Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2013] Tôi năm nay 90 tuổi và đã tu luyện Đại Pháp thấm thoắt đã 5 năm rồi. Con gái tôi trẻ hơn tôi 40 tuổi, nhưng nếu nhìn tôi, thì sẽ thấy da dẻ của tôi trông còn hồng hào trẻ trung hơn da dẻ con gái tôi, thậm chí tóc của tôi vẫn còn đen, ai cũng phải nói rằng tôi trông càng ngày càng trẻ hơn.

Một đồng nghiệp cũ đã lâu tôi không gặp vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trông trẻ như thế nào. Bà ấy đã kể với mọi người trong gia đình và hỏi tôi hàng ngày tôi ăn gì, có sử dụng đồ ăn đặc biệt gì không, và hỏi tôi chăm sóc bản thân mình như thế nào. Tôi nói với bà ấy tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai của một đồng nghiệp khác nhìn tôi và đoán tôi chỉ như khoảng mới 70 tuổi. Cậu ấy muốn biết bí mật trường thọ của tôi. Con trai tôi nói với cậu ấy rằng tôi chẳng có bí mật gì cả. Tôi là một học viên Pháp Luân Công.

Khi tôi 14 tuổi, bà ngoại tôi đưa tôi đến một ngôi chùa Phật giáo. Bất cứ khi nào tôi gặp nguy hiểm, tôi ngay lập tức niệm Phật và mối nguy hiểm liền biến mất. Bây giờ tôi đã biết lý do tôi được Thần Phật bảo vệ là bởi tôi có duyên tiền định để trở thành đệ tử Đại Pháp.

Trong suốt Đại Cách mạng Văn hóa, có lần tôi bị đấu tố, tôi đã buộc phải đứng trên một tấm ván hẹp chỉ khoảng 60cm trong cả ngày. Mọi người ngày nay cảm thấy thật khó tin, nhưng quả thật khi đó tôi rất yếu và đáng lẽ đã chết vì bị đánh đập, nhưng tôi không cảm thấy đau gì cả. Tôi còn sống được đến ngày nay là bởi được Thần Phật bảo hộ.

Khi trẻ, một bác sĩ nói tôi không thể sống quá 30 tuổi được và không thể có con. Một phó đội trưởng còn nói: “Nếu bà có con, tôi mất cho bà bà chục trứng.” Vào những năm 60 của thế kỷ trước trong thời kỳ đói kém của Trung Quốc, 30 quả trứng có giá trị rất lớn.

Khi 60 tuổi tôi đã phải chịu đựng rất nhiều bệnh tật, bao gồm bệnh phổi, bệnh tim, viêm khớp, và một số bệnh khác.

Một học viên nói với tôi: “Bà ở đây là để chứng thực Đại Pháp.” Một học viên khác rất ngạc nhiên khi thấy tôi đọc sách mà không cần đeo kính.

Một lần tôi bị đục thủy tinh thể, các bác sĩ nói tôi phải đợi đến khi nó đạt đến một độ dày nhất định trước khi có thể gỡ bỏ nó. Tôi không đủ thị lực để nhìn và đi bộ một cách an toàn được

Tôi hầu như mất hoàn toàn thị lực vào thời điểm tu luyện Pháp Luân Công ở tuổi 84. Một hôm, một học viên đưa cho tôi xem bức chân dung của Sư phụ. Đột nhiên, tôi có thể nhìn thấy bức chân dung của Sư phụ một cách rõ ràng. Khi tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên để đọc, tôi nhìn thấy Pháp Luân quay trước mắt. Những chữ trong trang sách trở nên rõ ràng. Vào thời điểm đó, tôi biết rằng mình đã tìm thấy Sư phụ của mình.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã chăm sóc tôi từ khi tôi mới được sinh ra trên cõi đời này.

Bây giờ, tôi đã sống được 90 năm cuộc đời và đã có con. Tôi được phúc sống lâu như vậy là bởi tôi đợi để được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã kinh qua và chứng kiến được rằng Thần Phật là có thực, đúng như Sư phụ giảng:

“‘Phật Pháp’ tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới.” (Luận ngữ, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/10/我是宇宙中最幸运的生命-282387.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/22/143773.html

Đăng ngày 02-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share