sách của Phật giáo. Tôi dần nhận ra rằng Phật Thích Ca Mâu Ni là người đã đạt trạng thái khai công. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp vài năm thì giờ tôi đã hiểu những điều này rõ ràng hơn. Nhưng lúc đó, tôi nghĩ: “Mình cũng muốn đạt được trạng thái khai công… nhưng sao một người có thể làm được điều đó trong khi đang sống trong xã hội người thường và giữa những người thường?” Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi có thể nói rằng việc người nào đó như tôi có thể đắc chính quả qua việc tu tập Phật giáo gần như là không thể.

Tuy nhiên, tôi đã không từ bỏ hy vọng. Tôi muốn đề cao tầng và đạt đến những cảnh giới cao hơn. Nhưng phải nói rằng, tôi không biết ai để nhờ giúp đỡ hay thậm chí để hỏi han. Một ngày, tôi đi dạo quanh một hội chợ ở trường đại học. Có nhiều câu lạc bộ và các nhóm sinh viên đã lập các bàn để giới thiệu hội của họ cho những sinh viên khác. Trong khi đang bị dạo và nhìn quanh, tôi đã có một ý nghĩ rất thuần tịnh rằng: “Ước gì mình có thể tìm được môn tu luyện lên cao tầng chân chính ở hội chợ này. Ở đây chẳng có gì mà mình muốn ngoại trừ việc tìm được một môn tu luyện lên cao tầng.”

Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Bởi vì người tu luyện là trân quý nhất, [vì] người ấy muốn tu luyện; vậy nên, một niệm [muốn tu luyện] xuất phát ra là trân quý nhất. Trong Phật giáo có giảng Phật tính; một khi Phật tính xuất hiện, các Giác Giả có thể giúp người ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Với tâm nguyện muốn tìm được một môn tu luyện lên cao tầng chân chính, tôi đã tìm kiếm khắp cả hội chợ, đi qua đi lại mỗi dãy bàn. Không lâu sau, tôi tìm được một mảnh giấy vàng trên một chiếc bàn trống. Mảnh giấy có nội dung: “Hãy đến học môn tu luyện cổ xưa này, Pháp Luân Công”, và trên đó có hình ảnh một phụ nữ đang ngồi trong tư thế song bàn, luyện bài tĩnh công của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã rất hạnh phúc khi tìm được điều mà mình đã hằng tìm kiếm! Tôi cầm mảnh giấy theo và gọi cho số điện thoại trên mảnh giấy ngay khi trở về nhà. Một học viên trả lời điện thoại, và tôi bảo anh rằng tôi mong đợi được học Pháp Luân Công.

Tinh tấn hơn nữa

Tôi đã học các bài công pháp của Pháp Luân Công từ một số học viên địa phương, và tôi thích luyện chúng mỗi ngày. Tuy nhiên, tôi không nhận ra rằng việc học Pháp là quan trọng và chỉ luyện công thôi là không đủ. Vì lý do đó, trong thời gian dài, tôi đã không đọc xong được cuốn Chuyển Pháp Luân. Cuối cùng, sau hơn một năm trôi qua, một học viên lâu năm nói với tôi rằng: “Bạn đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân chưa? Bạn cần tận dụng thời gian để đọc!” Và vì vậy, cuối cùng tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, và tôi đã phát hiện ra thế giới tu luyện tuyệt diệu. Tôi vô cùng cảm ân Sư phụ vì đã truyền cấp cho chúng ta bộ Đại Pháp này, bộ pháp có thể thực sự chỉ đạo chúng ta tu luyện và đạt viên mãn.

Sau khi tốt nghiệp đại học vào tháng 12 năm 2015, tôi đã tham gia một hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện ở New York vào đầu năm 2016. Trước hội nghị, tôi đi cùng một số học viên khác đến nhà sách Thiên Thê (Tianti Bookstore) ở Manhattan, nơi có bán nhiều sách Đại Pháp. Khi chúng tôi bước vào hiệu sách, có một số học viên đang làm việc để lấy sách ra khỏi hộp và đặt lên kệ. Nhà sách Thiên Thê rất đẹp. Khi bước vào cửa hiệu, tôi bị lóa mắt bởi tất cả những cuốn sách Đại Pháp màu vàng kim được trưng bày trên kệ. Chúng trông rực rỡ và tỏa sáng.

Tôi bắt đầu giúp các học viên khác đặt sách lên kệ, và một lúc sau tôi được gặp người điều phối của Nhà sách Thiên Thê. Học viên đó hỏi tôi xem có biết học viên nào có thể đến trợ giúp công việc ở hiệu sách không. Tôi lập tức quyết định rằng tôi sẽ xin nghỉ việc ở Chicago và chuyển đến vùng bờ đông để có thể làm việc cho Nhà sách Thiên Thê.

Nhà sách Thiên Thê là hiệu sách của Đại Pháp. Tất cả các sách được bán là sách của Sư phụ hoặc các sách chia sẻ kinh nghiệm và giảng chân tướng do các học viên viết. Nằm trong cùng không gian là quán Cafe Thiên Thê (Tianti Cafe), nơi các học viên làm việc để phục vụ đồ ăn và thức uống cho mọi người để họ có cơ hội trải nghiệm môi trường tuyệt đẹp do Pháp của Sư phụ tạo nên.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói Pháp Luân Đại Pháp chúng ta cộng đồng này là một vùng đất thanh tịnh, tôi dám nói như vậy, các học viên chúng ta là yêu cầu tâm tính rất là cao.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994])

Khi làm việc tại Nhà sách Thiên Thê, tôi nghe rất nhiều người thường nhận xét rằng họ cảm thấy tuyệt vời như thế nào khi ăn tối ở quán Cafe Thiên Thê. Họ nói những điều như “ở đây thật yên bình” và “năng lượng ở đây rất tốt.” Tôi nhớ có một thanh niên trẻ đã nhận xét rằng nhà sách là “không tì vết.” Ý anh ấy là hiệu sách không bị ô nhiễm bởi những thứ lộn xộn như trong thế giới người thường.

