Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-12-2015] Hiện tôi đã 80 tuổi và chỉ chính thức được đi học ba năm rưỡi. Nhưng tôi nghĩ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, với sự hỗ trợ và giúp đỡ của Sư phụ thì không gì là không thể làm được. Vì thế, tôi quyết định viết về việc con dâu tôi đã giúp tôi đề cao tâm tính trong tu luyện của mình như thế nào.

Trước khi đắc Đại Pháp, tôi từng mắc rất nhiều chứng bệnh khác nhau, sức khỏe yếu và bi quan. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi và trạng thái tinh thần của tôi cũng được cải thiện. Tôi không biết dùng lời nào để cảm tạ Sư phụ cho đủ vì Ngài đã mang đến cho tôi một cuộc đời mới.

Con dâu tôi ngay từ đầu đã đóng một vai trò quan trọng trong việc giúp tôi đề cao tâm tính.

Một lần khi tôi đang ngồi trong phòng khách vừa đan áo len cho cháu gái vừa nghe bài giảng của Sư phụ. Ngồi cạnh tôi là bảo mẫu của cháu gái tôi và cháu gái của con dâu tôi.

Một lúc sau, con dâu tôi và em gái của cô về đến nhà. Cô em gái nói với tôi rằng: “Tại sao bác không vặn âm thanh lớn lên để tất cả chúng ta đều có thể nghe được bài giảng?“

Tôi nghĩ: “Đây là một điều tốt. Sẽ giúp cho tất cả chúng ta nghe rõ bài giảng của Sư phụ.” Vì thế tôi đã vặn âm thanh lớn lên một chút.

Một khảo nghiệm lớn cho tôi

Tuy nhiên, việc này đã làm con dâu tôi tức giận: “Mẹ muốn gây rối bằng những tiếng ồn này phải không? Được. Con sẽ làm ồn hơn. Xem ai có thể chịu đựng được!”

Sau đó, cô bật hệ thống âm thanh với dàn loa khổng lồ, chạy một đĩa hòa nhạc với giọng hát gào thét và tiếng trống inh tai, khiến cho các ô cửa sổ kính rung lên.

Tôi lập tức nhận ra: “Đây là một khảo nghiệm tâm tính.” Vì thế tôi đã giữ bình tĩnh.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy?”

Tôi gọi lớn tên Sư phụ trong tâm: “Sư phụ ơi, con sẽ nhẫn việc này. Con biết đây chỉ là một khảo nghiệm để xem con có thể giữ bình tĩnh và bất động tâm hay không. Con dâu của con đang giúp con chuyển hóa nghiệp thành đức, đề cao tâm tính và cải thiện tính khí của con.”

Tôi đã ngồi im và không phản ứng gì, không cử động hay nói một lời nào. Cuối cùng, hai mẹ con cô em gái không thể chịu đựng nổi nữa và cả hai đã phải rời khỏi phòng. Sau 10 phút, em gái của cô ấy đã quay lại và tắt hệ thống âm thanh.

Tôi giúp chăm sóc cháu gái mình và lo các việc nhà cho họ, nhưng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên con dâu tôi không ngừng làm cho cuộc sống của tôi trở nên khó khăn và thậm chí còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà của cô ấy.

Lúc ấy, tôi không có nơi nào để đi, vì thế cô ấy đã xếp cho tôi ở trên gác xép nơi họ lưu trữ những vật dụng không sử dụng.

Gác xép có trần cao và rất lạnh. Vì thế tôi đã dùng tiền của mình để mua một cái máy sưởi. Con dâu của tôi đã lấy cái đó và thay bằng một cái máy cũ.

Tôi nghĩ mình là một người tu luyện và không nên chú ý đến hành vi và cách cư xử không công bằng của cô ấy. Tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ về vấn đề mất và được.

Hai vợ chồng cô em gái ăn ở và sinh hoạt trong nhà của con dâu tôi mà không phải trả một xu nào. Khi vợ chồng người em trai đến thăm cô, họ cũng ở lại nhà cô ấy. Cha mẹ của cô ấy sống ở một căn nhà khác.

Tôi phải coi sóc mọi thứ và chăm sóc cho tất cả mọi người. Nhưng thậm chí mỗi tháng tôi còn phải trả 400 nhân dân tệ. Đó là vào năm 1997. Sau đó, cô ấy còn đòi thêm 300 nhân dân tệ nữa.

Vượt qua khổ nạn

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi đã vượt qua một số lần chuyển hóa nghiệp lực mạnh mẽ.

Vì tôi sống ở trên gác xép và con dâu của tôi sẽ không mang thức ăn lên cho tôi, nên tôi đã phải cố gắng đi xuống gác để tự nấu ăn cho mình.

Con dâu tôi sợ tôi sẽ chết trong nhà của cô, nên đã bắt tôi phải đến một phòng khám tư.

Tôi nói với bác sỹ ở đó rằng: “Tôi chẳng có bệnh gì hết. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Khi nghiệp lực được tiêu trừ, tôi sẽ có dấu hiệu bị bệnh.”

