Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 10-07-2013] Tôi đã rất may mắn được tham dự buổi giảng Pháp của Sư phụ vào năm 1993. Lúc đó tôi không biết tu luyện là gì và chỉ đến vì tò mò. Trong lớp tôi thường ngủ gật trong khi Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho chúng tôi. Nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày Sư phụ giảng Pháp tại Tề Tề Cáp Nhĩ, tôi muốn kể lại những gì tôi có thể nhớ lại từ những ngày đầu tu luyện .

Kết thúc những buổi học, nhận thức chủ yếu của tôi là: Một người phải chú ý tu luyện tâm tính và trở thành người tốt chiểu theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”; Đức là một loại vật chất màu trắng đắc được khi làm điều tốt; nghiệp là một loại vật chất màu đen có được khi người ta làm điều xấu; khi một người bắt nạt hay làm bạn đau khổ anh ta sẽ cấp cho bạn đức của mình.

Những khổ nạn đầy gian nan khi tôi bắt đầu tu luyện

Tôi là một nhân viên kế toán ở nhà máy. Vào năm 1991, tôi có cuộc nói chuyện với người lãnh đạo mới và ông nói rằng sẽ thăng chức cho tôi làm trưởng phòng tài chính. Lúc đó, chúng tôi có một dự án ở tỉnh Phúc Kiến, và ông yêu cầu tôi tới đó để kiểm tra một số tài khoản; sau khi quay lại tôi sẽ lên vị trí trưởng phòng tài chính. Con trai tôi lúc đó chỉ mới 10 tuổi nên tôi không muốn đi nhưng người lãnh đạo mới không muốn thay đổi kế hoạch. Tôi đành đi một cách miễn cưỡng.

Vào dịp năm mới, người lãnh đạo này đến Phúc Kiến để kiểm tra. Chúng tôi đã trao đổi với nhau và ông nói rằng: “Phần lớn phụ nữ hay đứng núi này trông núi nọ. Họ cũng mâu thuẫn và thay đổi ngay khi họ thấy có gì mới. Cô nên nghe theo tôi bởi vì tôi là cấp trên của cô.”

Tôi không đồng ý và nói: “Ông nghĩ như thế là bởi vì ông có cái nhìn thiển cận. Phần lớn phụ nữ đều cư xử rất chính, và bên cạnh đó, nhất chính áp bách tà.”

Ông ta rất tức giận và nói: “Tôi có thể đập vỡ chén cơm của cô đó!” (nghĩa là tôi có thể sa thải cô). Tôi nói: “Ông có thể làm gì được nếu tôi không làm điều gì sai chứ?” Ông ta quay về nhà máy và tìm một người kế toán khác để thay thế tôi tại phòng tài chính, rồi chuyển tôi tới một bộ phận khác, rồi tới một xưởng sản xuất.

Lúc đó tôi chịu trách nhiệm cho các tài khoản thuộc năm bộ phận, trong khi những người khác chỉ đảm nhận một bộ phận. Ông ta tuyên bố rằng: “Cô ta có khả năng mà, để cô ta làm nhiều hơn đi.” Khi đến đợt nhận thưởng, phòng tài chính đã từ chối khoản thưởng của tôi bởi vì tôi đã thuộc một bộ phận khác – trong khi những bộ phận này cũng nói rằng họ sẽ không chia phần tiền thưởng cho tôi bởi vì tôi thuộc trụ sở chính. Tôi cũng không muốn phiền phức với những vấn đề tài chính này nên đã nói: “Không sao đâu. Tôi không lấy tiền thưởng nữa là được.”

Tôi biết là người lãnh đạo kia đứng sau những hành động này của họ. Tôi cũng thường không tranh giành với người khác, nên lúc đó tôi không hề giận ông ta, nhưng tôi nghĩ: “Tôi sẽ ghi nhớ việc này, nếu ông đẩy tôi quá xa thì tôi sẽ đấu với ông cho tới cùng.”

Lúc đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và ngay lập tức được khai sáng bởi các nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Sau đó tôi nghĩ rằng chịu đựng một chút đắng cay trong việc ấy cũng đủ để hoá giải những mâu thuẫn này.

