Bài viết của học viên Đại Pháp ở thành phố New York

[MINH HUỆ 28-6-2018] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tham gia hạng mục truyền thông

Ngày 1 tháng 6 năm 2012, cách đây sáu năm, tôi đã tham gia Thời báo Đại Kỷ Nguyên Anh ngữ.

Vào hôm đó, tôi đến ký túc xá nam lúc 10 giờ tối, và gặp người quản lý của tôi (anh cũng đang sống trong ký túc xá vào thời điểm đó). Tôi nói với anh rằng tôi muốn bắt đầu ngay lập tức, và vì vậy anh ấy và tôi đã thức dậy lúc ba giờ sáng ngày hôm sau để ra khỏi nhà và phân phát báo.

Lúc đó, chỉ có hai người làm việc toàn thời gian trong bộ phận phát hành: người quản lý và bản thân tôi. Chúng tôi có nhiệm vụ đi giao khoảng 5.000 tờ báo mỗi ngày, năm ngày một tuần, khắp Manhattan. Đó là một công việc khá vất vả, và tình hình lúc đó không giống như bây giờ, khi đó chúng tôi chưa có xe tải, tài xế và ngân quỹ để làm việc.

Khi tôi mới tham gia, chỉ có người quản lý và tôi đi bộ giao báo. Thế rồi, chúng tôi có một chiếc xe đạp, nhưng phanh của chiếc xe lại không ăn, vì vậy khi muốn phanh, chúng tôi phải kê sát chân vào lốp để dừng xe. Quản lý cột vào lưng tôi 5-6 bó báo và tôi đi giao báo bằng xe đạp, đó là một trải nghiệm khó tin: đi khắp thành phố New York với 27 kg báo trên lưng bằng chiếc xe đạp không phanh.

Vào những buổi sáng sớm, tôi có nhiệm vụ bỏ báo vào các thùng thư. Điều này đã được thực hiện trên đoạn đường dài 16km xuyên Manhattan, bắt đầu lúc ba rưỡi sáng, bất kể trời mưa hay nắng.

Tôi nhớ đến một đêm đặc biệt, vào giữa mùa đông, trời mưa tuyết, và tôi phải đạp xe bỏ báo vào các thùng thư vào lúc bốn giờ sáng. Tôi ướt nhẹp và mệt nhoài, tay bị các cạnh lởm chởm của thùng kim loại cứa, nhưng không thấy khổ chút nào. Tôi biết những gì mình đang làm là cứu độ chúng sinh, và ý nghĩ này đã giúp tôi giữ được trạng thái tinh thần tốt.

Sau đó, tôi được phân sang bộ phận bán hàng, làm việc ở bộ phận này trong bốn năm, trải qua mọi vai trò: từ việc học cách bán hàng, bán quảng cáo đến các loại hình khác nhau, điều phối sản xuất quảng cáo với nhóm thiết kế, điều phối các bài viết với nhóm biên tập và quản lý nhóm nhỏ của riêng tôi. Sau bốn năm, tôi lại chuyển đến phòng kỹ thuật số, ở đó tôi đã làm quen với tất cả các khía cạnh của hoạt động thương mại số. Sau một năm làm việc ở phòng kỹ thuật số, tôi được phân công lại và trở lại bộ phận lưu hành, về cơ bản đã đi hết một vòng hoàn chỉnh.

Tôi cảm thấy như cuộc hành trình của mình rất giống như “huyền quan thiết vị”, mà sau khi rời khỏi đan điền, đi khắp toàn bộ cơ thể, chỉ để trở về vị trí ban đầu; nhưng khi trở lại nó không giống như trước, vì những gì bên trong nó đã được tôi luyện và làm phong phú bởi các môi trường khác nhau mà nó đã đi qua. Tương tự như vậy, tôi bắt đầu ở một vị trí, đi khắp công ty, chỉ để trở về điểm xuất phát ban đầu, sau khi được tôi luyện và làm phong phú bởi các môi trường và kinh nghiệm khác nhau trong những vai trò trước đây của tôi.