Sau khi kiểm tra cho tôi xong bác sỹ cũng nói: “Bác nói đúng. Bác không bị bệnh gì hết, nhưng bác rất yếu vì bác đã không ăn uống đầy đủ.” Vì vậy anh ấy đã truyền dịch để bổ sung năng lượng cho tôi. Tôi đã qua đêm ở phòng khám.

Ngày hôm sau, sau khi uống ba cốc nước ấm lớn, tôi đã nôn ra một vài thứ gì đó lạnh và đặc. Lạ thay, mặc dù cơ thể tôi vẫn còn rất yếu, nhưng cơn nhức đầu đã tra tấn tôi hàng chục năm qua đã đột nhiên biến mất.

Bác sỹ đã gọi cho con dâu tôi đến đón tôi về, nhưng cô ấy không muốn. Bác sỹ phải đóng cửa phòng khám, nên tôi đã mượn cái cán của cây lau nhà và dùng nó làm gậy để bước từng bước một về nhà, sau đó còn phải leo lên 12 tầng lầu để đến được căn gác xép của tôi.

Một lần vào khoảng 4 giờ sáng, tôi đến điểm luyện công để luyện công. Trong bóng tối, tôi đã giẫm phải một miếng vỏ dưa. Đầu gối bên phải của tôi đã đập mạnh xuống nền. Ngay lập tức tôi liền nhớ đến điều Sư phụ đã dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân:

“Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.”

Tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình sẽ không sao.”

Tôi đứng dậy và tiếp tục bước đi. Để đến được điểm luyện công, tôi còn phải băng qua một cây cầu dài vài trăm bước. Cơn đau ở khớp gối càng lúc càng nặng. Tôi có thể cảm nhận được đầu gối của mình sưng lên. Tôi hầu như không thể di chuyển được nữa. Tôi biết đó là do cựu thế lực đang cố gắng can nhiễu và ngăn không cho tôi luyện công tập thể.

Tôi chắp tay trước ngực cầu xin Sư phụ: “Sư phụ ơi, con sẽ đến điểm luyện công để luyện công ngay cả khi con phải bò đến đó. Sư phụ, xin Ngài hãy giúp con.“

Sự giúp đỡ của Sư phụ triển hiện rõ ràng. Tôi cảm thấy đầu gối của mình ấm lên. Sau đó cảm nhận thấy có cái gì đang quay ở đó. Kéo dài khoảng 10 phút. Tôi bắt đầu cảm thấy bớt sưng và đầu gối không còn đau như trước nữa.

Tâm tôi liên tục thốt lên: “Cảm tạ Sư phụ!”

Tôi về nhà sau khi luyện công xong. Sau khi đau đớn leo lên 12 tầng lầu, cuối cùng tôi cũng đến được gác xép, đến nơi con dâu lại muốn tôi đi chợ mua nửa cân chân giò lợn.

Tôi hỏi liệu cô ấy có thể nhờ cháu gái của cô đi thay tôi được không, cô bảo: “Không, bà phải đi. Bà có thể làm tốt hơn. Con cũng muốn bà mua thêm ít bắp cải và những thứ rau củ khác nữa.”

Sau đó, cháu gái của tôi khăng khăng đòi đi cùng tôi. Cô bé đòi tôi bế nó ngay khi chúng tôi bước ra khỏi cửa.

Trên đường trở về nhà tôi đã hoàn toàn bị quá tải. Trên cổ thì treo một túi bắp cải. Trên lưng thì cõng cháu gái, còn hai tay thì một bên cầm nửa cân chân giò một bên cầm các loại rau khác.

Tôi biết đó là những đau khổ và khổ nạn mà mình đang phải chịu đựng, những món nợ cũ mà tôi phải trả, nên tôi đã nhẫn chịu mà không một lời phàn nàn.

Tu Nhẫn

Mùa hè năm 2007, cháu gái tôi muốn đi một chuyến đến đảo Hải Nam ở miền nam Trung Quốc. Cháu khăng khăng đòi tôi đi cùng. Con dâu tôi muốn tôi đưa mẹ của cô ấy đi cùng.

Mẹ của cô ấy bị đau cả tay lẫn hai chân vì vậy bà ấy đi lại rất chậm. Bà ấy cũng bị điếc và thị lực kém.

Tôi phải phụ trách hai người, một đứa trẻ lúc nào cũng bám lấy tôi và một người già ốm yếu. Tôi không vui với sự sắp đặt này nhưng nhớ đến các bài giảng Pháp nên tôi đã bình tĩnh lại.

Nhưng, tôi đã nhớ những lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân:

“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên.”

Sư phụ cũng giảng:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.”

Trong chuyến đi 10 ngày, cho dù lên tàu hay xuống tàu, kể cả đi trên ván hay đi bộ trên cát, tôi đều bế cháu mình trên tay và giúp đỡ mẹ của con dâu.

