Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-7-2018] Năm 2011, tôi bị cầm tù vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết đó là vì mình đã quá bận rộn làm công tác Đại Pháp mà bỏ quên tu luyện và học Pháp. Bị cầm tù trong hang ổ của tà ác là vết nhơ trên con đường tu luyện của tôi. Thế nhưng Sư phụ đã không từ bỏ tôi.

Đột phá chướng ngại

Năm 2014, sau khi được trả tự do, tôi cảm thấy rất chóng mặt. Chồng tôi ép tôi uống thuốc chữa huyết áp cao, mặc dù sức khỏe của tôi hoàn toàn bình thường.

Tuy nhiên, vì gia đình tôi có tiền sử bệnh tiểu đường, tôi sợ rằng mình cũng có thể mắc bệnh, nên tôi đã thường xuyên đo huyết áp. Tôi càng đo thì chỉ số huyết áp càng cao. Sau đó, tôi nhận ra rằng học viên Đại Pháp không có bệnh. Khi thực sự buông bỏ tâm lo lắng bị bệnh, các triệu chứng kia liền biến mất.

Tôi nhẩm thuộc Pháp mỗi ngày và tham gia luyện công tập thể. Tôi cũng tham gia giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc đàn áp qua điện thoại cùng các học viên khác. Mỗi tuần, tôi đều có thể giúp người dân thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Khi chồng tôi phát hiện ra tôi phân phát đĩa CD mang thông tin về Đại Pháp, ông muốn đệ đơn ly dị. Ông đã chịu nhiều gian khổ vì tôi đã bị bắt và bỏ tù nhiều lần, vì vậy tôi hiểu cảm nhận của ông. Tôi không tranh đấu với ông và chỉ phát chính niệm. Tâm oán hận của ông đối với tôi kéo dài một thời gian rồi nhẹ dần.

Một lần khác, con trai tôi phát hiện ra tôi đang gọi điện thoại giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp từ nhà của cháu. Cháu rất giận dữ và đe dọa tôi. Cháu không hài lòng với tôi, nhưng thái độ của cháu đã thay đổi sau khi cháu có một giấc mơ.

Trong giấc mơ cháu hỏi một vị thần tiên tại sao tôi không tu luyện như ông nội. Vị thần tiên nói rằng đó là vì ông nội của cháu tu tiểu đạo, còn tôi đang tu Đại Pháp vĩ đại, cứu độ chúng sinh là sứ mệnh của tôi. Kể từ đó, con trai tôi đã nhiều lần bảo vệ tôi trước chính quyền.

Tôi đã phải đối mặt với nhiều khổ nạn để tinh tấn trở lại. Việc đó thật không dễ. Một lần mặt và mắt của tôi bị sưng. Gia đình đã thúc giục tôi đi bệnh viện, nhưng tôi nói rằng mình sẽ không sao. Tôi kiên trì học Pháp và luyện công, ra ngoài tặng tài liệu chân tướng về Đại Pháp, đồng thời làm những việc lặt vặt khác trong nhà.

Khi nhìn thấy tình trạng khuôn mặt của mình trong gương, tôi mỉm cười và biết rằng Cựu thế lực sẽ không có cách nào khiến tôi ngừng tu luyện Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Mặt tôi đã trở lại bình thường sau một tuần.

Lúc đó, tôi đang phải chăm sóc cho các cháu của mình vào ban ngày, vì vậy tôi mang chúng theo khi đi chợ, khi tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp và gọi điện thoại. Ban đêm khi chúng ngủ, tôi cập nhật danh sách tên của những người đã thoái ĐCSTQ lên mạng Internet, và nghe các bài giảng của Sư phụ.

Khi cháu của tôi về với cha mẹ của chúng, tôi dành cả ngày của mình cho tu luyện và cứu người.

Miễn là chúng ta quyết tâm tu luyện, Sư phụ sẽ giúp chúng ta đề cao tâm tính, và miễn là chúng ta muốn cứu người, Sư phụ sẽ an bài cho những người hữu duyên đến gặp chúng ta. Khi trân quý việc học Pháp và tu tâm, chúng ta sẽ bước đi được chính trên con đường tu luyện của mình. Tôi hy vọng rằng những học viên nào đã đi đường vòng trong tu luyện như tôi sẽ khởi tinh thần lên và có động lực để đề cao.

Buông bỏ tâm sợ hãi

Tôi hiểu rằng giảng chân tướng trực diện là cơ hội Sư phụ cấp cho chúng ta để chúng ta buông bỏ chấp trước và đề cao tâm tính.

Có một lần, tôi nói chuyện với một thanh niên bán trái cây. Anh ấy nhận ra tôi là một học viên Đại Pháp và đe dọa gọi cảnh sát. Tôi không sợ hãi và đáp lại: “Anh là người tốt, anh sẽ không làm như vậy.”