Tôi muốn chia sẻ với các bạn một số phương diện đề cao tâm tính và bài học giáo huấn mà tôi đã đạt được trong quá trình này.

Phương diện đề cao 1: Tâm đố kỵ là nguyên nhân căn bản dẫn đến tiêu cực

Tại buổi thảo luận chia sẻ trong nhóm lớn của Đại Kỷ Nguyên, chúng tôi thường xuyên nói đến vấn đề tiêu cực. Điều này đã khiến tôi phải xem xét xem tiêu cực biểu hiện trong cuộc sống của mình như thế nào. Đặc biệt là từ rất lâu, đối với cuộc sống và tu luyện tôi luôn giữ một thái độ và quan điểm rất tiêu cực.

Có thời điểm, khi làm việc trong bộ phận bán hàng, tôi được phân cho một quản lý mới. Về phong cách quản lý, người quản lý mới của tôi cực kỳ thoải mái, anh rất ít cho tôi chỉ thị. Anh nói anh rất tin tưởng tôi và anh bận làm công việc bán hàng của riêng mình, vì vậy anh để tôi tự lập kế hoạch công việc, chọn lựa bất kỳ loại khách hàng nào tôi cảm thấy thích. Sự tự do này dẫn đến việc tôi không có hướng đi và bị tê liệt vì không biết phải làm gì.

Từ đó, tôi đã nảy sinh thái độ rất tiêu cực đối với quản lý của mình. Trong tâm tràn ngập phẫn nộ và suy nghĩ tiêu cực về việc tôi được quản lý kém. Sự tiêu cực của tôi trở nên tồi tệ đến mức tôi cố ý làm ngày càng ít việc để chứng minh rằng “hệ thống” quá kém.

Sư phụ giảng rằng:

“Khi một vị Thần [khác] đề xuất một cách làm nào đó, họ đều không vội vã phủ định, cũng không vội vã biểu đạt bản thân, cho rằng cách làm bản thân mình mới tốt; họ xem xem phương pháp của vị Thần kia đề xuất có kết quả cuối cùng ra sao. Các con đường đều khác nhau, con đường của mỗi người đều khác nhau, [Pháp] Lý chứng ngộ trong Pháp của các sinh mệnh đều là khác nhau, tuy nhiên kết quả rất có thể là tương đồng. Do đó họ xem xem kết quả của [vị] khác, kết quả của vị kia [nếu] cũng đạt được, thật sự có thể đạt được điều cần đạt, thì mọi người đều đồng ý; Thần đều suy nghĩ như thế cả; ngoài ra, nếu chỗ nào chưa hoàn thiện, thì còn im lặng bổ xung giúp vị kia một cách vô điều kiện, giúp vị ấy viên mãn hơn nữa. Họ đều xử lý vấn đề như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Thay vì lặng lẽ bổ sung kế hoạch của người quản lý, tôi lại vô tình, lặng lẽ phá hoại. Tuy nhiên, một ngày khi tôi đang loanh quanh trong văn phòng vào một buổi chiều thứ Sáu, tự hỏi mình có thể làm gì, đột nhiên tôi nảy lên một ý tưởng. Một khách hàng cũ của tôi không đặt quảng cáo trong nhiều năm gần đây vừa mở một cửa tiệm mới trên một mặt tiền. Tôi bắt đầu thiết kế quảng cáo cho cửa tiệm mới của anh: Tôi tìm những bức ảnh đẹp, hợp với tiêu đề, phông chữ và nội dung.

