Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi

[MINH HUỆ 28-12-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ lúc còn khá trẻ và đã tu luyện tới giờ là 18 năm. Tôi đã gặp rất nhiều chướng ngại trên con đường tu luyện và chỉ vượt qua cho tới hôm nay là nhờ sự trông nom từ bi của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) của tôi tại các điểm du lịch.

Chứng thực Pháp ở Công viên Merlion

Đầu năm 2009, tôi nhận ra rằng các điểm du lịch đang cần gấp nhân lực, nên tôi đã tận dụng thời gian rảnh của mình sau buổi học để giảng chân tướng tại Công viên Merlion ở Singapore. Vào thời điểm đó, tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để học Pháp và rời nhà sau khi phát chính niệm lúc 6h. Tôi cũng tận dụng thời gian đi lại để ghi nhớ Chuyển Pháp Luân.

Vào ngày đầu tiên làm việc này, tôi đã có thể thuyết phục hơn 10 người từ một nhóm du khách thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ cũng biểu đạt thái độ của họ, và một số thậm chí còn cảm thán rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” trước khi rời đi. Việc này làm tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp; nếu tôi học Pháp tốt, thậm chí những lời nói của tôi cũng tràn đầy năng lượng.

Bởi vì những hướng dẫn viên du lịch thường giới thiệu tóm tắt cho khách của họ một lúc trước khi thả họ tại các điểm du lịch, tôi muốn nhân dịp khởi đầu này tiến hành một cuộc hội thoại với những người khách bằng cách giới thiệu họ với mọi thứ xung quanh, chỉ đường hoặc chụp hình cho cả nhóm giúp họ. Bằng cách làm như vậy, tôi tạo ra được mối liên hệ giữa những người khách du lịch với chính mình, và họ sẽ sẵn lòng lắng nghe điều tôi chuẩn bị nói. Sau đó, tôi sẽ cố đưa ra những điểm chính một cách ngắn gọn mà không hề lưỡng lự hay có sơ hở đề tà ác có thể lợi dụng. Hầu hết những khách du lịch đều sẵn lòng lắng nghe và thoái ĐCSTQ sau đó.

Nhưng một vài khách du lịch vẫn có vẻ hờ hững. Những người khác thậm chí khạc nhổ một cách thô tục, cố đe dọa tôi, hoặc hăm dọa đánh tôi. Một vài người hướng dẫn du lịch thậm chí còn gọi cho cảnh sát để bắt tôi. Tôi coi mình như là một học viên và bảo trì sự điềm tĩnh. Sư phụ luôn bên cạnh tôi, và không ai khác có thể lay chuyển được tôi. Tôi tự nhủ rằng họ đều là những chúng sinh không nhận ra chân tướng. Chẳng phải họ đã từng tin vào Đại Pháp và dũng cảm giáng hạ xuống thế giới này với hy vọng được cứu độ sao; chỉ là họ bị cựu thế lực dẫn dắt lạc lối. Nếu chúng ta không cứu họ, họ sẽ không có tương lai, và tất cả vô số thiên thể và chúng sinh phía sau họ sẽ bị hủy diệt.

Khi tôi nghĩ về việc này, tất cả những gì còn lại trong tôi không phải là sự căm ghét đối với thái độ thù địch của họ mà là cảm thấy thương họ.

Trong lúc đó, tôi tiếp tục đi tới điểm du lịch mỗi ngày. Tôi cũng bảo các bạn học và tất cả người Trung Quốc tôi gặp trong cuộc sống hàng ngày về Đại Pháp. Tôi đối diện với rất nhiều khảo nghiệm trong quá trình này. Khi tôi mới bắt đầu tại điểm du lịch, hộ chiếu của tôi bị mất. Ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Bộ phận Cảnh sát Trung tâm và được bảo rằng đi tới một điểm xác định (không phải là đồn cảnh sát) một mình vào 3 giờ chiều hôm đó. Lúc đó, chính phủ Singapore khá gần gũi với ĐCSTQ, và lúc đầu, tôi cũng cảm thấy hơi lo lắng và tự hỏi liệu có phải cảnh sát lấy trộm hộ chiếu của tôi để gửi tôi lại Trung Quốc. Sau đó, tôi nhận ra rằng họ cũng là những chúng sinh ở đây để nghe chân tướng và không có gì phải lo lắng cả. Do vậy, tôi tới địa điểm xác định đó trong khi ghi nhớ Pháp suốt dọc đường.

Người mà tôi gặp nói rằng ông ấy từ Bộ Nội vụ Singapore (MHA), và ông ấy phủ nhận việc tìm tôi qua hộ chiếu của tôi. Ông ấy biểu lộ sự hoang mang về việc tại sao các học viên Pháp Luân Công ở Singapore tiếp tục dựng các bảng hiệu bất chấp vô số đơn kiện họ suốt nhiều năm.

