Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-4-2017] Tôi nghe nói gần đây các nhân viên an ninh và cảnh sát thường xuyên đến gõ cửa nhà các học viên Pháp Luân Công để can nhiễu họ. Điều này khiến tôi nhớ lại những gì đã xảy ra với tôi trong quá khứ.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999

Cả gia đình chúng tôi đã đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương tại Bắc Kinh để giảng chân tướng về Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Ngay sau khi chúng tôi trở về nhà, một nhóm cảnh sát đã xuất hiện trước cửa nhà và yêu cầu chúng tôi đến đồn cảnh sát. Tôi nói với họ rằng chúng tôi đã đi đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương, và chúng tôi không cần phải đi theo họ. Nhưng họ vẫn nhất định yêu cầu chúng tôi đi.

Tôi nhớ lời giảng Pháp của Sư phụ ngay trước khi cuộc bức hại bắt đầu:

“Có rất nhiều nhà báo, có rất nhiều người đang băn khoăn, tại sao lại có nhiều người đến học Pháp này như vậy? Có thể những người ngồi đây hôm nay các vị đã thấy được rồi. Bởi vì sao? Bởi vì ở đây là bảo người ta đi theo con đường chính, hơn nữa là làm một người tốt thực sự. Ở đây không có bất kể những thứ loạn bát nháo như trong xã hội, [chúng tôi] sẽ tịnh hóa hết thảy những gì không đúng đắn, làm một người hữu ích cho người khác, hữu ích cho xã hội, cho đến khi trở thành những người đạt đến tiêu chuẩn viên mãn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Tôi muốn nói rõ với họ rằng chúng tôi không gây rối loạn, rằng chúng tôi có trách nhiệm với bản thân và với trật tự xã hội. Tôi đã đi đến đồn cảnh sát và nói với họ về Pháp Luân Công, về những lợi ích mà chúng tôi đã được hưởng từ việc tu luyện và tại sao chúng tôi lại đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Tôi cũng chia sẻ với họ những trải nghiệm và cảm xúc của bản thân, và nói rằng tôi muốn họ có một tương lai tốt đẹp. Dường như họ cảm nhận được sự chân thành từ trong tâm tôi và họ để tôi về nhà.

Kỳ họp “Lưỡng hội” Trung Quốc năm 2000

Trong thời gian diễn ra kỳ họp “Lưỡng hội” (Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân) năm 2000, cảnh sát lại tới gõ cửa nhà tôi. Khi tôi mở cửa, hơn một chục nhân viên cảnh sát ập vào.

Khi tôi hỏi điều gì đang xảy ra, họ nói rằng bởi vì năm ngoái tôi đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương để kháng nghị, nên giờ tôi trở thành “một người cần quan tâm đặc biệt”. Bởi vậy, cách 15 ngày họ lại đến nhà tôi một lần để giám sát tôi.

Những gì họ nói khiến tôi có đôi chút căng thẳng, nhưng tôi vẫn mỉm cười và nói với họ rằng họ đang lo lắng vô căn cứ và tôi sẽ không đi đâu cả. Nhưng nếu họ muốn đến trò chuyện, thì tôi sẽ tiếp đãi họ.

Sự căng thẳng trong phòng bớt đi chút ít. Tôi đã nói chuyện với họ về Pháp Luân Công, rằng Pháp Luân Công không giống như những gì đã được tuyên truyền trên truyền hình. Tôi khuyên họ nên tự tìm hiểu những người như chúng tôi để có đánh giá riêng của bản thân.

Họ chăm chú lắng nghe tôi nói và hiểu ra sự thật về Pháp Luân Công. Họ thậm chí còn xin lỗi vì đã làm phiền tôi. Họ rời đi, và chúng tôi đã không bị quấy rầy trong hai năm sau đó.

Năm 2004

Một ngày năm 2004, cảnh sát lại tới nhà tôi. Tôi nhìn ra ngoài và thấy chỉ có một người. Nhưng khi tôi mở cửa, thì hơn 12 người đang trốn ở dưới cầu thang liền ập vào. Họ vào nhà và bắt đầu lục soát nhà tôi. Tôi hét lên: “Dừng lại! Những gì các anh đang làm là phạm pháp. Nếu các anh không dừng lại, tôi sẽ kiện các anh!”