Khi tôi đang làm việc này, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên: “Môi trường làm việc này thật tốt. Lúc mình có ý tưởng, có thể lập tức đi làm ngay, không cần xin phép!” Sau đó tôi đến cửa tiệm của khách hàng và trình bày ý tưởng của mình. Hai ngày sau, anh đồng ý ký hợp đồng! Tôi nhận ra rằng tôi đang nhìn nhận tiêu cực đối với sự sắp xếp công việc của mình và nghĩ rằng mình đang bị hạn chế. Thật ra không phải là hoàn cảnh hạn chế tôi mà chính cái suy nghĩ của tôi đang hạn chế chính mình. Nếu thay vì nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, tôi nên nhận ra rằng người quản lý của tôi bận rộn và tin tưởng tôi, đặt niềm tin nơi tôi, và cho tôi khoảng trống để sáng tạo, có lẽ tôi sẽ đạt được thành tựu nhiều thứ hơn thế. Một đồng tu từng chia sẻ với tôi rằng cách suy nghĩ tiêu cực không bao giờ là dựa trên Pháp, và tôi đồng ý với anh ấy.

Sau đó tôi lại đào sâu, nhìn xem nguyên nhân căn bản dẫn đến tiêu cực là gì.

Tôi ngộ ra, dẫn đến tiêu cực có hai phương diện: Một là hy vọng người khác công nhận mình là người có năng lực và hai là tâm đố kỵ. Biểu hiện là khi người quản lý yêu cầu tôi làm điều gì đó, tôi sẽ miễn cưỡng làm tốt công việc, vì tôi biết rằng nếu việc được làm tốt thì đó sẽ là thành tích của người quản lý chứ không phải của tôi. Tôi là người muốn được công nhận. Tôi đố kỵ với vị trí của anh. Do đó, khi anh ấy không đưa ra những chỉ dẫn cụ thể, tôi sẽ không chủ động nghĩ cách làm cho tốt công việc vì nếu tôi thành công, có lẽ là anh ấy là người được công nhận chứ không phải tôi. Vì vậy, thay vào đó, tôi quyết định chỉ làm chính xác những gì anh ấy yêu cầu, không hơn, vì nếu tôi làm được hơn tôi có thể đang chứng minh rằng anh ấy là một quản lý có năng lực.

Sư phụ đã giảng:

“Vì thuần chính của Đại Pháp, uy nghiêm Đại Pháp, uy đức này, lực lượng này, và triển hiện của phía mặt ‘chính’ trong cứu độ, [nên] những thần kia nhìn thấy rồi chấn kinh, không ai dám khởi tác dụng phụ diện, tuy nhiên chúng đều sẽ lấy hình thức chính diện để xuất hiện, từ trong đó đắc được những gì chúng muốn đắc, thậm chí hình thành trên một diện tích lớn những thứ nào đó, [để] đến làm thế này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Tôi luôn nhìn vào đoạn Pháp trên và nghĩ rằng tâm thái của cựu thế lực thật đáng sợ.

Chỉ sau khi nhận ra vấn đề của chính mình, tôi mới thấy rằng đoạn Pháp này cũng là giảng nhắm đến tôi! Trên bề mặt tôi đã tuân thủ yêu cầu của người quản lý và không công khai đối nghịch với công việc. Nhưng tôi đã thực sự cố gắng đạt được những gì tôi muốn (đó là danh tiếng và được công nhận) và tôi đã không thực sự đặt tâm mình vào công việc. Tôi chỉ là có biểu hiện “chính diện” nhưng thực ra vẫn cố gắng để đạt được mục đích của riêng mình.

Đây là một tâm lý khủng khiếp và nham hiểm tựa như một căn bệnh ung thư cho chỉnh thể, nó hoàn toàn cản trở chúng ta cứu độ chúng sinh, và gây gián cách. Tôi hy vọng có thể hoàn toàn loại bỏ tâm đố kỵ, tâm mong được người khác công nhận, từ đó hòa vào chỉnh thể, hòa tan trong Pháp, dung nhập vào công ty để mục tiêu và nguyện vọng của tôi là một với công ty: mở rộng quy mô và cứu nhiều người hơn nữa.

Lúc này, tôi muốn nói lời xin lỗi chân thành với các quản lý đã làm việc cùng tôi trong những năm qua.