Tuy nhiên, nó chưa hề kết thúc. Khi đến đợt tăng lương, ông ta nói rằng tôi làm việc rất tốt và xứng đáng được tăng lương, nhưng ông ấy sẽ ưu tiên cho những người làm kém hơn một chút. Việc tăng lương của tôi sau này sẽ xét.

Những báo cáo tài khoản của tôi đã giành giải nhất của công ty, nhưng tiền lại được chia cho các nhân viên trong phòng tài chính nên tôi chẳng được chia đồng nào. Thật là quá khó khăn cho tôi để chịu đựng sự lạm dụng như vậy, tôi cảm thấy hết sức bất công.

Một ngày nọ vào buổi trưa tôi đang ở văn phòng tầng hai của xưởng sản xuất. Tôi mở cửa sổ khi trời đang mưa bão lớn, đối diện với gió và mưa tôi nghĩ: “Tôi là một người tu luyện. Tôi phải đối đãi dựa trên nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn.” Để cho mưa gột sạch tâm hồn tôi để tôi không phải cảm thấy buồn bực nữa.” Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều ngay sau đó, như thể những thứ ấy không còn động đến tôi được nữa. Mưa ngừng rơi và bầu trời trở nên quang đãng. Trời rất xanh điểm một vài đám mây trắng trông như những bông hoa sen, khiến tất cả mọi người đều thấy thoải mái và vui vẻ.

Ngay khi đó, một đám mây trắng có hình dáng của hoa sen trôi dần đến phía tôi, rồi chợt dừng lại ngay trước cửa sổ. Một vị đại Phật trong suốt xuất hiện sau đám mây, trông giống như Phật Di Lặc. Ngài lướt đi nhẹ nhàng và cười với tôi. Điều này quả là quá bất ngờ làm tôi vô cùng sửng sốt. Tôi lấy hai tay che mắt mình lại, ngẫm nghĩ: “Liệu mắt mình có đang nhìn nhầm không?”

Tôi nhìn kỹ lại lần nữa thì vị đại Phật ấy vẫn đang cười với tôi. Tôi quay lại, cảm thấy hơi sợ. Tôi lại quay lại lần nữa và vị Phật vẫn đang cười với tôi. Tôi không biết nên làm gì và nói thầm trong tâm: “Ngài nên đi đi. Tôi hơi sợ rồi.” Đám mây trắng di chuyển chầm chậm rồi che phủ vị Phật, và dần trôi đi xa.

Về sau, sách của Sư phụ lần lượt được xuất bản. Tôi hiểu rằng Sư phụ muốn cho tôi thấy Phật và Thần là thật sự tồn tại. Tôi phải kiên định tu luyện Đại Pháp.

Tu luyện là việc cực kỳ nghiêm túc

Vào mùa hè năm 1994, một đồng nghiệp của tôi đang theo một pháp môn tu luyện khác và cũng có một vài công năng. Một ngày nọ, anh ta nói với tôi rằng cha anh đang bị ung thư dạ dày và đang trên đường tới Cáp Nhĩ Tân để phẫu thuật. Anh ấy bảo tôi hãy nói trong tâm rằng: “Tôi giúp anh” mỗi khi tôi nhớ đến tên anh ta. Lúc đó tôi chưa học Pháp nhiều và thể ngộ còn nông cạn về các nguyên lý của Pháp. Tôi nghĩ anh ta đâu có đòi hỏi gì nhiều, và thấy mình được người khác coi trọng. Bên cạnh đó, tôi cũng thấy tò mò nên cũng đồng ý ngay mà không chần chừ gì.

Một đêm nọ, tôi bất ngờ tỉnh giấc và nhớ những gì người đồng nghiệp đã yêu cầu tôi làm. Tôi nghĩ: “Tôi giúp anh” và do đó đã chiêu mời tà ác. Bất chợt, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, cổ họng đau và khô. Tôi không thể mở mắt và cảm thấy như thể mình bị đưa đến một nơi đầy những đám mây đen cuộn tròn.