Họ muốn hiểu tình huống này từ góc độ của một người trẻ tuổi có giáo dục. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho ông ấy và bắt đầu giải thích về Pháp Luân Công và về những lý do của cuộc bức hại. Tôi đã nói trong hai giờ, và ông ấy lắng nghe chăm chú. Cuối cùng, người đàn ông nói: “Giờ tôi đã hiểu tại sao cậu làm việc này. Các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Tôi sẽ giúp cậu nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì ở Singapore.” Người đàn ông cũng thể hiện những lời chúc tốt đẹp và hy vọng tôi sẽ tìm được một công việc phù hợp sau khi tốt nghiệp và có thể sớm được chấp nhận thường trú.

Sau vụ việc này, tôi đi thay hộ chiếu. Một học viên đưa ra một lo ngại rằng tôi có thể không nhận được hộ chiếu từ Đại sứ quán Trung Quốc bởi vì tôi bị chụp hình tại điểm du lịch hàng ngày. Tôi đáp lại: “Họ không phải là những người quyết định liệu tôi có được nhận hộ chiếu hay không. Chỉ có Sư phụ có thể quyết định.”

Tại thời điểm đó, visa sinh viên của tôi cũng chuẩn bị hết hạn, nên nếu tôi không thể thay hộ chiếu kịp thời, tôi sẽ phải trở về Trung Quốc. Theo thủ tục thông thường, thay mới một hộ chiếu ở Singapore phải mất ba tháng, nhưng tôi đã nhận được hộ chiếu của tôi một cách mầu nhiệm chỉ trong vòng một hoặc hai ngày trước khi visa sinh viên của tôi hết hạn, nên tôi có thể gia hạn visa sinh viên mà không gặp vấn đề gì.

Một lần, tôi giảng chân tướng gần ga tàu. Một người Singapore cao tuổi gốc Trung Quốc đã hét vào mặt chúng tôi và cố ngăn chúng tôi nói. Ông ấy thậm chí chặn ngang lối vào để ngăn chúng tôi bỏ đi. Tôi đã chỉ vào ông ấy vào nói: “Ông hãy ngồi xuống và không cử động!” Ngay lập tức, ông ấy không thể thốt ra một lời và ngồi xuống cầu thang một cách yên lặng.

Tôi đã gặp vô số khảo nghiệm mỗi ngày tại các điểm du lịch, nó cũng giúp tôi loại bỏ chấp trước sợ hãi. Tôi có thể bảo trì được sự bình tĩnh và giảng chân tướng với cảnh sát mỗi khi họ tới ghi lại ID của tôi hoặc tịch thu các bảng hiệu. Sau vài lần, nhiều người trong số họ đã biết về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Khi một vài người trong số họ nhận được các cuộc gọi báo cáo về chúng tôi, họ chỉ đơn giản là đi tới và bảo chúng tôi: “Làm ơn hạ các bảng hiệu xuống một lúc. Các bạn có thể lại dựng nó lên khi chúng tôi đi khỏi.” Một lần, tôi gặp khó khăn khi tự mình treo một tấm biểu ngữ to có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, một nhân viên an ninh gần đó đã tới và giúp tôi.

Vào tháng 10 năm 2009, cựu lãnh đạo Trung Quốc Hồ Cẩm Đào tới dự diễn đàn APEC ở Singapore. Chính phủ Singapore, với nỗ lực làm hài lòng ĐCSTQ, đã lần thứ chín bắt giữ phi pháp và buộc tội các học viên Đại Pháp. Nó cũng tịch thu hộ chiếu của chúng tôi hơn một năm. Không có nhân viên cảnh sát nào biết chân tướng về Đại Pháp tham gia vào việc này. Thay vào đó, chính quyền đã phải cử những nhân viên chuyên về tội phạm kinh tế tham gia. Sau vài lần, một nhân viên nhận ra rằng điều ông ấy làm là sai. Ông ấy bảo chúng tôi rằng ông ấy cố sửa những việc sai trái của ông ấy bằng cách ủng hộ tiền cho một tổ chức từ thiện.

Phối hợp với các học viên ở Bali để thiết lập các điểm giảng chân tướng

Dưới sự trông nom từ bi của Sư phụ, tôi tới hòn đảo Bali ở Indonesia và làm việc với các học viên ở đó để thiết lập các điểm giảng chân tướng. Thoạt đầu, tôi có phần e sợ khi tôi tới khu Tanah Lot bởi vì một học viên Trung Quốc Đại lục ở đây đã từng bị cảnh sát và nhân viên an ninh khu vực đưa tới Văn phòng Nhập cư. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi không được để nỗi sợ hãi xâm chiếm mình. Do đó, tôi có ý tưởng đi tìm nhân viên anh ninh và giải thích với ông ấy về việc các học viên Pháp Luân Công đang bị bức hại ra sao ở Trung Quốc. Tôi cũng bảo ông ấy rằng tôi sẽ nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công tại hiện trường và hy vọng ông ấy sẽ làm công việc của mình là nhân viên an ninh để bảo vệ tôi. Tôi cũng bảo ông ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và ông ấy đồng ý một cách vui vẻ.

