Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-3-2016] Trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Một số thành viên trong gia đình của tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, vì vậy tôi đã theo họ học các bài công pháp.

Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi chưa kịp đọc xong cuốn sách, cuộc bức hại đã bắt đầu. Tôi đã không đọc xong cuốn sách và ngừng luyện công. Khi tôi còn là một thiếu niên, một học viên Đại Pháp đã khích lệ tôi quay trở lại tu luyện.

Mãi cho tới năm 2011 tôi mới thực sự bắt đầu nhận thức được Pháp và hiểu được tại sao tu luyện là hết sức trân quý. Sau đó tôi trở thành một đệ tử chân tu Đại Pháp.

Buông bỏ oán hận với cha

Lớn lên trong một gia đình nghèo, vì vậy bữa ăn hàng ngày của tôi thường xuyên không có thịt. Kết quả là, tôi là một đứa trẻ ốm yếu và điều này ảnh hưởng đến khả năng theo kịp các bạn.

Cha tôi, và các thành viên khác trong gia đình, thường đối xử với tôi rất tệ. Mọi người bắt tôi làm nhiều việc nhà, việc đồng áng, ngay cả khi tôi còn rất nhỏ. Nếu tôi làm không hết việc hoặc làm không tốt, có lúc cha sẽ đánh và chửi mắng tôi.

Cha không coi trọng việc học hành của tôi và thường yêu cầu tôi phải bỏ học để làm việc nhà. Tôi học tập chăm chỉ để có tấm bằng đại học và một công việc tốt. Tuy nhiên cha đã không tự hào về tôi và hiếm khi thừa nhận những thành tích tôi đạt được.

Do sự giáo dục, tôi lớn lên với lòng oán hận cha và không trân trọng việc ông đã sinh ra tôi. Tôi không bao giờ muốn đi thăm ông. Chỉ cần nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi có thể làm tôi thấy khó chịu!

Một vài tháng trước, tôi ngộ được từ việc học Pháp là tôi đã sai. Có lẽ tôi đã đối xử với cha mình rất tệ trong một tiền kiếp. Giờ đây trong kiếp này, tôi không muốn trả nợ và thậm chí còn cảm thấy oán hận! Nguyên lý mà tôi đã ngộ ra là cần tha thứ cho cách cư xử của cha để có thể trả nợ, tiêu nghiệp lực, và trở về với thiên quốc của mình.

Sau khi ngộ được nguyên lý này, tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi muốn xả bỏ tất cả các oán hận. Sư phụ đã giảng cho chúng ta :

“Bởi vì sinh mệnh chân chính của một cá nhân là nguyên thần; người mẹ sinh ra nguyên thần chư vị mới là người mẹ thật sự của chư vị. Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, [số ấy] không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này”. (Chuyển Pháp Luân)

Kể từ khi đắc Pháp, cuộc sống gia đình của tôi đã được cải thiện, nợ nghiệp của tôi đang được hoàn trả. Sư phụ đã giúp mang đến sự hòa ái cho gia đình, và tôi tin rằng mình sẽ có thể vượt qua bất kỳ khổ nạn nào để cứu được cha mẹ.

Chứng thực Pháp tại sở làm

Khi tôi bắt đầu làm việc tại Thượng Hải cho một công ty thương mại điện tử, tôi nói với ông chủ, người quen của một người bạn tôi rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và dần dần ông tin tưởng tôi. Qua nhiều năm, tôi được đề cử vào phòng dịch vụ khách hàng, phòng tiếp thị, và cuối cùng là quản lý tài chính, một vị trí rất quan trọng trong công ty.

Vì là một đệ tử Đại Pháp, tôi hết sức nghiêm túc câu thúc bản thân trong công việc và cố gắng bày tỏ một thái độ tích cực. Tôi cũng giữ mối quan hệ hợp tác tốt với hầu hết các đồng nghiệp.

Trong công tác quản lý tài chính, việc giả mạo giấy tờ khá phổ biến ở Trung Quốc. Một ngày, một quản lý, người mà tôi từng không ưa, đã yêu cầu tôi làm giả một số tài liệu. Tôi muốn giữ một mối quan hệ tốt với ông ấy, vì vậy tôi đã làm những gì ông yêu cầu.

Sau đó, một cánh tay của tôi bị đau, thậm chí tôi không thể nhấc tay lên. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi đã làm điều gì đó sai và băn khoăn không biết có thể khắc phục tình hình như thế nào.

Tôi biết mình phải trung thực và quyết định nói chuyện với người quản lý. Tôi đã ngạc nhiên khi người quản lý chấp nhận những gì tôi nói. Tôi biết chính uy lực của Pháp đã mang lại kết quả tốt này.

Tuy nhiên, cơn đau trên cánh tay của tôi vẫn kéo dài. Cuối ngày hôm đó vẫn còn lại một khoản tiền mà tôi không thể giải trình. Nó dường như đã biến mất. Một lần nữa, tôi phải đến gặp người quản lý. Trước sự ngạc nhiên của tôi, thay vì đổ lỗi cho tôi, ông đã cố gắng cùng tôi giải quyết vấn đề.

Chúng tôi tính toán rất cẩn thận, nhưng không thể tìm thấy số tiền còn thiếu. Chúng tôi gần như đã bỏ cuộc, và tôi đã giải quyết bằng cách lấy tiền túi của mình ra đền. Nhưng khi xem lại lần cuối cùng các khoản tiền được ghi có vào tài khoản ngân hàng của công ty, số tiền chính xác đột nhiên lại xuất hiện.

Những gì xảy ra trong cuộc sống hằng ngày không quan trọng đối với tôi. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, điều tối quan trọng đối với tôi là cách mình tiếp cận khi có vấn đề phát sinh.

Tôi quyết tâm sẽ Chân trong bất kỳ hoàn cảnh nào và làm tốt công việc của mình.

Ngoài ra, khi có một bất đồng với ai đó, tôi nhận ra rằng đó hẳn phải là lỗi của mình. Những gì tôi cần làm là xin lỗi và không phán xét người khác. Mọi người ở đây đều vì Đại Pháp! Miễn là tôi có chính niệm và cư xử phù hợp với Pháp lý, mọi vấn đề sẽ tự được giải quyết!

Bây giờ, các đồng nghiệp của tôi thường nhận xét rằng tôi rất ngay chính, và thậm chí một số người gọi tôi là “người phụ nữ chính trực.”

Mặc dù tôi vẫn có nhiều quan niệm của người thường, tôi sẽ làm hết sức mình để chứng thực Pháp bất cứ khi nào có thể. Khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, một số đồng nghiệp của tôi đã quyết định thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi có một hy vọng thiết tha rằng, trong tương lai, tôi sẽ có thể tiếp cận và cứu được nhiều người hơn nữa!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/21/155993.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/7/325048.html

Đăng ngày 23-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share