Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-11-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2007. Trong một thời gian dài, tôi không trân quý môi trường tu luyện mà mình có. Tuy nhiên Sư phụ tiếp tục bảo hộ và khuyến khích tôi. Dưới đây là những kinh nghiệm tu luyện của tôi trong những năm qua.
Cảnh sát đối xử tốt với tôi
Đầu năm nay, tôi và một học viên khác đến một thành phố để phân phát tài liệu về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi chuẩn bị bước vào một tòa nhà dân cư, một đám đông giận dữ không biết từ đâu xuất hiện. Họ nghĩ tôi là trộm và bắt đầu đánh đập tôi. Tôi không có cơ hội để giải thích về bản thân mình. Tôi đã bị đánh gãy một vài chiếc răng. Tôi không thể di chuyển và hầu như không thể thở được. Sau đó cảnh sát đến và nhìn thấy tài liệu tôi đang mang theo. Tôi yêu cầu được đưa đến bệnh viện, và nghĩ rằng mình sẽ trốn thoát ở đó.
Ở bệnh viện, tôi bị kiểm soát mọi lúc và không có cơ hội trốn thoát. Tôi quyết định nói chuyện với cảnh sát, bác sĩ, y tá và bất kì ai tôi gặp ở đây về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Trong cả đêm dài tôi liên tục giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát và phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác ở không gian khác. Toàn thân tôi cảm thấy ấm áp, đặc biệt ở trên đỉnh đầu.
Ngày hôm sau, tôi được đưa tới đồn cảnh sát. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Tôi xin Sư phụ gia trì cho mình để tôi có thể dùng thần thông trốn thoát. Có thể cảnh sát sẽ ngủ thiếp đi, hoặc còng tay của tôi sẽ rơi ra. Trước đó Sư phụ luôn luôn giúp tôi. Lần này, tuy nhiên, lời cầu xin của tôi với Sư phụ dường như không có tác dụng.
Sau khi hướng nội, cuối cùng tôi nhận ra rằng mình đã không có chính niệm. Tôi không muốn đối mặt với khảo nghiệm này. Tôi chỉ cầu cứu Sư phụ gỡ bỏ nó đi cho tôi. Nếu tôi có thể trốn thoát, tôi có thể phải bỏ nhà đi để tránh bị bắt lại. Đó là điều Sư phụ muốn sao?
Tôi tự nhủ với Sư phụ trong tâm: “Từ bây giờ trở đi, con sẽ đón nhận bất kỳ kết quả nào mà Ngài an bài cho con vì con biết đó là điều tốt nhất. Con sẽ không thừa nhận bất kỳ an bài nào của cựu thế lực.” Tôi hoàn toàn buông bỏ tâm sợ hãi vào sinh tử và khả năng bị bỏ tù. Tôi trở nên rất bình tĩnh.
Khi cảnh sát hỏi tôi về những tài liệu mà tôi mang theo, tôi nói một cách rất lý trí về kinh nghiệm tu luyện của mình, những điều kỳ diệu xảy đến với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, và Pháp Luân Đại Pháp là khoa học cao hơn như thế nào. Tôi cũng nói với họ về cuộc bức hại, rằng nó bất hợp pháp và vô nhân tính, và nó đã đầu độc con người ra sao.
Các nhân viên thẩm vấn rất tử tế với tôi, và đối xử tốt với tôi mọi lúc. Khi tôi rời đồn cảnh sát, một người trong số họ đã nói với tôi: “Chúng tôi hiểu mọi thứ cô nói. Cô đang mang hàng trăm bản tài liệu in. Nếu chúng tôi không bảo vệ cho cô, cô đã không thể ra khỏi đây một cách dễ dàng như vậy. Hãy tự bảo trọng!” Tôi cảm ơn anh ấy và nói rằng họ vừa tạo dựng một tương lai vô cùng tuyệt vời cho bản thân mình.
Sau đó tôi biết được rằng sau khi tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, nhiều học viên đã phát chính niệm cho tôi. Một số đến phòng cảnh sát địa phương và yêu cầu các nhân viên ở đó thương lượng việc thả tôi với những cảnh sát đã bắt giữ tôi. Bởi vì hầu hết cảnh sát địa phương tôi đã biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ đồng ý giúp đỡ. Thậm chí mọi người ở nơi tôi làm việc cũng lên tiếng giúp tôi. Tôi được thả chỉ trong vòng 24 giờ sau khi bị bắt.