Tôi nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, và nếu không cẩn thận tôi có thể bị huỷ hoại. Tôi nhớ đến Sư phụ và la lên: “Sư phụ ơi, hãy giúp con!” Đột nhiên, hình ảnh Sư phụ đang ngồi trên hoa sen xuất hiện trước mắt tôi, toả sáng rực rỡ huy hoàng. Sư phụ đưa ba quả cầu lửa từ lòng bàn tay phải của mình bay về hướng trên đầu tôi. Một dòng nhiệt từ đỉnh đầu thông thấu xuống toàn cơ thể tôi. Ngay lập tức tôi trở lại bình thường và tất cả các triệu chứng đã biến mất.

Tôi cảm thấy rất hối hận và xấu hổ vì tôi đã đối đãi với việc tu luyện của mình như là một vấn đề tầm thường. Tôi chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn nhưng lại cho rằng mình được coi trọng – và vẫn mang đến cho Sư phụ nhiều phiền phức.

“Bạn quả là có khả năng chịu đựng”

Vào năm 1995, chồng tôi và tôi xin nghỉ việc và bắt đầu mở công ty riêng. Vào tháng 5 năm sau, người chị dâu lớn của anh qua đời trong một tai nạn xe hơi, để lại đứa con trai 18 tuổi vẫn chưa có việc làm. Tôi thấy thương cậu ấy nên nghĩ rằng nếu cậu ta không có gì để làm thì chồng tôi có thể đào tạo kỹ năng cho cậu và cuối cùng sẽ có thể tự mở một doanh nghiệp nhỏ cho mình.

Cậu ta rất nóng tính, nhưng tôi nghĩ cậu ta sẽ hiểu ra là tôi đang mang lại điều tốt cho cậu ta. Tôi dạy cậu các kỹ năng liên quan, chẳng hạn như các vấn đề về ngân hàng, cách viết séc và đưa cậu đến ngân hàng để học vài kinh nghiệm thực tiễn. Chúng tôi cũng lo ăn uống cho cậu ta. Cậu đến công ty chúng tôi hàng ngày và tôi đối đãi với cậu như người trong gia đình.

Tuy nhiên, cậu ta lại nghĩ rằng tôi khá ngây thơ. Một ngày nọ khi không có ai ở nhà, cậu ta lấy trộm chìa khoá của tôi và làm một bộ riêng cho cậu. Sau đó, cậu ta lấy trộm mười tờ séc mới và tất cả những thiết bị gia dụng của chúng tôi và bán chúng cho một cửa hiệu cầm đồ. Tuy nhiên, cửa hiệu đó đã giữ lại biên nhận. Cậu ta cũng không thể rút được tiền từ bất kỳ ngân hàng nào bởi vì cậu ta đã viết thông tin không hợp lệ.

Sau khi chúng tôi phát giác ra những hành động này, chúng tôi nghĩ rằng cậu ta còn trẻ và không hiểu biết những gì mình đang làm nên chúng tôi không trình báo về việc mất trộm. Nhân viên công ty chúng tôi nói rằng: “Cậu ta đối xử với cô thật là tệ và cô phải chịu tổn thất như vậy. Tại sao cô vẫn điềm nhiên và cười vui vẻ với cậu ta?” Tôi trả lời rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi tin vào “Chân – Thiện – Nhẫn.” Tôi đối xử với cậu ta rất tử tế; một ngày nào đó cậu ấy sẽ hiểu ra thôi.” Nhân viên của tôi cười to: “Cô thật là ngây thơ quá.”

Đinh ninh rằng chúng tôi sẽ không làm gì cậu ta nên cậu ta đã đi quá giới hạn. Công ty chúng tôi nằm trong toà nhà hai tầng có kho chứa ở tầng trệt. Một đêm cậu ta trốn trong kho, chờ đến khuya, cậu ta đi ra và lấy đi van an toàn của hệ thống ga. Rồi cậu ta lấy hết tiền, các đồ công nghệ, điện thoại di động và một số quần áo đắt tiền rồi lẻn ra ngoài bằng đường cửa sổ.

Bất thình lình chồng tôi ngồi dậy. Anh lấy đèn pin và đánh thức tôi. Anh nói: “Dậy mau. Ai đó đang ở trong nhà!” Chúng tôi nghe thấy tiếng động lớn ở bên ngoài rồi mọi thứ lại yên tĩnh. Lúc đó tôi vẫn đang ngái ngủ nên không thấy kẻ lạ mặt nào ở trong nhà. Một lúc sau, tôi thức dậy và đi quan sát từng phòng. Con trai tôi vẫn đang ngủ, nên tôi nghĩ có lẽ chồng tôi nằm mơ thấy có ai đó trong nhà. Tôi quay lại ngủ tiếp. Sáng hôm sau, chồng tôi đi lấy quần để mặc thì phát hiện vài thứ bị mất. Chiếc áo khoác da mới của anh cũng biến mất. Anh ấy rất bực mình và nghĩ là người cháu đã lấy trộm.

