Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-1-2016] Suốt 20 năm qua, tôi đã xoay sở để vượt qua nhiều khổ nạn và khảo nghiệm trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết được rằng mình phải làm tốt ba việc. Học Pháp tốt và tu luyện bản thân vững chắc là cách duy nhất để có chính niệm mạnh, để tôi có thể có được năng lượng tích cực cần có để giảng chân tướng và cứu người.

Kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, hầu như mỗi ngày cảnh sát đều đưa tôi và người vợ đã có tuổi của tôi đến đồn cảnh sát và cố gắng buộc chúng tôi từ bỏ đức tin của mình. Tôi giữ kiên định và nói với họ về Đại Pháp, nhưng cuối cùng tôi đã kiệt sức bởi sự dày vò và sách nhiễu không ngừng nghỉ của cảnh sát.

Có thời điểm, một nhân viên cảnh sát khu vực đã đưa chúng tôi đến đồn công an và cố gắng ép tôi nói cho anh ta thông tin của một đồng tu tham gia thu thập chữ ký thỉnh nguyện gửi đến Liên Hợp Quốc để lên án cuộc bức hại. Tôi từ chối trả lời câu hỏi của anh ta, vì vậy anh ta đã đánh đập tôi tàn bạo.

Trong khi chịu đựng sự ngược đãi về thể chất và tinh thần. Tôi chợt nhận ra mình có những sơ hở trong tu luyện. Ngay khi tôi có suy nghĩ này, những đòn đánh dữ dội không ngớt đã ngừng lại và nhân viên cảnh sát đó rời đi. Qua trải nghiệm này, tôi hiểu sâu sắc rằng mình phải hướng nội và tu luyện bản thân vững chắc.

Kể từ đó, tôi thường xuyên học thuộc Pháp, nghĩ về nội hàm của những lời giảng của Sư phụ và chú ý tới việc hành xử theo những Pháp lý. Tôi dò xét tư tưởng của mình và kiểm soát bất cứ chấp trước nào về danh lợi tình.

Tôi đề cao tâm tính của mình và có thể cảm thấy nhận thức và tầng thứ tu luyện của mình đang đề cao. Tôi có thể cảm nhận sâu sắc [rằng] Pháp tinh thâm và kỳ diệu như thế nào. Khi có nhiều thể ngộ về Pháp hơn, chính niệm của tôi tiếp tục mạnh hơn. Tu luyện là một quá trình hướng nội và buông bỏ những chấp trước. Kết quả là tâm chúng ta được tẩy tịnh. Tâm chúng ta càng tĩnh, thì phần Thần của chúng ta càng lớn mạnh và tư tưởng con người càng yếu đi.

Một vài quan chức chính quyền địa phương, nhân viên cảnh sát và các nhân viên của Phòng 610 và khu dân cư đến tiến hành tẩy não tôi ở làm việc. Mỗi lần, tôi có thể nói cho họ sự lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc về Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi cuộc họp đều kết thúc với sự cảm thông của các quan chức đối với các học viên Đại Pháp.

Giữ kiên định trong trại lao động

Khi tôi bị đưa đến trại lao động, đầu tiên các lính canh cố gắng ép tôi từ bỏ đức tin của mình bằng việc liên tục lừa gạt tôi. Vì tôi không dao động, họ bắt đầu hành hạ tôi khốc liệt. Tôi bị cấm ngủ trong sáu ngày và bốn nhóm người thay phiên nhau đánh đập tôi. Tôi vẫn lạc quan, kiên định và vẫn nói với họ về Đại Pháp cũng như cuộc bức hại. Thái độ của họ dần thay đổi sau khi họ nhận ra rằng các học viên Đại Pháp thật đáng kinh ngạc khi vẫn kiên định vào đức tin của mình dù bị tra tấn như vậy. Cuối cùng họ đã để tôi học Pháp.

Các nhà chức trách trại lao động đã đưa tôi đến trại lao động cấp tỉnh, [họ] nghĩ rằng cách xử lý ở đó sẽ khốc liệt hơn. Sáu “chuyên gia chuyển hóa” giỏi nhất của họ đã được phân công để [chuyển hóa] tôi. Tôi nói với họ về Đại Pháp và cuộc bức hại, về nguyên lý “thiện ác hữu báo”. Tôi đã thuyết phục được một người trong số họ thoái Đảng Cộng sản.