Trong suốt chuyến đi, bất cứ khi nào có thời gian tôi sẽ nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và dạy họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Ngay khi vừa về đến nhà, cháu gái của tôi đã vội chạy ngay đến chỗ mẹ của cháu và thốt lên rằng: “Nếu không có bà nội thì bà ngoại sẽ không thể nào có được bữa ăn ngon.” Mẹ của con dâu tôi cũng thuật lại việc tôi đã chăm sóc bà tốt đến thế nào. Tôi có thể nhìn thấy vẻ xúc động hiện trên gương mặt của con dâu tôi.

Điều tôi đã nhìn thấy khi phát chính niệm

Trong bốn ngày từ ngày 22 tháng 7 và 25 tháng 7, mưa như trút nước không ngừng đổ xuống khu vực chúng tôi. Ngày đầu tiên, khoảng 4 giờ chiều, khi đang ở trạng thái nhập định lúc phát chính niệm, tôi nhìn thấy dòng nước lũ bên sườn đồi với những ngọn sóng hung tợn vỗ vào nhau. Nhiều sinh mệnh sống khác nhau đang tuyệt vọng vật lộn trong nước và kêu cứu.

Một lúc lâu sau xuất hiện một tấm ván lớn trong dòng nước lũ. Nhiều người đã trèo được lên tấm ván. Trong lúc con trai tôi và cô cháu gái trèo được lên bên mạn của tấm ván thì cô con dâu vẫn còn đang vật lộn trong nước. Con trai tôi đã đưa tay ra cho cô ấy, nhưng cô đã bị dòng nước cuốn đi. Hai cha con chỉ biết khóc và nhìn theo trong vô vọng.

Tất cả các đệ tử Đại Pháp đều đang ở trên bầu trời, mỗi người ngồi trên một bông sen màu trắng. Tôi nhìn thấy con dâu của mình đang trong tình trạng tuyệt vọng và cảm thấy tội nghiệp cho cô. Tôi muốn cứu cô ấy.

Tôi gọi cô và bảo rằng hãy hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo”, nhưng vì tiếng sóng quá lớn, nên cô không thể nghe được tiếng của tôi.

Đột nhiên, tôi đưa ngón trỏ bên phải và ngón giữa ra (một hành động mà trước đây tôi chưa từng làm bao giờ) và chỉ thẳng về phía tai phải của cô ấy. Hai ngón tay của tôi phát ra một luồng sáng màu xanh mạnh mẽ, bắn thẳng đến tai cô ấy. Cô liền lập tức hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.”

Trước khi cô nói xong chữ “hảo”, thì Thủy thần đã cuốn cô lên và đặt cô vào giữa con trai và cháu gái của tôi.

Những từ tiếp theo thốt ra khỏi miệng cô là điều mà tôi chưa từng nghe trước đây: “Mẹ, con đã đối xử với mẹ sai rồi.”

Ngồi trên đài sen cao trên không trung, tôi thở phào: “Hãy nhanh cảm tạ Phật Chủ của chúng ta vì Ngài đã cứu con!” Mọi người trên tấm ván cùng nhau hô vang: “Cảm tạ Phật Chủ đã cứu chúng con!” Dòng nước tuy không rút xuống, nhưng đã ngừng dâng lên.

Tất cả những điều này đã thúc giục tôi tìm kiếm Sư phụ. Tôi nhìn lên bầu trời. Ở một khoảng cách xa, tôi nhìn thấy Sư phụ ở trên cao với nét mặt từ bi. Tất cả các đệ tử Đại Pháp đều trông rất trẻ và đẹp.

Tôi đã thuật lại điều mình nhìn thấy cho con trai và con dâu của tôi nghe và cô ấy đã khóc.

Ngay khi tôi nhắc đến thoái xuất khỏi tà Đảng, cả hai liền lập tức đồng ý và cũng rút khỏi các tổ chức liên đới của nó.

Kể từ đó, con dâu tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô cũng giới thiệu Đại Pháp cho em dâu của mình, người đã từng xin một cuốn Chuyển Pháp Luân và đĩa DVD hướng dẫn luyện các bài công pháp để gửi cho người em trai hiện đang sống ở quê.

Mẹ của con dâu tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Hiện tại, cơn đau ở tay và chân của bà đã không còn nữa, bà thậm chí còn có thể làm được một số việc nhà. Bà cũng bắt đầu thèm ăn và không còn phải uống bất kỳ viên thuốc nào được vài năm rồi.

Tất cả những khổ nạn và thử thách mà tôi phải trải qua với con dâu và các thành viên trong gia đình của mình suốt những năm qua, từ sự hiểu lầm của họ đối với Đại Pháp, đến tu luyện Đại Pháp và giới thiệu Đại Pháp cho người khác. Tất cả chỉ là quá trình giác ngộ mà Sư phụ đã dùng để giúp tôi đề cao tâm tính.

Tôi nhận ra rằng, để hoàn thành sứ mệnh như một đệ tử Đại Pháp chân chính, đến thế giới này và giúp cứu độ chúng sinh, thì chúng ta phải học Pháp thật tốt và chân tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/13/317266.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/20/154874.html

Đăng ngày 09-02-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share