Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-08-2019] Mẹ chồng của con gái tôi khoảng 50 tuổi và sống trong một căn hộ có hệ thống sưởi ấm trung tâm. Tuy nhiên, khi lần đầu tiên gặp bà ấy vào tháng 1 năm 1992, tôi thấy bà ấy vẫn mặc nhiều lớp quần áo, gồm cả một chiếc áo khoác dày và chiếc mũ mùa đông. Mặc dù đã dùng vải bông chít kín các kẽ hở của cửa sổ, nhưng bà vẫn kêu lạnh. Bà nói rằng hàng ngày bà phải uống rất nhiều loại thuốc, nhưng không có mấy tác dụng. Bà ấy dường như gặp nhiều vấn đề về sức khỏe.

Mãi đến một năm sau tại đám cưới của con gái tôi, tôi mới gặp lại bà ấy. Bà ấy trông hoàn toàn khác biệt. Tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bà ấy lại trẻ và khỏe mạnh như vậy. Tôi hỏi bà ấy làm thế nào mà bà lại hồi phục được nhanh như vậy, bà trả lời rằng là bởi bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói với tôi rằng bà thấy diện mạo của mình thay đổi ngay trong ngày đầu tiên bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi vẫn hoài nghi.

Mùa đông năm 1995, tôi hay bị ho và thường xuyên phải nghỉ làm. Bệnh tình của tôi ngày càng nặng vì tôi không đi điều trị y tế đúng cách và kịp thời. Tôi thường xuyên bị ho, ho ra máu và phải nhập viện. Trong những năm sau đó, tôi đã liên tục nhập và xuất viện rất nhiều lần và cuối cùng tôi đành phải về nghỉ hưu trước tuổi.

Bà thông gia đã nhiều lần khuyên tôi nên tu luyện Pháp Luân Công nhưng tôi không nghe và viện đủ mọi lý do để khước từ. Thực chất là vì tôi đã bị đầu độc bởi Thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi không tin những gì bà ấy nói về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp của ĐCSTQ lên các đệ tử Đại Pháp.

Một ngày nọ, bà ấy đến thăm tôi tại bệnh viện. Trong thời gian ở đây, bà ấy đã nói chi tiết về việc Đại Pháp hồng truyền trên khắp thế giới, đọc sách Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe và dạy tôi luyện công. Sau ba ngày luyện công, tôi đã ngừng ho ra máu. Lúc đó, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi quyết định ngừng truyền máu, về nhà và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Bác sĩ đã rất ngạc nhiên trước quyết định của tôi, và liên tục nhắc nhở tôi nghỉ ngơi và uống thuốc theo đơn mà họ đã kê.

Ở nhà, mỗi ngày tôi dành vài giờ để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, từng chút từng chút một. Cơ thể tôi dần dần cảm thấy thư thái. Trước đây, ngực tôi có cảm giác như bị một sợi dây thừng bó buộc và tôi sợ di chuyển vì nó sẽ khiến tôi ho ra máu. Sau khi luyện công, tôi cảm thấy thật thoải mái. Cuối cùng, tôi có thể ưỡn ngực, thẳng lưng và hít một hơi thật sâu vào lồng ngực.

Sau 21 ngày học Pháp và luyện công, tôi không còn cảm thấy đau đớn hay khó chịu gì nữa. Tôi khó có thể tin rằng, mình lại trở thành một người khỏe mạnh sau khi phải chịu đựng nhiều năm đau ốm. Tôi rất phấn khích và cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã đắc Pháp. Tôi đã từng phải chịu đựng rất nhiều. Trong khi y học không thể chữa khỏi cho tôi, thì tôi lại hồi phục sức khỏe chỉ sau một thời gian ngắn tu luyện Đại Pháp. Đó là một trải nghiệm đáng kinh ngạc và tôi thực sự tin vào Đại Pháp.

Vào ngày 10 tháng 03 năm 2005, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi hận mình vì ngộ tính quá thấp và đó cũng là lý do vì sao mà tôi tránh xa Đại Pháp trong nhiều năm và phải chịu đau khổ, thậm chí sau khi đã được chứng kiến sự tốt đẹp của Đại Pháp đã thay đổi mẹ chồng của con gái tôi như thế nào.

Nước mắt lăn dài trên trên khuôn mặt, tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, tay nâng cuốn Chuyển Pháp Luân và thầm nói: “Con nguyện sẽ mãi mãi là đệ tử của Sư phụ, nguyện sẽ mãi mãi tu luyện và đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/29/391970.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/19/179953.html

Đăng ngày 28-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share