Nhiều hướng dẫn viên du lịch người Trung Quốc ở Bali đã bị lừa bởi những lời dối trá của ĐCSTQ và từ chối lắng nghe chân tướng về Đại Pháp. Một số thậm chí còn đe dọa sẽ gọi cảnh sát để kiện chúng tôi vì quấy nhiễu khách hàng của họ khi họ thấy chúng tôi nói chuyện với khách du lịch. Tôi đáp lại: “Tôi có phạm pháp không khi nói chuyện với những người đồng hương? Ông là hướng dẫn viên du lịch. Họ cần phải trả tiền cho ông để ông nói chuyện với họ, nhưng họ có trả tiền cho tôi đâu. Ông muốn kiện tôi à? Tôi lại muốn kiện ông vì dọa nạt và ‘quấy nhiễu’ chúng tôi trong cuộc hội thoại này! Ông có thể gọi cảnh sát và để họ xử lý.” Người hướng dẫn viên đặt điện thoại xuống ngay lập tức.

Sau đó, tôi cảm thấy rằng mình nên kết bạn với những hướng dẫn viên thay vì khuấy nên những xung đột với họ. Vì thế, tôi luôn chào họ một cách lịch sự và chúc họ thành công và phát tài. Họ rất hạnh phúc ngay khi nghe những lời chúc của tôi. Sau đó, tôi đã lịch sự thỉnh cầu sự cho phép của họ để có thể nói chuyện ngắn gọn với các khách du lịch Trung Quốc, và họ thường đồng ý.

Một số hướng dẫn viên du lịch bảo với khách du lịch của họ rằng chúng tôi được trả tiền để nói chuyện với họ. Tôi đã giải thích rằng không phải vậy đâu và chúng tôi không nhận được bất kỳ khoản tiền nào. Tôi bảo với khách du lịch: “Lý do chúng tôi giảng chân tướng cho tất cả các vị là nhiều học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục đã từng bị ĐCSTQ bức hại tới chết, một số thậm chí bị cưỡng bức lấy nội tạng từ cơ thể của họ khi họ vẫn còn sống. Các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và sống theo Chân – Thiện – Nhẫn. ĐCSTQ đã bức hại chúng tôi một cách tàn nhẫn và nói dối người dân Trung Quốc, nên dĩ nhiên, chúng tôi không thể chỉ ngồi đó và không làm gì.”

Đồng thời, tôi sẽ đề nghị các hướng dẫn viên du lịch cho du khách của họ một cơ hội để lắng nghe chân tướng. Bằng cách như thế, tôi đã giải thích, họ cũng sẽ tham gia vào việc giúp ngăn chặn cuộc bức hại và cứu nhiều sinh mệnh; một người chắc chắn sẽ đắc được phúc báo khi họ làm điều gì đó tốt đẹp. Những hướng dẫn viên đều gật đầu đồng ý. Một hướng dẫn viên trước đó đã từng chửi tôi, nhưng giờ cứ khi nào gặp tôi, ông ấy bảo với tôi: “Tôi lại mang người Trung Quốc tới cho cậu hôm nay!” Một vài người hướng dẫn viên thậm chí nhắc tôi khi tôi vô tình bỏ quên vài người. Khi có một số du khách từ chối lắng nghe, một số hướng dẫn viên thậm chí giúp tôi giảng chân tướng và phân phát tờ rơi trên xe buýt.

Một lần, một hướng dẫn viên cho phép tôi phân phát tài liệu và đưa tôi một cái micrô để tôi giảng chân tướng trên xe buýt. Tôi bảo với khách du lịch về người dân khắp thế giới tu luyện Pháp Luân Công như thế nào, vụ “tự thiêu” tại Quảng trường Thiên An Môn, những tiếng nói phản đối quốc tế với chế độ Trung Cộng phải chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công, những đơn kiện chống lại các viên chức ĐCSTQ chịu trách nhiệm cho việc thực thi cuộc bức hại, và những hoạt động toàn cầu của người Trung Quốc thoái ĐCSTQ. Lời giải thích của tôi được chào đón với những tràng vỗ tay, và tôi nhanh chóng giúp du khách thoái ĐCSTQ.

Nhìn lại những ngày của tôi tại các điểm giảng chân tướng, tôi cảm thấy sự gấp rút mạnh mẽ phải cứu người. Tôi một lần mơ thấy một vùng biển đầy người đang gọi tôi giúp. Tôi đang ở trên một con thuyền to với một học viên đang lái thuyền về nhóm người đang chìm dần, trong khi tôi cố hết sức kéo những người này lên khỏi mặt nước.

Sau khi tới Canada, tôi may mắn tham gia vào các hạng mục truyền thông và cũng tận dụng thời gian rảnh để gọi điện về Trung Quốc. Chính Pháp đã gần kết thúc, và tôi vẫn có nhiều chấp trước chưa loại bỏ. Vào khoảnh khắc cuối cùng này, tôi sẽ nỗ lực để tu luyện tinh tấn, trợ Sư chính Pháp, và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa!

Xin hãy từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp trong phần chia sẻ của tôi. Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/28/358405.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/4/167818.html

Đăng ngày 22-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share