Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 13-12-2015] Khi tôi bị bắt giam, các lính canh đã ra lệnh cho sáu tù nhân giám sát tôi và tôi bị giam trong một xà lim nhỏ. Tôi đã tuyệt thực. Lính canh nói họ không muốn tôi làm việc đó và tôi là người đầu tiên trong nhà tù này chưa bị đánh đập vì điều đó.
Tôi nói: “Đánh người là phạm tội. Các học viên tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. ‘Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Tuy nhiên, khi các anh đánh đập những người tốt, các anh sẽ bị quả báo theo cách này hay cách khác.”
Họ không cho tôi ngủ và bắt tôi phải đứng thẳng trong vòng bốn ngày ba đêm. Tôi vẫn tiếp tục tuyệt thực và không ăn bất cứ một thứ gì. Các ngón chân của tôi đau trong suốt ba ngày đầu tiên. Sau ngày thứ ba chúng không còn đau nữa.
Lính canh bắt đầu thẩm vấn tôi vào đêm thứ tư. Tôi ngất đi nhưng nhanh chóng hồi phục. Lính canh đã cho phép tôi ngủ.
Các tù nhân giám sát tôi nói rằng họ ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công. Tôi nói với họ về Pháp Luân Công và khuyên họ niệm: “Pháp Luân Công là tốt!”. Họ nói họ sẽ làm theo.
Những tiếng hô trong nhà ăn: “Pháp Luân Công là tốt!”
Những tù nhân làm việc từ 8 giờ sáng tới tận 5 giờ chiều, công việc rất khó khăn và mệt mỏi. Còn nữa, những bữa ăn rất nghèo nàn, và đôi khi còn có cả cát trong đồ ăn.
Tù nhân làm việc như ngựa, nhưng lại không được phép ăn uống như con người. Tôi nghĩ họ không nên bị đối xử như vậy. Bởi vì tôi đang ở đây, tôi cần thay đổi hoàn cảnh này để cứu người.
Ngày hôm sau khi đồ ăn được mang ra, xô đựng thức ăn chứa đầy cát. Tôi nói với lính canh rằng tôi sẽ không ăn cho tới khi không còn cát trong đồ ăn nữa. Họ đã đe dọa tôi. Họ nhận thấy tôi không hề bị những lời của họ làm dao động nên đã đề nghị cấp cho tôi một bữa ăn riêng chỉ cần tôi không tuyệt thực nữa. Tôi từ chối lời đề nghị của họ và nói tôi sẽ đợi cho tới khi không còn cát trong các xô đồ ăn nữa.
Lính canh cho tôi xem đồ ăn trưa trong bữa trưa hôm sau. Họ nói rằng họ thậm chí có thể ăn đồ ăn đó và hoàn toàn không có cát trong đồ ăn.
Người đàn ông chịu trách nhiệm đưa thực phẩm nói rằng anh ta đã nhận được ba chiếc bồn thép lớn dùng để vo gạo. Do đó, gạo rất sạch. Anh ta cũng tuyên bố rằng Pháp Luân Công thực sự tốt và anh ta muốn tu luyện.
Do đó, các tù nhân có được bữa ăn không có cát ở nhà ăn. Khi họ nhìn thấy tôi bước vào nhà ăn, họ mỉm cười và nói rằng chính Pháp Luân Công đã giúp họ. Họ đồng thanh hô lớn: “Pháp Luân Công là tốt!” Những âm thanh đó vang vọng khắp nhà ăn.
Thành lập một nhóm phản đối bức hại
Một học viên trong nhóm đầu tiên đã bị một lính canh đánh đập bằng dùi cui điện và khuôn mặt của anh ấy biến dạng. Tôi cảm thấy như thể là chuyện đó xảy ra với mình và quyết định hành động.
Sư phụ đã giảng:
“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch. Nhẫn của đệ tử Đại Pháp là cao thượng, là biểu hiện của sinh mệnh vĩ đại bất động như kim cương kiên chắc không thể phá, là khoan dung để duy trì chân lý, là từ bi và cứu vãn đối với những sinh mệnh vẫn còn nhân tính vẫn còn chính niệm. Nhẫn tuyệt đối không phải là dung túng vô hạn độ, để cho những sinh mệnh tà ác đã hoàn toàn không còn nhân tính không còn chính niệm kia hành ác vô độ.” (Nhẫn vô khả nhẫn, Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi cần chấm dứt bức hại và tìm được người giám sát các lính canh. Một học viên khác tình nguyện đi cùng tôi trong khi các đồng tu khác phát chính niệm.
Tôi nói với nhân viên nhà tù rằng tôi không làm việc bởi vì một người tốt bị bức hại đến như thế và điều đó khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi nói với họ tôi không biết đến khi nào tôi cũng sẽ bị bức hại như thế. Họ nói họ sẽ xem xét vấn đề này.
Ba giờ sau người ta nói với chúng tôi rằng lính canh thực sự đã đánh người tù nhân, nhưng hẳn phải có lý do. Tôi nói với họ rằng lính canh đã say rượu đêm qua và sau đó đánh người. Nếu họ từ chối xử lý việc đó, tôi sẽ tiếp tục khiếu nại cho tới khi lính canh xấu kia bị trừng phạt. Họ vô cùng sốc và nói họ sẽ để ý việc đó.
Buổi tối hôm đó, họ nói với chúng tôi rằng lính canh kia đã xin lỗi và hỏi chúng tôi muốn điều kiện gì. Đồng tu của tôi liệt kê ra ba điều kiện. Thứ nhất, lính canh phải công khai xin lỗi. Thứ hai, học viên bị đánh nên được nhận bồi thường. Thứ ba, việc đánh đập như thế không được phép lặp lại nữa.
Họ nói hai điều kiện cuối cùng có thể chấp nhận được nhưng điều kiện đầu tiên thì quá khó. Lính canh kia sẽ không thể làm việc ở đây nữa nếu anh ta phải công khai xin lỗi. Họ đề nghị để lính canh kia xin lỗi trước các học viên chúng tôi.
Chúng tôi thảo luận vấn đề này và đã chấp nhận đề xuất đó. Lính canh kia quả thực đã xin lỗi chúng tôi chỉ trong vòng một ngày rưỡi sau khi chúng tôi thành lập một nhóm để phản bức hại.
Chúng tôi tin tưởng rằng Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi và các đồng tu bên ngoài nhà tù cũng tiếp thêm cho chúng tôi sức mạnh. Các học viên hải ngoại đã gọi điện tới nhà tù và gây áp lực cho các nhân viên nhà tù. Do đó, hoàn cảnh ở nhà tù đã được cải thiện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/13/-317668.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/13/154787.html
Đăng ngày 16-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.