Nhân viên bắt đầu đến làm việc và nói rằng họ nhìn thấy cháu của chúng tôi đang bán mấy điện thoại di động ở gần Toà nhà Viễn thông. Chồng tôi thực sự rất khó chịu. Tôi trấn an anh và xuống nhà làm điểm tâm. Tôi mở bếp ga lên và nghe thấy tiếng động lạ, rồi nhìn thấy khoá van an toàn đã bị lấy đi. Tôi biết rằng Sư phụ đã thông qua chồng tôi để đánh thức tôi dậy và xua người cháu đi. Nếu không thì có lẽ cậu ta đã gây ra hoả hoạn cho toà nhà rồi. Sư phụ đã cứu cả gia đình tôi!

Mặc dù đứa cháu chỉ mới 18 tuổi nhưng cậu ta đã bị công an để ý khi đang đi bán một số thứ đắt tiền và cuối cùng đã bị bắt. Mặc dù cậu ta làm rất nhiều điều xấu nhưng cậu ta chưa gây nguy hiểm gì cho tôi và những người khác, cậu ta thực sự cần được quan tâm nhiều hơn. Hơn nữa, không ai trong chúng ta là hoàn hảo cả, và Sư phụ đã không bỏ rơi chúng ta, nên tôi đã đến đồn công an để bảo lãnh cho cậu ta về. Tôi nói với công an rằng đây chỉ là vấn đề trong gia đình thôi nên tôi không muốn kiện.

Công an rất ngạc nhiên nói rằng: “Anh ta làm nhiều điều xấu với cô như thế và cô vẫn bảo vệ anh ta à?” Tôi nói rằng: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thật sự là việc này cũng là một cơ hội để tôi đề cao bản thân mình. Tôi hành động theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” và sẽ có thể chịu đựng những điều mà người khác khó chịu đựng được.” Họ đều cười và nói: “Cô tử tế quá. Những học viên Pháp Luân Đại Pháp thật sự là có khả năng chịu đựng.” Tôi nói tiếp: “Tôi sẽ đưa cậu ta về và sẽ giáo dục cậu ấy ở nhà.” Chồng tôi, anh trai của anh và cha chồng của tôi đều rất cảm động.

Đêm đó tôi đang chuẩn bị ngủ thiếp đi thì đầu tôi cảm thấy như có pháo hoa đang nổ bên trong. Thật là một cảm giác tuyệt vời. Tôi biết rằng tôi đã làm điều đúng đắn và Sư phụ đang khuyến khích tôi.

Hoa sen trên bìa sau cuốn Chuyển Pháp Luân

Sau năm 2000, một số học viên mà tôi biết đã lần lượt bị bắt giữ phi pháp. Tôi không thanh tỉnh lắm về một số vấn đề vào thời điểm đó; cha mẹ tôi bị đàn áp trong “Cách mạng Văn hoá” nên tôi đã phát triển tâm sợ hãi và đã không tinh tấn trong tu luyện. Do đó, nghiệp bệnh đã bắt đầu xuất hiện và tôi thấy có các triệu chứng của bệnh thoát vị đĩa đệm, sỏi thận và cơ tim thiếu máu.

Vào đêm ngày 27 tháng 12 năm 2008, tôi mơ thấy mình đi vào siêu thị. Một người chặn đường không cho tôi đi nên tôi đã lập chưởng phát chính niệm. Anh ta chụp lấy tay tôi làm tôi không di chuyển được. Trong lúc cấp bách tôi nhổ vào mặt anh ta. Anh ta khóc to lên vì mũi, mắt, cẳng tay, cẳng chân đều bị rơi ra và tôi bay đi mất. Ngay hôm sau, một đồng tu đến nhà tôi và tôi đã kể cho cô ấy về giấc mơ đó. Cô ấy nói: “Cô đang rất lơ là trong tu luyện nhưng cô vẫn có thể giải thể một con quỷ. Sư phụ rất tốt với cô! Sư phụ không muốn bỏ sót bất kỳ một đệ tử nào. Cô hãy cố gắng tu luyện tinh tấn.” Sau đó chúng tôi đã học Pháp cùng nhau.

