Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-01-2018] Vợ tôi và tôi đang trên đường đi thăm chị gái của tôi vào ngày 7 tháng 5 năm 2017, thì bị một chiếc ô tô đâm vào xe máy của chúng tôi ở gần một nút giao thông, và chúng tôi bị quăng xuống đất.
Niệm đầu của tôi là: “Chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý ở bên cạnh chúng tôi và đang trông nom chúng tôi. Tôi sẽ ổn. Vợ tôi cũng sẽ ổn. Cả hai chúng tôi sẽ ổn.”
Chiếc xe dừng lại cách bên trái tôi ba mét, trong khi xe máy của tôi nằm phía sau tôi khoảng ba mét.
Tôi có thể thấy và nghe tiếng vợ tôi ở bên phải. Bà ấy nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Sư phụ, xin hãy cứu con!”
Người lái xe đứng trước mặt tôi và trông rất hốt hoảng. Tôi nghĩ: “Tôi là một học viên. Sư phụ ở bên cạnh tôi. Tôi ổn.” Người lái xe nghe thấy chúng tôi nhẩm những câu ấy nên thoải mái đôi chút, bởi vì, hóa ra, ông ấy cũng là một học viên.
Trong khi vợ tôi tiếp tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, người lái xe hỏi bà ấy có nhận ra ông ấy không. Vợ tôi không mở mắt nhưng vẫn nói rằng bà ấy không biết ông ấy, nhưng không sao – bà ấy không tống tiền ông ấy đâu bởi vì bà ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Thế rồi người lái xe thừa nhận rằng ông ấy đang nhìn vào điện thoại di động mà không nhìn đường nên đã gây ra tai nạn. Ông ấy sẵn sàng đưa chúng tôi tới một bệnh viện và trả tiền sửa xe máy của chúng tôi. Tôi đã từ chối cả hai đề nghị.
Sư phụ giảng,
Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau. Với tuổi cao nhường ấy, là người thường, có thể ngã [vậy] mà không bị thương không? Ấy vậy mà ngay cả da của bà này cũng không bị trầy xước. Tốt xấu xuất tự một niệm; nếu như bà nằm tại đó nói: ‘Ái chà, tôi hỏng rồi, chỗ này bị rồi, chỗ kia bị rồi’. Nếu thế thì đã có thể gân đứt xương gãy, tê bại rồi. Chư vị được cấp bao nhiêu tiền, cả đời còn lại chư vị nằm tại bệnh viện mà không ra, hỏi chư vị có thể thoải mái không? (“Đề cao tâm tính”, Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)
Một số người ngoài cuộc nghe thấy phần nào cuộc đối thoại giữa người lái xe và tôi, như “không cần đi viện” và “hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’”. Họ đồng ý rằng chúng tôi tránh được bị thương nặng bởi vì chúng tôi là các học viên Đại Pháp.
Người lái xe đưa vợ tôi về nhà, trong khi tôi đi theo bằng xe máy, nó vẫn chạy được.
“Vụ tai nạn hôm nay hẳn đã không xảy ra vô cớ”, tôi nói khi chúng tôi về đến nhà. “Chúng ta đều nên hướng nội. Đây là cơ hội tốt để tất cả chúng ta đề cao cùng nhau. Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta.”
Không gì xảy ra mà không có lý do
Sau khi người lái xe đi khỏi, tôi đau khắp nơi, nhất là chân phải của tôi, nó bị đâm trực diện; tay lái xe đập vào xương sườn tôi. Tôi cứ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”
Vợ tôi và tôi sau đó bắt đầu ngồi đả tọa, nhưng tôi không thể tĩnh lại. Những cảnh tượng của vụ tai nạn cứ chạy qua đầu tôi. Bởi nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, nên chúng tôi không bị thương nặng.
Con gái tôi thấy tôi khóc nên hỏi tôi có bị đau không. Tôi bảo nó là tôi khóc vì tôi cảm động trước sự từ bi của Sư phụ.
Tôi nay đã 70 tuổi, còn vợ tôi 65 tuổi, nhưng chỉ bị thương ở mắt cá chân. Nếu tôi là người thường thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Đến tối, cơn đau dữ dội hơn nên tôi phải ngồi xuống. Tôi bắt đầu nhẩm Pháp của Sư phụ. Sau đó, tôi thức dậy lúc 3h30 sáng và luyện công. Lúc bắt đầu, chân tôi bị sưng và tôi không thể gập đầu gối chân phải, vì thế tôi phải dựa vào giường. Mặc dù đau, tôi tự động viên bản thân bằng cách nhẩm Pháp của Sư phụ.
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (“Bài giảng thứ chín”, Chuyển Pháp Luân)
Tình trạng của vợ tôi còn tệ hơn, bà ấy không ăn được gì tới mấy ngày. Bà ấy cũng không thể luyện công. Tất nhiên, chúng tôi biết việc này là giả tướng, và đã không xảy ra vô cớ.
Hướng nội
Chúng tôi nghĩ đến trạng thái tu luyện của chúng tôi và xem xét những niệm và hành vi của chúng tôi trong mấy tuần qua.
Chúng tôi phải chuyển tới một nơi mới và lúc nào cũng nghĩ đến việc tìm một nơi thuận tiện cho việc tu luyện của chúng tôi. Những niệm này xuất ra bề mặt trong khi tôi học Pháp và can nhiễu tôi. Chính là nó! Những niệm này là do tâm vị tư nên chúng tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này.
Người lái xe ghé thăm và lo lắng khi thấy vợ tôi. Ông ấy đề nghị bốn học viên trong nhóm học Pháp của ông ấy giúp chúng tôi tìm lý do cho sự khổ nạn của chúng tôi. Họ tới nhà chúng tôi, rồi chúng tôi trao đổi ý kiến và hướng nội.
Chúng tôi nhận ra rằng cựu thế lực lợi dụng những thiếu sót của chúng tôi. Chúng tôi đã phủ định an bài của chúng và hoàn toàn tiêu diệt chúng. Chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Trường năng lượng rất mạnh và hòa ái. Sau đó, vợ tôi lại có thể ngồi dậy, và không còn đau nữa.
Trong lúc xảy ra tai nạn và trong thời gian hồi phục, tôi đều nhớ đến Pháp của Sư phụ. Giờ tôi đã hiểu rằng, bất kể là loại thống khổ nào xảy đến với tôi thì lúc nào tôi cũng phải xuất niệm đầu hướng đến Sư phụ và Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/24/359983.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/26/168874.html
Đăng ngày 17-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.