Phương diện đề cao 2: Đầu não không thanh tỉnh chỉ có thể được giải quyết thông qua học Pháp

Khi mới tham gia hạng mục truyền thông, tôi rất chăm chỉ học Pháp. Việc bỏ lỡ một ngày học Pháp đã gần như không xảy ra, và tôi sẽ học bất cứ khi nào có thời gian. Đầu tôi thực sự chứa đầy Pháp, những bài thơ trong tập Hồng Ngâm sẽ nảy lên trong đầu tôi, và tôi sẽ lấy Pháp để cân nhắc dù gặp bất kể một việc nhỏ nào.

Trong thời gian này, ở trong trạng thái thực sự tốt, tôi đã đi bộ xung quanh thành phố và giao báo bằng tay. Đột nhiên, ý thức của tôi mở rộng rất nhiều, và tôi đã có thể đồng thời đi vòng quanh Trái Đất và giao báo, cảm giác mình như đang bay trên bầu trời và từ một điểm cách mặt đất khoảng hơn 60 km nhìn xuống Trái Đất. Suốt nửa giờ, tôi đã ở trong trạng thái thần kỳ này, vừa đi lại quanh thành phố New York đồng thời có thể từ trên không trung quan sát thế giới con người. Tôi có thể thấy được mối quan hệ giữa đức và nghiệp, thiện ác đều có nhân quả báo ứng. Và việc đi quanh thành phố, phát những tờ báo tỏa ánh kim quang lấp lánh để cứu người thật chính biết bao!

Thật khó để mô tả trạng thái này, nhưng tôi biết rằng mình có thể trải nghiệm trạng thái đó là nhờ đã kiên định học Pháp, đồng thời có thể dùng tiêu chuẩn của Pháp để cân nhắc cho dù là ý niệm nhỏ bé nhất.

Tuy nhiên, tôi đã không thể duy trì học Pháp tinh tấn, những năm về sau tôi đã buông lơi.

Vài tháng trước, tôi thấy cựu thế lực dùng một loại phương pháp để kiểm soát tôi và khiến tôi rất kém cỏi trong phương diện cứu người. Tôi nhìn thấy cơ thể của mình thể hiện trong một chiều không gian khác, ở đó thời gian rất nhanh so với không gian này của chúng ta, và do vậy nên tại không gian đó nhìn thì thấy tư tưởng của tôi hình thành ở không gian này rất chậm. Trong chiều không gian đó thân thể tôi rất khổng lồ, và thời gian dường như trôi tương đối chậm – giống như trong phim, nếu có một người khổng lồ đi qua thành phố, anh ta dường như di chuyển chậm hơn những người bình thường.

Trong chiều không gian đó, tôi thấy quá trình hình thành ngay cả từng ý niệm, thứ dường như cực nhanh (và gần như trong nháy mắt) trong chiều không gian này, thực sự trải qua một quá trình dài, bị ảnh hưởng bởi rất nhiều quan niệm và chấp trước mà tôi ôm giữ.

Khi chứng kiến ​​cảnh này, tôi nhận ra rằng, về cơ bản, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một học viên tinh tấn, người mà toàn tâm toàn ý cứu độ chúng sinh. Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến “những học viên tinh tấn”, những người hoàn toàn phó xuất cho việc cứu người, tôi liền nghĩ đến một số học viên tinh tấn ở địa phương tôi, nhưng trong tư tưởng của tôi, họ và tôi có khác biệt rất lớn.

Cứ như thể tôi chỉ giả bộ, dối trá, để người khác nhìn qua cảm thấy tôi tinh tấn, và thậm chí để cho mình cảm thấy mình tinh tấn, nhưng trên thực chất chỉ là ngụy trang. Thực chất, tôi không xem mình là người tu luyện thực sự có thể toàn tâm ý cứu độ chúng sinh và trợ Sư Chính Pháp.

Vì nguyên nhân căn bản này, tôi thấy trong chiều không gian này, nơi tư tưởng của mình hình thành rất chậm, một số quan niệm có thể can nhiễu và khiến trong tư tưởng của tôi nảy sinh tà niệm.