Thể ngộ của tôi về sự việc lần này là chỉ cần chúng ta tín Sư tín Pháp và mọi việc chúng ta làm đều chiểu theo Pháp, thì Sư phụ có thể làm mọi thứ cho chúng ta. “Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực.” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Trao 100 chiếc USB cho các đồng nghiệp
Tôi đã làm việc tại một sở cảnh sát trong nhiều năm trước khi chuyển sang một cơ quan chính quyền khác. Tôi biết rằng mình có trách nhiệm giúp những nhân viên chính quyền biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Trong những năm qua, tôi đã viết thư cho các quan chức chính quyền để nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thậm chí còn gặp mặt trực tiếp để nói chuyện với họ. Nhưng nhiều người trong số đó vẫn không thể chấp nhận sự thật, và thậm chí một số người đã từng tham gia vào cuộc bức hại.
Tôi cẩn thận lựa chọn và tải một số video và các bài viết từ website Minh Huệ và sao chép chúng vào các USB. Tôi đưa chúng cho những người đang làm việc ở Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Phòng 610, các sở cảnh sát, và các đơn vị Anh ninh Nội địa. Khi đưa cho họ, tôi nói: “Tôi đặc biệt tải thông tin về Pháp Luân Đại Pháp này cho bạn. Trong đó bao gồm những hiểu biết sâu sắc của các nhà khoa học, học giả và các quan chức chính phủ. Bởi vì công việc của mọi người liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp, mọi người cần phải có hiểu biết đúng đắn từ cả hai phía về vấn đề này.” Tất cả đều mỉm cười và nhận các USB.
Sau đó tôi đã sao chép nhiều tài liệu hơn và đưa cho các bạn cùng lớp, đồng nghiệp, và những người ở các cơ quan chính quyền khác. Kết quả rất tốt. Một số người nói với tôi: “Tôi đã ngay lập tức hiểu [vấn đề]. Bạn đã thay đổi tôi.” Một số người đang làm việc trong các cơ quan chính quyền đó không còn sách nhiễu hay bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp nữa.
Giảng chân tướng thông qua đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân
Khi tôi bắt đầu viết đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc), tôi coi đó như một cơ hội vàng để giảng rõ chân tướng với các quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản, những người có thể tình cờ thấy những đơn kiện này. Nhìn chung các quan chức này không có cơ hội để nghe về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đặc biệt lưu tâm viết lá đơn với một tư duy rành mạch và ngôn ngữ rõ ràng.
Sau khi gửi đơn kiện của mình tới Tòa án Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, tôi quyết định viết một bức thư ngỏ để giải thích thêm về Pháp Luân Đại Pháp và tính bất hợp pháp của cuộc bức hại. Tôi dành nhiều thời gian và năng lượng cân nhắc cẩn thận từng từ, bởi vì tôi muốn thức tỉnh người đọc bằng từ bi. Tôi cũng đề cập đến một số trường hợp các học viên ở địa phương chúng tôi đã bị bức hại như thế nào.
Tôi gửi đơn kiện cùng bức thư ngỏ tới các quan chức chính quyền hàng đầu ở thành phố và tỉnh của tôi, nhưng không ai trả lời lại những lá thư đó. Tôi tự hỏi tại sao họ không phản hồi gì, do đó tôi trao những lá đơn ấy cho giám đốc và đồng nghiệp nơi mình công tác, và nói với họ rằng tôi sẽ khởi kiện Giang Trạch Dân.
Các lãnh đạo ở nơi tôi làm việc rất lo lắng về việc bị liên lụy bởi lá thư của tôi, và từng người họ đều nói chuyện riêng với tôi. Tôi tận dụng cơ hội này để nói với họ về Đại Pháp và khuyên họ đừng phạm tội chống lại Đại Pháp. Một số nói với tôi rằng đã có những cuộc điều tra bí mật diễn ra ở nơi làm việc bởi vì những lá đơn của tôi. Một số lo lắng về sự nghiệp riêng do họ có vai trò trong cuộc bức hại, trong khi số khác nói họ rất ấn tượng khi tôi công khai khởi kiện Giang Trạch Dân. Cuối cùng, chẳng có gì xảy đến với tôi cả.
Đối với cá nhân mà nói, tôi đã có thể loại bỏ nhiều chấp trước thông qua quá trình khởi kiện. Suốt thời gian đó, tôi mơ mình bay trên chín tầng trời. Tôi tin rằng Sư phụ đang khích lệ mình.
Bây giờ tôi nhận ra tính nghiêm túc cũng như sự cấp bách của việc tu luyện. Tôi cố gắng hết sức để học Pháp và xem xét mọi tư tưởng của bản thân. Sư phụ không muốn bỏ lại bất kỳ một đệ tử nào, vậy tôi còn chấp trước nào mà không thể từ bỏ, khảo nghiệm nào mà không thể vượt qua. Tôi sẽ càng tinh tấn trong tu luyện của mình và cứu nhiều người hơn nữa.
Xin hãy chỉ ra những điều còn chưa hợp lý trong bài chia sẻ của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/3/-318479.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/9/153593.html
Đăng ngày 26-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.