Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-11-2015] Đã gần 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi năm nay 75 tuổi và mọi người đều ngạc nhiên trước sự hoạt bát và khỏe mạnh của tôi. Tôi muốn cảm ơn Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời mới.
Quá khứ đau khổ
Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi phải chịu đựng đủ loại bệnh tật. Các vấn đề sức khỏe bắt đầu từ thời Cách mạng Văn hóa, khi tôi mới 26 tuổi. Là người dân tộc thiểu số và vì có một bức ảnh anh trai tôi mặc bộ quân phục ở nhà, gia đình tôi đã bị Đảng Cộng sản bức hại. Hồng vệ binh thường lục soát nhà cửa, đánh đập chồng và hai con trai tôi.
Sức khỏe của tôi nhanh chóng suy giảm sau hàng loạt đau khổ về tinh thần. Tôi bị bệnh viêm đốt sống lưng, khiến lưng tôi lúc nào cũng bị đau. Sự nhiễm trùng ảnh hưởng tới hệ thống thần kinh, khiến hạn chế khả năng đi lại của tôi.
Bất mãn với cuộc sống và những đàn áp mà gia đình phải chịu đựng, tôi bị mất ngủ vào ban đêm. Sau đó, tôi lại bị bệnh dạ dày và thận, huyết áp thấp, và bị nhiễm trùng vòm họng nghiêm trọng làm tôi không thể nói được. Tôi cảm thấy rất yếu và hay chóng mặt.
Bước ngoặt
Tháng 3 năm 1996, tôi gặp một đồng nghiệp cũ là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi đó, tôi đang mặc một chiếc áo khoác dày mà vẫn cảm thấy rất lạnh và run rẩy. Mà đồng nghiệp của tôi lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng và không cảm thấy lạnh. Cô ấy cho biết đó là vì cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên sức khỏe của cô được cải thiện đáng kể. Ấn tượng từ cô ấy, tôi đã đi với cô để học các bài công pháp vào ngày hôm sau.
Thật kinh ngạc, các vấn đề sức khỏe của tôi đã biến mất sau một tuần bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất thoải mái, thân thể nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Tôi thực sự rất hạnh phúc.
Chứng kiến huyền năng của Đại Pháp và vì nghỉ hưu có nhiều thời gian hơn, nên tôi rất tinh tấn; tôi luyện năm bài công pháp hai lần mỗi ngày và cũng học thuộc Pháp.
Khi tôi trông cháu gái nhỏ của mình, tôi đọc Pháp to cho cô bé cùng nghe. Khi lớn lên, cháu bắt đầu luyện công cùng tôi. Lên bảy tuổi, cháu bắt đầu đi với tôi phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp sau khi cuộc đàn áp bắt đầu.
Đến thỉnh nguyện ở Thiên An Môn
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp hai lần. Cả hai lần tôi đều bị bắt và bị đưa trở lại quê nhà của mình.
Một năm sau, tôi lại lên kế hoạch đi một chuyến tới Bắc Kinh lần nữa. Có năm học viên khác tham gia cùng tôi. Ngay sau khi tôi mua vé tàu, một học viên đã gọi cho tôi và nói rằng cảnh sát đang kiểm tra chứng minh thư của tất cả mọi người tại nhà ga ở Bắc Kinh và họ sẽ không cho phép tôi đi qua nếu không có chứng minh thư. Chứng minh thư của tôi đã bị cảnh sát tịch thu trong lần tôi đến Bắc Kinh trước đó. Tôi tự hỏi mình nên làm gì bây giờ.
Tôi quyết tâm đi đến Bắc Kinh. Tôi nghĩ rằng nếu họ không cho tôi đi, tôi sẽ trở về nhà. Nhưng nếu tôi đi, có lẽ họ sẽ không kiểm tra tôi.
Ngày 20 tháng 11 năm 2001, sáu người chúng tôi lên đường tới Bắc Kinh. Ngay sau khi chúng tôi ở trên tàu, hai nhân viên cảnh sát bắt đầu kiểm tra chứng minh thư của từng hành khách. Tôi đề nghị các học viên khác phát chính niệm cho mình. Khi cảnh sát đến chỗ tôi, tôi nói: “Tại sao anh kiểm tra chứng minh thư của tôi vậy? Tôi không muốn mang nó đi cùng khi đi du lịch, nhỡ tôi mất nó thì sao? Tại sao không [để tôi] đọc cho anh viết lại số chứng minh thư của tôi?” Viên cảnh sát nhìn tôi và bỏ đi mà không nói một lời nào.
Khi chúng tôi đến Bắc Kinh, có nhiều cảnh sát kiểm tra chứng minh thư tại nhà ga. Với sự gia trì của Sư phụ, tôi rời nhà ga mà không gặp rắc rối nào.
Sáu người chúng tôi tách riêng đi đến quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi đã đến quảng trường khoảng một giờ sau đó.
Mỗi người trong chúng tôi đến những vị trí khác nhau trên quảng trường để chứng thực Pháp. Tôi đi đến Đại lễ đường Nhân dân, lấy tấm biểu ngữ giấu trong tay áo và giơ cao trên đầu của mình: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Lúc đó, tôi cảm thấy thời không như định lại. Mọi người đều đang nhìn tôi.
Tôi thực sự cảm thấy đây là một khoảnh khắc kỳ diệu. Còn điều gì tốt hơn là đứng tại đây – quảng trường Thiên An Môn để nói lên lòng mình.