Ví dụ, tôi có một quan niệm cho rằng bạn bè và gia đình hẳn là cảm thấy tôi rất tốt và thành công. Lý do phía sau là, nếu như họ có thiện cảm đối tôi, hẳn là họ sẽ cho rằng Đại Pháp là tốt.

Tôi đã nhìn thấy cựu thế lực làm như vậy, chúng tóm được quan niệm này của tôi và khai thác nó. Ví dụ, nếu ở nơi làm việc khi tôi hoàn thành một phần việc và cần quyết định làm gì tiếp theo, thay vì kiểm tra danh sách việc cần làm để biết việc cần làm tiếp theo, thì cựu thế lực sử dụng quan niệm rằng tôi nên nghỉ ngơi, rằng tôi kiệt sức, rằng tôi nên làm một số nghiên cứu gì đó để bạn bè và gia đình thấy tôi có bao nhiêu thành công, v.v.. Việc này khiến tôi mất tập trung, mất thời gian, hao mòn ý chí, và cuối cùng khiến hiệu quả công việc bị thấp. Trong lúc không biết không cảm thấy, nửa giờ trôi qua mà không có công việc nào được hoàn thành. Loại tình huống này cộng lại, cựu thế lực đã trộm đi của tôi tương đương thời gian mấy tuần mấy tháng.

Tôi thấy cựu thế lực lợi dụng những ý nghĩ bất chính này để lôi kéo các quan niệm hay chấp trước của tôi, giống như treo củ cà rốt trước mặt một con lừa, khiến tôi đi theo giả tượng chứ không từ góc độ của người tu luyện mà nghĩ vấn đề.

Những chủng tư tưởng này có thể can nhiễu tôi vì tâm tôi không chứa đầy Pháp. Vì học Pháp không theo kịp, nên tôi không thể lấy tiêu chuẩn của Pháp để căn nhắc từng suy nghĩ nhỏ của mình. Lúc đầu chỉ là thay đổi nho nhỏ, nhưng sau một thời gian buông lơi học Pháp, suy nghĩ của tôi bị cựu thế lực dẫn động trở thành một dạng thói quen.

Phương diện đề cao 3: Làm không hiệu quả, nghĩ đến bỏ cuộc

Cùng lúc này, tôi nhận ra rằng mình đã bị một quan niệm khác đánh lừa: Đó chính là chỉ cần làm việc cho Đại Kỷ Nguyên, liền sẽ có đức, bất kể thành tích nhiều hay ít, tôi chính là đang thực hiện thệ ước cứu độ chúng sinh.

Vì để tham gia Đại Kỷ Nguyên, tôi đã bỏ học đại học và chuyển đến thành phố New York, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Có bộ phận tư tưởng trong tôi cảm thấy rằng phó xuất như vậy là đủ nhiều rồi. Cho nên nhiều ngày tôi chỉ ngồi vào bàn và chịu đựng một loại áp lực vô hình mà không thể làm được gì nhiều. Tôi nghĩ: “Tôi đã phó xuất quá nhiều!” Bây giờ xem xét lại những tư tưởng tinh vi này, tôi biết chính cựu thế lực đã lợi dụng chấp trước của tôi, khiến tôi lãng phí thời gian hoặc bỏ cuộc.

Hướng nội, tôi nhận ra rằng làm hạng mục truyền thông và từ bỏ “những thứ thế gian” chỉ là khởi đầu. Kỳ thực đây chỉ là tiền đề, là yêu cầu thấp nhất; mới có thể bắt đầu công việc cứu người vất vả trong hạng mục truyền thông. Tôi nhận ra mình có một quan niệm rằng chỉ cần kiên trì làm việc cho hạng mục truyền thông, dù không cố gắng, không hiệu quả, tôi vẫn là có cống hiến đối với hạng mục. Tôi biết rằng, nếu như tôi còn tiếp tục giữ trạng thái làm việc này, thì tôi chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là tìm ra quan niệm và chấp trước đã gây nên trạng thái này, chính lại nó; hoặc là đi tìm công việc khác, vì chỉ ngồi trước bàn làm việc cũng không thể được tính là cứu độ chúng sinh.