Nhận thức của tôi là làm việc toàn thời gian ở Nhà sách Thiên Thê cũng gần giống như trở thành một người tu luyện chuyên nghiệp. Một mặt, khi làm việc ở đó, tôi có một căn hộ trong xã hội người thường, và tôi sẽ nói chuyện với nhiều người thường mỗi ngày. Mặt khác, nghề của tôi liên quan đến việc giảng chân tướng cho chúng sinh, cũng như giúp đỡ các đồng tu nhận được tài liệu để họ học Pháp và giảng chân tướng cho người khác. Đó không phải là một công việc bình thường.

Chúng tôi cũng tổ chức các lớp hướng dẫn học Pháp Luân Công ở Nhà sách Thiên Thê, ở đó mỗi ngày chúng tôi đều mời bất kỳ ai muốn gặp chúng tôi đến để họ có thể học các bài công pháp và xem video chín bài giảng của Sư phụ. Vì lý do này, các học viên làm việc ở Nhà sách Thiên Thê cần coi trọng tâm tính và làm tốt ba việc, nếu không sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến công việc họ làm.

Trong một môi trường như Nhà sách Thiên Thê, nơi mọi người được cứu và minh bạch chân tướng mỗi ngày, cựu thế lực rất nôn nóng khai thác bất kỳ sơ hở nào trong tâm tính của học viên. Khi làm việc ở đó, tôi đã chứng kiến nhiều kiểu can nhiễu gây rắc rối cho Nhà sách Thiên Thê. Nhưng tôi cũng đã chứng kiến nhiều phép màu và nhiều triển hiện đẹp đẽ của Phật Pháp.

Tu luyện khi là một nghiên cứu sinh

Sau một năm, tôi tạm gác công việc tại Nhà sách Thiên Thê để theo học cao học ở Chicago. Tôi cần gây ấn tượng tốt với các bạn cùng lớp để có thể nói chuyện với họ về Đại Pháp và giảng chân tướng cho họ khi thời điểm đến. Vì vậy, tôi đã thể hiện một thái độ chuyên nghiệp và thân thiện bất cứ khi nào cộng tác với bạn. Khi chúng tôi làm việc cùng nhau, tôi thường ưu tiên giúp đỡ người khác tiến bộ trong công việc và chia sẻ kiến thức về vấn đề thay vì ưu tiên công việc của riêng tôi.

Vì không ưu tiên cho công việc của chính mình, nên thành tích bài tập và kiểm tra của tôi không phải lúc nào cũng tốt, và việc này đã gây tác động tiêu cực nhất định. Trong khi tôi tạo được ấn tượng tốt cho các bạn cùng lớp và giảng chân tướng được cho nhiều người, thì bởi vì điểm số không tốt, nên một số giáo sư trong khoa tôi đã lo lắng về thành tích của tôi. Một người trong số họ thậm chí còn nêu vấn đề ra trong một cuộc họp và hỏi các giáo sư khác liệu có phải Pháp Luân Công đã khiến tôi học kém không. Tôi đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc không làm được tốt ở trường!

Sự phụ giảng:

“Không được an bài cho bản thân biện pháp tu luyện tiêu nghiệp đó, tự mình tìm khổ mà chịu, không được, như vậy chư vị sẽ làm loạn hệ thống tu luyện mà tôi an bài cho chư vị. Vì thế, chư vị chỉ quản việc đọc sách, học Pháp, tu luyện, gặp vấn đề thì tìm trong bản thân mình. Về công việc thì làm tốt hơn chút, về học tập thì học tốt hơn chút, vậy là được rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Tôi đã luôn ôm giữ quan niệm rằng không giành được điểm tốt cũng không sao, cho rằng điều này nghĩa là tôi “không bị chấp vào điểm tốt.” Hơn nữa, thói quen trì hoãn cố hữu khiến tôi dành ít thời gian cho việc học hơn các sinh viên khác. Sau đó, tôi nhận ra rằng hành vi của mình không phù hợp với Pháp. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta cần chứng thực Pháp thông qua việc làm tốt công việc của mình.

Sự thật là tu luyện Pháp Luân Công đã mang đến cho tôi nhiều phúc lành và tạo ảnh hưởng tích cực đến việc học của tôi. Nhìn lại khi tôi còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, tu luyện Pháp Luân Công đã giúp tôi thay đổi từ một sinh viên có điểm số trung bình thành một sinh viên hạng A. Cha tôi chú ý và nói với những người thân khác rằng tôi đã “sống có trách nhiệm hơn” kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Nhiều người khác cũng chú ý và bảo tôi rằng tôi đã làm rất tốt. Tất nhiên, tất cả điều này đến một cách tự nhiên, đi kèm với sự đề cao tâm tính mà mong muốn chứng thực Pháp của tôi.

Trong tương lai, tôi dự định làm tốt hơn việc học tập ở trường cao học và tinh tấn tu luyện hơn. Tôi rất hạnh phúc khi có được cơ hội này. Cùng các đồng tu, tôi có thể giúp Sư phụ cứu độ nhiều chúng sinh hơn cũng như chứng thực Pháp.

Trong phần chia sẻ của tôi nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra. Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Trung Mỹ 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/2/371933.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/4/171391.html

 

Đăng ngày 14-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share