Tôi mang tấm biểu ngữ và treo nó lên giữa hai cái cây gần quảng trường. Sau đó, tôi gọi một chiếc taxi và nhanh chóng quay trở lại nhà ga.
Trong một nhà ga tấp nập như vậy, tôi thấy chỉ có mỗi mình tại quầy bán vé. Tôi đã mua một chiếc vé chỗ ngồi hạng tốt.
Lối vào khu vực chờ đã bị cảnh sát chặn lại, và tất cả mọi người phải đi qua một căn phòng nhỏ phía bên cạnh, đó là nơi có đầy những nhân viên cảnh sát kiểm tra chứng minh thư nhân dân của tất cả mọi người trên máy tính.
Bên ngoài căn phòng đó, có thêm hai nhân viên cũng đang kiểm tra chứng minh thư.
Trong một tình huống căng thẳng như vậy, tôi bình tĩnh lại và bắt đầu phát chính niệm. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho mình – tôi phải đi qua. Tôi trực tiếp đi qua lối ra của căn phòng nhỏ và tránh các nhân viên cảnh sát. Tôi đã vượt qua được các chốt kiểm tra và lên tàu. Tất cả mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp và tôi đi thẳng về nhà mà không có vấn đề gì.
Ngay sau khi tôi bước vào cửa, con dâu tôi nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng mẹ đã trở về!” Cháu nói với tôi rằng cảnh sát đã gọi họ và hỏi liệu tôi có ở nhà không. Cháu nói với cảnh sát rằng tôi đi ra ngoài để thăm một người bạn. Hóa ra là một học viên khu phố tôi đã bị bắt khi cô tới Bắc Kinh. Cảnh sát nghi ngờ rằng tôi cũng đến Bắc Kinh.
Nhìn lại chuyến đi này, mặc dù đầy rẫy nguy hiểm, nhưng nó vẫn thành công. Đó là điều kỳ diệu khi tôi đến thỉnh nguyện tại quảng trường Thiên An Môn mà không hề có chứng minh thư, trong thời gian cuộc đàn áp đang nghiêm trọng nhất. Đó không chỉ bằng chính niệm bản thân, mà còn nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Đã 14 năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi đến Bắc Kinh, và gia đình tôi vẫn không hay biết gì về nó.
Làm tốt ba việc
Thuyết phục người dân thoái Đảng
Năm 2006, tôi bị bắt vào tù khi đang gửi một cuốn Chuyển Pháp Luân cho một học viên khác. Tôi đã bị giam một tháng tại một trại giam. Trong thời gian đó, tôi đã thuyết phục được 34 người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Điều thú vị là, mỗi người tại trung tâm rời đi sau khi thoái ĐCSTQ xong, thì sẽ có những người khác lại đến.
Sau một tháng, cảnh sát kết án tôi một năm trong trại lao động cưỡng bức. Khi bác sĩ của trại lao động tiến hành kiểm tra thể chất của tôi, tôi nghĩ rằng: “Mình không nên ở lại đây. Mình phải về nhà.”
Khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ nói: “Huyết áp của người này quá cao. Chúng tôi không thể nhận bà ấy.” Vì vậy, tôi đã trở về nhà một cách an toàn và lành lặn.
Phân phát tài liệu thông tin về cuộc bức hại
Sau năm 2000, tôi thường ra ngoài để đặt các tài liệu thông tin phơi bày cuộc bức hại. Tôi thường chọn những chỗ quang đãng để đặt tài liệu, vì mọi người sẽ nhìn thấy chúng dễ hơn.
Tôi phối hợp với các học viên khác và đi đến các vùng nông thôn để nói với mọi người về cuộc đàn áp. Chúng tôi luôn mang theo một tấm biểu ngữ đi cùng. Treo biểu ngữ lên đỉnh một cái cây, dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nhìn đẹp rung rinh trong gió.
Tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà khi đã 69 tuổi. Tôi chịu trách nhiệm sản xuất các tài liệu cho hơn 10 học viên. Tôi mua tất cả các tài liệu in ấn, kể cả giấy, các đĩa DVD, bìa đĩa DVD và những thứ khác.
Lúc đầu, các học viên tải tài liệu cho tôi từ trang web Minh Huệ. Sau đó, tôi đã học được cách sử dụng trang web và có thể tự tải tài liệu cho mình.
Đã sáu năm kể từ khi tôi bắt đầu điểm in ấn nhỏ của mình. Tôi rất bận rộn, nhưng tôi thực sự yêu thích điều đó. Bên cạnh làm tài liệu, tôi dành một số thời gian để tự mình đi phân phát chúng.
Đôi khi tôi sẽ đi đến các trạm cảnh sát, trung tâm tẩy não, hoặc các nhà tù để phát chính niệm cự li gần. Tôi luôn đi xe đạp dù đã 75 tuổi. Với chính niệm mạnh mẽ, nhiều phép lạ đã xảy ra với tôi.
Lời kết
Mười chín năm tu luyện Đại Pháp thực sự là một cuộc hành trình phi thường và huyền diệu. Mặc dù tôi bị cảnh sát bắt giữ nhiều lần, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không sợ chút gì. Sư phụ luôn ở đó, gia trì cho tôi trong mọi việc làm. Không có Ngài, tôi sẽ không thể làm được gì cả.
Tôi thật sự biết ơn Đại Pháp và Sư phụ. Tạ ơn Sư phụ tôn kính, vì mọi điều Ngài đã làm cho chúng con!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/7/318564.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/14/153657.html
Đăng ngày 25-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.