Tôi đã mơ một giấc mơ, chính giấc mơ này đã giúp tôi hiểu ra vấn đề này. Trong giấc mơ, Sư phụ giảng Pháp, và tôi ngồi nghe ở dưới khán đài. Sau khi Sư phụ giảng xong, Ngài hỏi xem có ai có câu hỏi nào muốn hỏi không. Ngài gọi tôi và tôi hỏi: “Con có nên tiếp tục bán hàng không?” Sư phụ nói điều gì đó, nhưng tôi không nhớ, và ngay lập tức tôi nhận ra rằng tôi nên hỏi ngài: “Làm thế nào để con có thể bán hàng tốt hơn?” Nhưng lúc đó tôi đã tỉnh giấc.

Giấc mơ này khiến tôi nhận ra rằng việc luôn đặt câu hỏi liệu tôi có nên tiếp tục làm những gì mình đang làm hay không, tôi đã đi theo an bài của cựu thế lực, để chúng lợi dụng cái tâm đang dao động của tôi – cho phép chúng khai thác bộ phận tư tưởng đang tìm kiếm lý do cách thức để bỏ cuộc. Cái này giống như có vị hòa thượng dùng dây thừng leo vào trong hang động, nhưng không cắt dây đi. Tôi cũng giống như hòa thượng kia, ngồi ở đó, nhìn chằm chằm hồi lâu vào sợi dây thừng, còn đang suy nghĩ mình có nên leo xuống hay không, nghĩ đến cuộc sống ngoài kia là như thế nào, nghĩ đến việc tôi có nên dùng kỹ năng học được trong công tác truyền thông để đi làm việc khác.

Sư phụ giảng rằng:

“Con đường [đời] sau khi đã thay đổi của chư vị là không cho phép người khác nhìn thấy. Nếu người khác nhìn thấy rồi, liền có thể nói hết cho chư vị rằng chư vị đến bước nào sẽ có nạn gì, [nếu thế] chư vị còn tu gì đây? Do đó hoàn toàn không cho thấy. Ai ở pháp môn khác cũng không được thấy; các đệ tử đồng môn đều không được thấy; ai nói cũng không trúng. Bởi vì một đời ấy đã thay đổi rồi, là một đời tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã thực sự bị chấn động khi đọc đoạn Pháp này và tôi nhận ra rằng sau khi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã an bài lại toàn bộ đường đời của mình. Con đường đời người thường đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó, tôi đang bước trên con đường được Sư phụ an bài – con đường tu luyện. Chấp vào quá khứ là không có ý nghĩa, đây chẳng phải là tình sao. Chỉ sau khi từ bỏ ý nghĩ bỏ cuộc giữa đường, tôi mới có thể kiên định tín niệm, vượt qua khó khăn, tin tưởng Sư phụ đã an bài cho mình con đường tốt nhất.

Phương diện đề cao 4: Không sẵn lòng nhượng quyền, vẫn muốn tranh công trạng

Bây giờ tôi đảm nhận vị trí mới trong việc quản lý bộ phận lưu hành, có nhiều thách thức và cơ hội để đề cao tâm tính đã xuất hiện. Ví dụ, khi vừa mới đảm nhận vị trí này, tôi nhận ra mình thiếu kinh nghiệm quản lý, muốn tự mình làm hết tất cả các việc. Việc này khiến chính tôi chịu áp lực quá lớn, dẫn đến hiệu suất công việc thấp.

Tôi chia sẻ với một đồng tu, và anh ấy đã nêu ra mấy điểm: Một, tôi cho rằng chỉ mình mới làm được tốt công việc (đó là biểu hiện của tâm hiển thị, tự cao, tự đại). Hai, vì tôi vẫn còn chấp trước muốn được công nhận, cho nên tôi còn mang ý nghĩ tiềm ẩn cho rằng nếu công việc không phải do tôi làm thì tôi không có công lao.

