Bài viết của Duyên Âm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2014] Tôi đã quản lý một khách sạn lớn và bán những chiếc xe sang trọng mặc dù chưa từng tốt nghiệp đại học. Hiện tại, so sánh với nhiều sinh viên tốt nghiệp ở Trung Quốc mà chưa tìm được việc làm thì những điều tôi đã trải qua nghe giống như một câu chuyện thần thoại.

Những người khác thường nhận xét rằng tôi là “một người tốt.” Tôi biết rằng mình trở thành một người tốt là nhờ Sư phụ. Tôi sẽ không thể được thế này nếu không có sự chỉ đạo của các Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công.

Tôi rất may mắn vì đã đắc Pháp của vũ trụ.

Nghĩ về việc Hàn Tín đã chịu nhục như thế nào

Hàn Tín (mất năm 196 TCN) là một vị tướng quân đã có đóng góp to lớn cho sự nghiệp thành lập nhà Hán. Ông được biết đến là người có thể nhẫn chịu những gì người khác không thể.

Theo truyện cổ, ông đã bắt gặp một kẻ vô lại trong chợ. Kẻ vô lại thách đấu với ông. Hàn Tín đã từ chối. Kẻ vô lại liền yêu cầu Hàn Tín chọn một trong hai lựa chọn: đánh nhau hoặc bò qua háng của hắn ta. Hàn Tín đã chọn cách thứ hai.

Tôi trở thành một quản lý ở tuổi 19. Tôi mặc com lê và đào tạo nhiều nhân viên hơn mình cả chục năm kinh nghiệm. Tôi đã gặp phải một số đe dọa. Tổng giám đốc nói rằng ông muốn đào tạo tôi thành một nhà lãnh đạo bởi tôi là một người tốt.

Một nhân viên dày dặn kinh nghiệm đặc biệt không thích tôi. Bà phản đối tôi trong hầu hết các vấn đề. Bà công khai thách thức tôi và cố gắng khiến những người khác trở nên thù địch với tôi. Tôi đã không để bụng và vẫn đối xử tốt với bà ấy. Tôi thường xuyên nhẫn chịu, hướng nội và đề cao bản thân.

Nhân viên này sau đó đã bị ốm. Tôi đem cho bà các món ăn đặc biệt mà tôi đặt từ nhà hàng của khách sạn. Bà nằm trên giường và không thể ăn hoặc uống. Tôi đã về phòng mình lấy một lon nước trái cây mình để dành và bón cho bà. Bà đã rất cảm động và chân thành xin lỗi tôi. Sau đó, bà đã trở thành trợ lý tốt nhất của tôi.

Tôi nói với đội của mình việc làm thế nào để trở thành một người tốt và nhân cách của một người quan trọng hơn bằng cấp ra sao. Tôi đã chia sẻ với họ những Pháp lý mà tôi đã học được từ Đại Pháp.

Các thành viên trong đội chúng tôi đã dần dần không còn tranh đấu với nhau nữa. Chúng tôi hợp tác tốt hơn. Họ thích chia sẻ mọi điều với tôi và suy nghĩ cùng tôi để đưa ra các giải pháp. Họ gọi tôi là “chị”, mặc dù tôi trẻ hơn ít nhất là 10 tuổi so với bất cứ ai trong họ.

Hiệu suất của đội chúng tôi tốt hơn rất nhiều so với các đội khác trong khách sạn. Vì điều này, tôi đã có một danh tiếng tốt. Người quản lý cấp cao thường xuyên hỏi ý kiến tôi về các vấn đề liên quan đến công việc. Tôi nghĩ điều này là nhờ trí huệ mà Pháp ban cho tôi và sức mạnh của sự thiện lương.

Tôi sau đó đã được chuyển sang vị trí bán hàng. Một giáo sư đại học đã đến thăm công ty chúng tôi cùng với con gái. Khi vị giáo sư đang thảo luận chuyện kinh doanh với người quản lý của tôi và tôi đang chơi với cháu bé thì chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy nhưng cô bé lại ngắt máy.

Chúng tôi không có danh tính người gọi và cuộc gọi đó có thể là của một khách hàng vô cùng quan trọng, do vậy tôi đã mỉm cười với cô bé và nói: “Lần sau cháu đừng làm như thế nhé. Như vậy là không lễ phép.”