Một người dường như là người phụ trách đã yêu cầu tôi đi cùng họ đến đồn cảnh sát. Tôi bắt đầu phát chính niệm và suy nghĩ nên làm thế nào để giảng chân tướng cho họ biết.

Họ cáo buộc Pháp Luân Công liên quan đến chính trị, họ nói: “Cô thấy đấy, trong tờ rơi của cô, trang nào cũng nhắc đến Giang Trạch Dân. Ông ta là chủ tịch nước trước đây của chúng ta. Thế chẳng phải cô đang tham gia vào chính trị sao?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Chúng tôi là những người tu luyện. Chúng tôi chỉ muốn tu bản thân trong yên bình và đề cao tâm tính. Chúng tôi không quan tâm đến quyền lực hay những thứ mà người bình thường muốn. Tuy nhiên, Giang Trạch Dân vì thấy có nhiều người tu luyện mà sinh lòng đố kỵ, bắt chúng tôi dừng tu luyện. Vì thế mà ông ta tiến hành bức hại Pháp Luân Công. Rất nhiều người đã bị tàn phế và bị giết hại. Chẳng lẽ các anh còn muốn chặn miệng họ lại, không cho họ kêu oan?”

“Cô đang bị mê tín dị đoan.”

“Nếu các anh đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, các anh sẽ hiểu. Không có gì mê tín trong đó. Cuốn sách hướng dẫn mọi người trở thành người tốt bằng cách tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”

Chúng tôi đã nói chuyện trong hơn sáu giờ đồng hồ, và họ hỏi tôi tất cả các câu hỏi về Pháp Luân Công. Cuối cùng, họ không tìm thấy bất cứ điều gì sai trái cả và họ đã để tôi đi.

Lần gõ cửa gần đây nhất

Tôi để họ vào nhà vì tôi tin rằng họ đến để nghe chân tướng Pháp Luân Công. Tôi đã nói với họ Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào và khuyên họ hãy tự tìm hiểu để tìm ra sự thật về Pháp Luân Công. Tôi nói: “Pháp Luân Công được thực hành ở hơn 100 quốc gia trên thế giới, và Trung Quốc là nơi duy nhất bị bức hại. Điều đó có bình thường hay không? Tôi có quyền kiện Giang Trạch Dân, bởi vì ông ta phải chịu trách nhiệm vì đã phát động cuộc bức hại này. Tôi đã công khai ký tên vào đơn khiếu nại. Tại sao các anh lại tới đe doạ và sách nhiễu tôi vì điều này?”

Sau khi gửi đơn kiện Giang, một số học viên lo ngại rằng chính quyền có thể sẽ tới gõ cửa nhà họ một lần nữa. Vì vậy, họ đã giấu máy tính và máy in của mình đi.

Sau này, thông qua học Pháp và giao lưu chia sẻ, các học viên đã minh bạch rằng họ không nên thừa nhận an bài của cựu thế lực. Nếu có ai đó đến nhà, thì đó chính là một cơ hội tốt để giảng chân tướng cho họ.

Chúng ta cũng cần phải tìm hiểu và biết sử dụng Hiến pháp để tự bảo vệ bản thân. Trong Hiến pháp, các điều khoản từ 35 tới 39 có quy định quyền tự do tín ngưỡng của công dân, và quyền này được Nhà nước bảo hộ. Vì vậy, những việc họ đang làm là bất hợp pháp. Tôi nói với họ rằng: “Tôi không hợp tác với các anh vì các anh đang phạm pháp, và tôi sẽ không để các anh tự làm hỏng tương lai của chính mình.”

Chúng tôi đã phải đối phó với tất cả các loại can nhiễu kể từ khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Đặc biệt kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, các nhân viên chính quyền thường xuyên đến gõ cửa nhà chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Gõ cửa hay thậm chí là phá vỡ cánh cửa không phải là việc khó làm trong thế giới người thường. Chỉ khi chúng ta tu chính bản thân, giữ vững chính niệm, và không để cho cựu thế lực dùi vào bất kỳ sơ hở nào thì chúng ta mới có thể chấm dứt cuộc bức hại tàn bạo này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/28/346302.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/28/164025.html

Đăng ngày 21-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share