Khi đi xa, tôi phát chính niệm để loại bỏ những nhân tố cựu thế lực đang thao túng anh trong các không gian khác. Nhưng một vài phút sau, tôi thấy một đồn cảnh sát có camera giám sát ở phía trước. Tâm sợ hãi của tôi nổi lên và tôi bắt đầu chạy.

Khi về đến nhà, tôi tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ mình. Sau đó, tôi nhận ra tâm sợ hãi của mình bắt nguồn từ việc thiếu chính niệm.

Sư phụ luôn ở ngay cạnh tôi, như Ngài đã giảng:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi gặp một số người không muốn nghe tôi nói chuyện về Đại Pháp. Họ la hét, nhưng tôi vẫn bất động tâm. Tôi bình tĩnh nói cho họ chân tướng về cuộc đàn áp, và thậm chí họ đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Khi tôi vững tin vào Sư phụ và Pháp, tâm sợ hãi của tôi đã dễ dàng bị loại bỏ. Tâm sợ hãi là thứ vật chất phải được nhận ra và loại bỏ ở những môi trường khác nhau.

Loại bỏ tâm tật đố

Tôi và hai học viên khác thường cùng nhau đi ra ngoài khi nói chuyện với mọi người, nhưng có khoảng thời gian tôi liên tục bị can nhiễu bởi một người trong số họ. Ví dụ, khi tôi đang trong cuộc nói chuyện, một học viên sẽ lại gần và ngắt lời tôi hoặc giành nói. Tôi biết đó là cơ hội giúp tôi đề cao tâm tính. Trên bề mặt tôi giữ im lặng, nhưng trong tâm lại nảy sinh tâm tật đố.

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp là của toàn vũ trụ, chứ không của bất kể một cá nhân nhỏ bé nào, công tác dẫu ai làm thì đều là hồng truyền Đại Pháp, có gì mà việc này người này làm người kia làm, loại tâm ấy của chư vị không bỏ đi thì lẽ nào muốn mang theo lên thiên quốc để cạnh tranh với chư Phật? Không ai có thể bao trọn lấy hết Đại Pháp, hãy vứt bỏ tâm lý bất bình ấy đi! Khi mà trong tâm chư vị có gì đó không vượt qua được thì đó chẳng phải do tâm chấp trước tạo thành?” (Trừ bỏ chấp trước hơn nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi cảm thấy tốt hơn sau khi nhớ lại đoạn Pháp này. Ai cứu được người cũng không thành vấn đề. Chân chính cứu người là Sư phụ. Sư phụ không coi trọng kết quả, quá trình mới là quan trọng. Tôi cần buông bỏ chấp trước truy cầu danh và tâm tật đố mạnh mẽ.

cựu thế lực muốn tạo mâu thuẫn giữa tôi và các học viên khác, nhưng tôi đã nhìn ra nó. Tâm tôi trở nên nhẹ nhõm và thoải mái. Kể từ đó, chúng tôi phối hợp cùng nhau rất tốt. Đôi lúc, khi một trong hai chúng tôi hết tài liệu hoặc gặp khó khăn khi nói chuyện với mọi người, chúng tôi sẽ có mặt để giúp đỡ nhau. Chúng tôi đã chân chính làm được phối hợp chỉnh thể.

Tâm mang Chân-Thiện-Nhẫn, chúng sinh mỉm cười

Chúng tôi thường gặp những người khác đang phát tờ rơi trên phố để bán bất động sản hoặc các mặt hàng. Tôi muốn tận dụng cơ hội để nói chuyện với họ, vì vậy đôi lúc tôi làm như muốn mua sản phẩm của họ và thậm chí còn cho họ số điện thoại của chồng tôi.

Sau đó, chồng tôi nói rằng tôi đã không trung thực khi làm việc đó. Tôi đã suy nghĩ về việc này, và biết rằng mình cần chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Thật đáng xấu hổ khi tôi lại làm ra sự việc như vậy!

Khi học Pháp tốt thì trạng thái tu luyện của tôi cũng tốt, và tôi sẽ đón chào mọi người bằng một nụ cười chân thành. Đôi lúc, mọi người nhận xét rằng tôi thật tử tế hoặc hiền lành. Giúp những người như vậy thoái ĐCSTQ rất dễ dàng.

Có một lần, tôi đang trên phương tiện di chuyển công cộng thì có một người nhìn tôi chăm chú và mỉm cười. Tôi nghĩ hẳn là người này có duyên với mình, vì vậy tôi đã đến và ngồi cạnh anh ấy. Cuộc thảo luận của chúng tôi rất ngắn gọn và anh ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Tôi sẽ tiếp tục tu tốt bản thân để cứu nhiều người hơn nữa. Mỗi người đều là người thân của Sư phụ và cũng là người thân của chúng ta. Nếu đệ tử Đại Pháp không đi cứu họ, thì ai sẽ cứu đây?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/2/370511.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/3/171374.html

Đăng ngày 13-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share