Vị giáo sư đang ở trong một phòng khác đã nghe được tôi nói. Bà ấy xông vào và bắt đầu la mắng tôi. Quản lý của tôi đã cố gắng giữ bà ấy bình tĩnh. Tôi liền trở về nhà.

Khi về nhà, tôi nhận được một cuộc gọi từ văn phòng, yêu cầu tôi quay trở lại ngay lập tức. Vị giáo sư đã phàn nàn với tổng giám đốc và cố gắng khiến tôi bị sa thải.

Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng điều này là không công bằng, nhưng tôi liền nghĩ ngay đến câu chuyện của Hàn Tín trong Chuyển Pháp Luân. Tôi tự nhủ rằng mình phải vượt qua khảo nghiệm này thật tốt.

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” Những từ này trong Chuyển Pháp Luân đã đi vào trong tâm trí tôi.

Vị giáo sư vẫn đang phàn nàn trong văn phòng tổng giám đốc khi tôi quay lại. Quản lý bộ phận tôi đã xin lỗi tôi: “Tôi xin lỗi vì chị đã phải quay lại trong thời gian nghỉ của chị.” Ông cũng đưa ra một số bình luận tiêu cực về vị giáo sư.

Tôi đã không bị ảnh hưởng bởi lời nói của người quản lý. Tổng giám đốc đã gọi tôi vào phòng của bà và bảo tôi rằng vị khách hàng này muốn tôi xin lỗi. Tôi bình tĩnh nói: “Vâng, tôi xin lỗi.”

Vị giáo sư nói: “Không, vậy chưa được.” Bà ấy mang đến hai cái ghế. Bà ấy ngồi trên một cái và yêu cầu bé gái ngồi trên cái còn lại. Bà ấy yêu cầu tôi đứng trước mặt họ, cúi đầu và xin lỗi từng người một. Sau khi cúi đầu, bà ấy bảo tôi phải thỉnh cầu sự tha thứ của đứa trẻ. Nếu đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi này không tha thứ cho tôi thì không xong.

Hơn mười người có mặt, bao gồm tổng giám đốc, người quản lý bộ phận và vài đồng nghiệp khác của tôi. Tuy hơi bối rối nhưng tôi đã nói với bản thân rằng mình phải thực hiện nó một cách cởi mở và chững chạc.

Tôi đã đứng thẳng, cúi đầu và xin lỗi họ theo như yêu cầu của vị giáo sư. Đứa bé gái không hiểu chính xác những gì đang diễn ra. Cháu chỉ nói: “Cháu vẫn muốn chơi với bác gái (làtôi).”

Vụ xung đột phức tạp này đã được giải quyết.

Tổng giám đốc đã lấy các cảnh quay của camera an ninh vào ngày hôm sau để xác nhận những gì đã xảy ra. Bà đã nói với tôi: “Tôi rất ngưỡng mộ chị. Chị không giống như người thường. Chị có thể nhẫn chịu một cách bình thản. Điều này thật sự xuất sắc. Người khác có thể sẽ gây gổ với vị giáo sư, thậm chí nếu nó có nghĩa là cô ta phải từ chức.”

Tôi nghĩ nhất định tâm đại nhẫn của một học viên có thể làm xúc động nhân tâm. Tôi đã đưa Chuyển Pháp Luân cho vị tổng giám đốc xem. Có lẽ cơ duyên chưa tới nên bà chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Quản lý khăng khăng đòi giữ tôi

Tôi chủ yếu liên hệ với các cơ quan chính phủ và các doanh nghiệp nhà nước thông qua công tác hiện tại. Do nạn tham nhũng nên sếp tôi đã không tin tưởng bất cứ ai. Bà ấy đã kiểm tra hai lần hàng tồn kho trước khi đi nghỉ do lo sợ rằng các nhân viên sẽ lấy trộm hàng hóa hoặc các khoản thanh toán.

Tôi đã nắm giữ tất cả tài khoản sau khi gia nhập công ty. Tôi thậm chí còn trả tiền cho những vật phẩm mà tôi thấy bị thiếu. Tôi thà chịu tổn thất hơn là lấy đi lợi ích của người khác. Người khác nói tôi là người “đại trí nhược ngu.” (người có tài nhưng vẻ ngoài lại ngốc nghếch)

Tôi dần dần được sếp tin tưởng. Bà ấy nói: “Suốt cuộc đời tôi, tôi không thể tin bất cứ ai ngoại trừ một ít người trong gia đình. Nhưng tôi tin chị.” Bà ấy nói bà thích thuê các học viên Pháp Luân Công.