Tuy nhiên, tôi đã ý thức được rằng mình có được công nhận hay không cũng không quan trọng – điều quan trọng là công việc được hoàn thành thuận lợi, bộ phận phát triển, trong quá trình đó tất cả chúng tôi đều tu luyện. Trái với suy nghĩ của tôi lúc ban đầu, vai trò của tôi là điều phối mọi người, để mọi người có thể thuận lợi hoàn thành công việc, để người khác tỏa sáng, điều phối chỉnh thể, để chỉnh thể cùng nỗ lực đi theo một hướng.

Kết luận

Như tôi đã đề cập trước đó, toàn bộ quá trình này cho tôi cảm giác tựa như mình đã trải qua “huyền quan thiết vị”, sau khi rời khỏi đan điền, đi khắp toàn bộ cơ thể, chỉ để trở về vị trí ban đầu; nhưng nó không còn giống như trước, đã được làm phong phú bởi các môi trường khác nhau mà nó đã đi qua.

Tuy nhiên, tôi đã không tận dụng tốt toàn bộ quá trình này, nguyên nhân lớn nhất chính là tôi đã quên mất rằng hết thảy những gì tôi trải qua đều là cơ hội tu luyện. Ngược lại, bản thân tôi đã mê lạc, rơi vào bẫy của huyễn tượng biểu hiện tại bề mặt, mê lạc trong ma sát với cái tình của đội ngũ nhân viên, trong những trận cãi lộn nhỏ nhặt, trong biểu hiện bề ngoài khiến người ta mê hoặc mà đánh mất bản thân, không có tận dụng tối đa những cơ hội này mà tu luyện bản thân.

Về cơ bản, khi trải qua tất cả những thay đổi này, tôi quên rằng tất cả những thứ này đều chỉ là tạm thời. Và điều thực sự quan trọng là chú tâm tu luyện và đề cao tâm tính trong các môi trường khác nhau.

Vì không tận dụng tối đa các cơ hội tu luyện, nên tôi thấy rõ những khoảng cách giữa tôi hiện tại và tôi lẽ ra phải đạt tới, cái này đồng thời thể hiện ở kỹ năng nghề nghiệp và trạng thái tu luyện của tôi. Ví dụ, ngay sau khi bước vào bộ phận mới, tôi đã được giao nhiệm vụ tăng lượng phân phối của chúng tôi từ hàng tuần lên hàng ngày, liên quan đến rất nhiều công việc phía sau. Cùng lúc đó, số lượng đặt mua báo cũng tăng lên rất lớn. Khi nhìn xa hơn, tôi thấy rằng trong những năm tới số lượng công việc sẽ khó khăn khi Đại Kỷ Nguyên đang mở rộng trên khắp nước Mỹ và thế giới.

Có nhiều chấp trước mà tôi vẫn chưa từ bỏ. Tôi không thể tập trung ý chí, nhiều kỹ năng chuyên môn chưa đủ hoàn thiện (điều này nhiều khi khiến công việc của tôi khá nghiệp dư), và tệ hơn nữa, tôi vẫn có tâm lý muốn chứng thực bản thân chứ không phải là chứng thực Pháp, cái này gây trở ngại vô cùng lớn cho việc cứu độ chúng sinh trên quy mô lớn.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã an bài gió để chúng ta căng buồm, và rằng Ngài đang dìu rắt từng bước trong cả sự tiến bộ của tôi và phát triển của hạng mục truyền thông. Miễn là tôi không gây trở ngại cho Sư phụ, không có điều gì là chúng ta không thể làm được. Tôi muốn tận dụng cơ hội này và hứa toàn tâm toàn ý buông bỏ tất cả những chấp trước của con người và thói quen của người thường ngăn cách tôi và Pháp. Tôi sẽ chính lại hết thảy các nhân tố bất chính (vì chúng không phải là tôi), từ đó dung nhập hoàn toàn vào trong Pháp.

Nếu phần chia sẻ của tôi có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ. Cảm ơn tất cả.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Washington D.C 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/28/370325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/29/170935.html

Dịch ngày 06-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share