Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-11-2015] Mẹ tôi 79 tuổi và sống một mình, nhưng chị em tôi thường xuyên đến thăm bà. Bà đã từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi và rất khỏe mạnh. Tuy nhiên, sau cuộc đàn áp năm 1999, bà trở nên sợ hãi, dừng tu luyện và sức khỏe của bà đã xấu đi.

Năm ngoái mẹ tôi quay trở lại tu luyện. Bệnh tật của bà đã biến mất và bà khỏe mạnh trở lại. Bà bảo em họ tôi sống ở nước ngoài đừng gửi thuốc về cho bà nữa và bà đã chuyển cho em gái út tôi một hộp to viên canxi được sản xuất tại Mỹ.

Mẹ tôi kể cho tôi một câu chuyện. Vào một buổi sáng, có một túi rác ở ngưỡng cửa nhà bà. Bà không nghĩ nhiều và vứt nó đi. Ngày hôm sau, em gái thứ hai của tôi thấy một túi rác nữa ở ngưỡng cửa và trở nên bực mình. Vài ngày tiếp theo lại có những túi rác được đặt ở ngưỡng cửa. Em gái tôi giận dữ và chửi mắng trong hành lang: “Ai đang làm điều thất đức như vậy? Tốt hơn là đừng để tôi thấy nữa, nếu không đừng trách tôi làm ầm lên!”

Người em gái này của tôi khó tính và thiếu kiên nhẫn. Mẹ tôi kéo cô ấy vào nhà và bảo cô dừng chửi mắng. Mẹ tôi nói rằng vì bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà phải khoan dung hơn và không cư xử giống như những người khác. Em gái tôi là người không tu luyện, cô ấy phản ứng lại: “Bây giờ mẹ đừng nói với con về môn tu luyện của mẹ. Con rất khó chịu! Con đoán chắc gia đình ở tầng trên đã làm việc này. Con thấy họ đổ bã thuốc bắc xuống đường và ném rác xuống tầng dưới qua cửa sổ bếp của họ. Họ làm bừa bộn xung quanh thùng rác. Họ là những kẻ côn đồ và bây giờ đang xâm lấn không gian của mẹ.”

Em gái tôi không để mẹ tôi quét hành lang và lối ra vào nữa. Nhưng mẹ tôi nói bà chỉ muốn giữ khu vực đó sạch sẽ.

Tôi và em gái thứ hai trở về nhà mình vào cuối năm. Trước khi rời đi, tôi nhắc mẹ tôi hướng nội khi đối diện với những khổ nạn.

“Món quà” Tết

Gia đình chúng tôi quây quần với nhau [ở nhà mẹ tôi] trong suốt dịp Tết Nguyên đán. Mẹ tôi đi lấy báo. Thay vì báo, bà thấy hai túi rác màu đen đặt trong giỏ tre nơi người đưa thư thường đặt báo. Chúng tôi quyết định không nói với ai trong gia đình [về điều đó]. Bất cứ ai nhận được “những món quà” như vậy trong dịp Tết sẽ rất bực mình.

Vài ngày tiếp theo, mẹ tôi lại nhận được “những món quà” tương tự. Chúng tôi không bực mình và cũng không nói với bất kỳ ai [về chuyện này].

Sau Tết, chúng tôi về nhà mình vài ngày, rồi lại tụ họp vào ngày 16 tháng 3 tại nhà mẹ tôi nhân dịp mừng thọ bà 79 tuổi. Tôi hỏi mẹ xem bà có nhận được thêm “những món quà” sau khi tôi rời đi không. Bà nói rằng “những món quà” vẫn tiếp tục đến trong khoảng hơn 40 ngày liên tiếp. Tôi nói với bà rằng chúng xuất hiện ở đó để giúp bà đề cao tầng thứ tu luyện.

Bà nói mình đã ném những túi rác đi và làm sạch giỏ đựng thư, nhưng “những món quà” vẫn tiếp tục xuất hiện. Đôi khi bà thấy bản thân mình thật đáng thương, khi phải nhẫn chịu sự sỉ nhục kiểu đó. Nhưng bà thấy tốt hơn sau khi đọc sách Đại Pháp và không bị buồn bực bởi điều đó. Bà nói rằng có lẽ bà đã nợ những người hàng xóm ở tầng trên từ tiền kiếp và bây giờ bà đang hoàn trả những món nợ của mình, vì vậy chịu đựng một chút cũng tốt, Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu.”

Em gái út của tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi và muốn đấu lại với những người hàng xóm đó. Cô ấy nói mẹ tôi quá hiền và luôn bị người khác bắt nạt.

Mẹ tôi nói rằng không cần thiết phải nói với họ, vì họ không còn đổ rác ở ngưỡng cửa nhà bà nữa và thậm chí đã lau dọn sàn [hành lang]. Một ngày khác, khi bà đi mua sắm về và để ý thấy ngưỡng cửa nhà mình sạch bong. Bà nói mình thay vào đó nên cảm ơn họ. Khi mẹ con chúng tôi đang nói chuyện, con trai của người hàng xóm đi xuống cầu thang và nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi. Chúng tôi không thể không mỉm cười với nhau.

Tôi nói với mẹ mình rằng sự tử tế của bà đã làm những người hàng xóm cảm động và đã giải quyết được mâu thuẫn. Tôi nói các học viên phải hành xử chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, làm theo những lời dạy của Sư phụ Lý Hồng Chí và là người tốt.

Em gái út của tôi vẫn có chút bực mình và nói: “Những người khác sẽ bực tức, chỉ trừ có mẹ và chị.” Mẹ tôi và tôi nhìn nhau mỉm cười.

Em gái út tôi đứng dậy để về nhà. Cô nhìn quanh và như thể thình lình có một nhận thức, cô nói: “Bây giờ con đã hiểu tại sao mẹ và chị không bị ốm và luôn khỏe mạnh. Tâm thái của hai người không giống những người khác. Những học viên Pháp Luân Đại Pháp không dễ dàng bị đánh bại, bởi vì họ không bị ảnh hưởng bởi những thứ trong thế giới người thường này.”

Mẹ tôi và tôi vui vì cô ấy đã có nhận thức đúng đắn như vậy.

“Món quà” Tết thực sự là một món quà giúp tất cả chúng tôi nâng cao nhận thức của mình.

(Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ Net lần thứ 12)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/4/318471.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/6/153541.html

Đăng ngày 18-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share