Mẹ tôi, cũng là một học viên, đã bị bắt giữ trái phép vài năm trước. Chúng tôi đã giải cứu bà thành công. Nhưng cảnh sát đã giữ hồ sơ của tôi. Một học viên khác đã bị giam giữ sau đó. Người nhà ông đã sống cùng tôi lúc đó, do vậy tôi đi cùng với bà để giúp ông ấy được thả

Cảnh sát đe dọa sẽ phát tán hồ sơ của tôi để công khai làm bẽ mặt tôi. Họ cũng tới nơi làm việc của tôi để yêu cầu sếp tôi sa thải tôi.

Người cha của sếp tôi đã bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư vào thời điểm đó. Tôi bảo ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Điều này đã hỗ trợ ông hồi phục. Ông chủ của tôi có người thân là một quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Người này đã tranh cãi với sếp của tôi, yêu cầu bà sa thải tôi và nói rằng ông ấy sẽ trông chờ việc tôi bị bắt.

Vào thời điểm đó chồng tôi cũng cố gắng ly hôn tôi và đã chuyển ra khỏi nhà. Nếu không có một công việc thì tôi sẽ không thể kiếm sống. Tôi thực sự trải nghiệm được thế nào là “Trăm khổ cùng giáng xuống.” (Khổ kỳ tâm chíHồng Ngâm)

Tất cả các xung đột và rắc rối xảy ra cùng một lúc. Khó khăn và căng thẳng thật ngoài sức tưởng tượng.

Điều duy nhất tôi có thể làm là học Pháp nhiều hơn. Sếp của tôi cũng phải gánh chịu rất nhiều áp lực.

Bà ấy nói với tôi: “Chị rõ ràng rất xuất sắc. Tôi gần đây đã phải chịu nhiều áp lực về việc sa thải chị. Tôi đã nghĩ về việc này vài ngày. Tôi đã quyết định rằng chị sẽ làm việc cho tôi mà không phải ai khác. Người thân của tôi yêu cầu tôi sa thải chị. Liệu ông ấy có thể tìm được một nhân viên khác giống chị không? Ông ta có khả năng đó chăng? Tôi không muốn bất cứ ai khác. Tôi chỉ muốn chị làm việc ở đây.”

Tôi suýt bật khóc. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ trong tâm. Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc rằng sếp của tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Bà đã chịu đựng áp lực từ nhiều phía và đã lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân.

Từ chức và phục chức – Tùy kỳ tự nhiên

Con trai của sếp tôi đến làm việc cho công ty và cố gắng đuổi việc tôi. Tôi đã quyết định từ chức. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc để tôi rời khỏi công ty, do vậy tôi đã rời đi mặc dù sếp của tôi muốn tôi ở lại. Bà ấy đã thuê hai người thay thế cho vị trí của tôi nhưng không hài lòng với công việc của họ.

Sau Tết Nguyên đán, bà đã gọi điện và mời tôi quay lại làm việc cho công ty. Bà đề nghị tăng gấp đôi thời gian nghỉ phép và trả lương cao cho tôi. Bà ấy nói rằng tôi có thể đi muộn về sớm và có thể dừng công việc trong ngày nếu như có việc khẩn cấp cần xử lý. Bà ấy cũng cho biết tôi có thể tiếp tục công việc hiện tại của mình, nhờ vậy tôi có thể kiếm được hai khoản tiền lương cùng lúc.

Bà ấy tiếp tục: “Chỉ có vài người tôi có thể tin tưởng. Tôi tin chị nhất. Nếu chị không quay lại, tôi sẽ bỏ trống vị trí này cho đến khi chị chấp thuận.”

Bà ấy bắt đầu gọi cho tôi mỗi ngày. Chúng tôi đã nói chuyện từ nửa tiếng cho đến một tiếng mỗi lần. Tôi đã thảo luận vấn đề này cùng các đồng tu. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng việc này không phải là ngẫu nhiên, do vậy tôi đã quay trở lại công ty.

Con trai sếp tôi sau đó đã xin lỗi. Cậu ấy nói: “Cháu biết rằng bác rời công ty là vì cháu. Việc bác ra đi đã khiến mẹ cháu tức giận với cháu trong một thời gian dài. Mỗi khi bà ấy nhìn thấy cháu là lại không giữ được bình tĩnh. Cháu đã không chịu xin lỗi bác.”