Chẳng bao lâu sau, năm người còn lại mắc bệnh nặng. Họ sợ hãi và không còn sẵn lòng tiếp tục ngược đãi các học viên nữa. Sau đó giám đốc trại lao động đã thuê ba kẻ du côn được thả trước hạn [tù] để “chuyển hóa” tôi. Sau khi tôi bắt đầu nói chuyện với họ, một người tìm cớ để bỏ đi, trong khi một người khác bị một cơn đau tim và nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Trong khi bị giam giữ, tôi nhận ra vào mọi thời khắc tôi đang trong khảo nghiệm về đức tin của mình [đối với Đại Pháp]. Tôi cần tiếp tục học thuộc Pháp, tìm ra bất cứ tâm chấp trước nào và buông bỏ bất cứ tư tưởng không đúng đắn nào ngay khi chúng nổi lên.

Bằng cách tăng cường chính niệm của mình, tôi có thể chịu đựng được sự bức hại không ngừng nghỉ này trong trại lao động. Nó cũng cho tôi trí huệ. Đó là cách duy nhất để vạch trần những lời dối trá và ngăn chặn những tù nhân xấu phạm phải tội ác. Khi tôi phát chính niệm đồng thời nhìn chằm chằm vào mắt những kẻ bức hại, họ đã quyết định ngừng ngược đãi các học viên.

Những lập luận xuyên tạc của “những chuyên gia chuyển hóa” dễ dàng bị phơi bày. Họ nản chí và giận dữ nhưng không nói được gì để phản bác. Tôi nói với các tù nhân về Đại Pháp bằng nhiều cách khác nhau, tùy thuộc vào sự hiểu biết của họ về Đại Pháp và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cuối cùng họ đã hiểu rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt và bị đối xử bất công.

Bất chấp sự giám sát nghiêm ngặt trong trại lao động, tôi [vẫn] có thể viết 20 bài vạch trần cuộc bức hại và gửi đến các quan chức chính phủ. Có nguy cơ bị tra tấn nhưng tôi vẫn nói về Đại Pháp và phơi bày cuộc bức hại với các lính canh và tù nhân.

Khi tôi tiếp tục tu luyện bản thân, định lực của tôi sâu hơn. Đó là một cảm giác tuyệt diệu. Tôi ngày càng trở nên khoan dung hơn và cuối cùng đã vứt bỏ được sự oán hận đối với những người bức hại mình. Sự thay đổi rõ ràng nhất là tôi biết điều gì mình cần làm ngay khi khổ nạn xuất hiện.

Điều này nhắc tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng:

“Bất kể quý vị làm gì cho Đại Pháp, và bất kể quý vị làm gì, quý vị đều tự đặt mình vào trong Đại Pháp và không suy nghĩ: “Tôi muốn làm điều này cho Đại Pháp” hoặc “tôi muốn tiến bộ thế này hoặc thế kia” như quý vị vẫn từng nghĩ. Dù quý vị có làm gì, quý vị không nghĩ về việc mình phải làm gì cho Đại Pháp, hoặc quý vị cần làm gì cho Đại Pháp, cần làm mọi thứ như thế nào cho Đại Pháp, hoặc: “tôi cần làm mọi việc thế nào thật tốt cho Pháp này. “Trái lại, quý vị tự đặt mình vào trong Đại Pháp, như những lạp tử của Đại Pháp: “Dẫu thế nào đi nữa, ta cần phải làm những việc này.” (Bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Pháp Hội Great Lakes tại Bắc Mỹ ngày 9 tháng Chạp, 2000)

Khi tôi liên tục buông bỏ những chấp trước và đề cao tâm tính của mình, tôi thực sự trải nghiệm [được] việc học Pháp liên tục và tu luyện vững chắc có thể đánh thức phần Thần, phá trừ quan niệm người thường của chúng ta và tẩy tịnh một người tu luyện trở về trạng thái ban đầu.

Tôi dần dần có được thể ngộ về những lời giảng của Sư phụ:

“Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?”

“Bản tính đã giác ngộ sẽ tự biết làm thế nào”

(Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/15/322110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/30/155006.html

Đăng ngày 24-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share