“Nhưng hôm nay cháu muốn xin bác tha thứ. Cháu xin lỗi. Cháu hy vọng bác có thể làm việc lâu dài tại đây. Nếu bác có bất cứ vấn đề khó khăn gì tại nhà hoặc công sở thì chỉ cần nói với cháu. Cháu sẽ giúp. Mẹ cháu không để cháu tới thăm nhà máy nữa. Bà ấy lo rằng cháu sẽ gây rắc rối.”

“Cháu không ghét bác. Cháu đã chịu nhiều áp lực sau đó [khi cháu yêu cầu bác rời công ty]. Cháu biết bác là một người rất tốt. Bác chỉ cần làm việc tại đây và chúng cháu sẽ đối xử tốt với bác.”

Tôi nói với cậu ấy: “Cháu không phải là lý do khiến tôi rời khỏi công ty. Đó là bởi vì tôi đã không tu luyện tốt và khả năng chịu đựng của tôi chưa đủ lớn. Đừng lo. Tôi sẽ làm tốt công việc dù có ở đâu đi nữa bởi vì Sư phụ của tôi yêu cầu chúng tôi trở thành người tốt. Công ty trả tiền cho tôi, sao tôi có thể không làm tốt chứ? Nếu tôi làm kém thì tôi không phải là một người tốt.”

Cậu ta nói: “Ồ, Pháp Luân Công đúng là tốt.”

Cậu ta đã từng phục vụ trong quân đội, do vậy đã chịu ảnh hưởng bởi tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi từng giảng chân tướng cho cậu trước đó nhưng cậu từ chối lắng nghe. Lần này, cậu ta đã mở rộng lòng mình.

Sếp của tôi vẫn lo lắng rằng tôi sẽ lại rời công ty. Bà ấy đã nói với tôi vài ngày trước: “Làm việc ở đây và những nỗ lực của chị sẽ không vô ích. Chị sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Chắc chị hiểu ý của tôi.”

Bà ấy đang đề cập đến cửa hàng bách hóa của mình. Bà ấy từng nói rằng bà cần một người tốt để tiếp nhận cửa hàng. Con trai bà làm chủ một nhà máy riêng và không muốn điều hành cửa hàng, do vậy bà hy vọng tôi có thể làm việc tại đó và trau dồi bản thân. Bà ấy gợi ý với tôi nhiều lần rằng bà sẽ để tôi làm giám đốc điều hành.

Tôi biết bà nói thật lòng, nhưng tôi không động tâm. Số phận của tôi đã được Sư phụ an bài. Yêu cầu của Chính Pháp là những gì quan trọng nhất trong con đường tương lai của tôi. Nhưng tôi đã rất vui khi nghe bà nói. Nó cho thấy rằng bà đã đặt Pháp Luân Công trong tâm mình.

Một lần có ai đó từ đồn cảnh sát địa phương đã tới công ty của chúng tôi. Ông ta chỉ vào tôi và nói: “Tôi biết bà.” Chúng tôi vừa giải cứu mẹ tôi vào thời điểm đó. Sếp của tôi đã tiếp cận ông ta và chỉ cho tôi rời đi; bà ấy đã cố gắng bảo vệ tôi.

Bà ấy cũng có vài lần giúp tôi giảng rõ chân tướng. Bà ấy nói với những người khác: “Đại Pháp đã được chấp nhận trên khắp thế giới. Trung Quốc cũng đang phát triển. Người thông minh không bắt những người tốt. Tất cả chúng ta đều trở thành người tốt không phải tuyệt vời hay sao?”

Một đồng tu gợi ý rằng tôi nên chia sẻ kinh nghiệm tại chỗ làm của mình. Tôi suy nghĩ về gợi ý của bà ấy và đã đồng ý. Nếu không có các bài giảng và hướng dẫn của Sư phụ, làm thế nào tôi có thể không bị ảnh hưởng bởi nạn tham nhũng và “các luật bất thành văn” tại Trung Quốc ngày nay?

Tôi quyết định viết ra câu chuyện của mình để chứng thực việc Đại Pháp đã dạy tôi trở thành người tốt như thế nào. Chỉ có những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới có thể hành động ngược lại với hiện trạng đạo đức xuống cấp trong xã hội ngày nay. Chúng ta giống như những bông hoa sen “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/14/299642.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/15/146870.html

Đăng ngày 26-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share