Hai ngày sau, tôi đang đi bộ thì bị vấp ngã. Tôi muốn đứng dậy nhưng không thể di chuyển được. Một người đàn ông gần đó la lên: “Cô bị ngã nặng đấy! Cô có đứng dậy được không? Hay để tôi gọi cấp cứu cho cô?” Tôi trả lời: “Tôi vẫn ổn. Tôi đứng dậy được!” Tôi nghĩ: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp và có sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi sẽ ổn và sẽ đứng dậy được. Đứng dậy, đứng dậy ngay thôi!” Tôi thực sự đã đứng dậy được. Tôi thấy hơi đau vì ngã đập xuống đất nhưng không hề bị thương. Hơn nữa, bệnh ở lưng đã biến mất! Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa, một người đệ tử không tinh tấn.

Vào buổi tối mùa xuân năm 2010, trong giấc mơ tôi nhìn thấy một con đường lớn. Có ba cái cây với thân cây lớn có nhiều bông hoa rất đẹp dọc hai bên con đường. Thật là một cảnh tượng đẹp! Tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang đặt hai chậu hoa xuống đường và có hai bông hoa rất đẹp trong đó. Tôi bước đến và hỏi những bông hoa này là loại hoa gì. Cô nói đây là hoa sen và đưa cho tôi hai nụ hoa, một cái lớn và một cái nhỏ. Ngày hôm sau, một đồng tu đã ghé qua nhà tôi lần nữa và tôi kể cho cô về giấc mơ này. Cô ấy nói rằng: “Cô vẫn còn nói về những nụ hoa. Các bông hoa khác đã nở rồi!” Tôi rất ngạc nhiên trước những lời của cô ấy. Cô cho tôi xem một cuốn Chuyển Pháp Luân. Thật sự là bông sen trên bìa sau của cuốn sách đã nở lớn. Tôi nhìn vào quyển sách của mình và thấy nụ hoa đã nở nhưng chỉ một chút. Tôi ôm chặt cuốn sách vào lòng và thấy vô cùng hối hận vì mình đã không tinh tấn.

Về sau, tôi bắt đầu đọc sách nhiều hơn và luyện các bài công pháp đều đặn. Tôi cũng giảng chân tướng cho một số người bạn và gia đình tôi. So với các đồng tu khác, tôi vẫn bị bỏ xa ở đằng sau.

Vào ngày 21 tháng 6 năm 2010, tôi đi xa thăm gia đình của con trai tôi. Tôi bị vấp ngã xuống đường và bị gẫy bốn khúc xương ở chân. Tôi rất đau đớn và nhớ lại những điểm hoá liên tục của Sư phụ và sự động viên của các đồng tu.Tôi đã theo đuổi một cuộc sống an nhàn và không tinh tấn tu luyện. Tôi đã hoang phí quá nhiều thời gian.

Một học viên khác nghe tin tôi bị thương nên đã ghé thăm và chăm sóc tôi mỗi buổi sáng. Từ lúc đó, tôi bắt đầu tu luyện tinh tấn và quay lại tâm thái mà một đệ tử Đại Pháp phải có. Một tháng sau thì tôi hoàn toàn bình phục. Mọi người đều rất ngạc nhiên khi thấy tôi hồi phục nhanh chóng như thế và hỏi tôi đã làm cách nào. Tôi đã nói với họ về sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và họ cũng muốn tập luyện.

Thử thách lòng can đảm

Tôi tình cờ gặp một người hàng xóm đã từng làm việc với chồng tôi. Cô hỏi tôi: “Làm cách nào mà chị hồi phục các vết thương nhanh chóng như thế?” Tôi chỉ trả lời đơn giản: “Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Cô ta nhìn tôi với vẻ nghi ngờ rồi đi khỏi để bắt kịp chuyến xe buýt. Tôi lại vô tình gặp cô ấy lần khác khi đang chờ xe buýt và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Trong lúc ngồi trên xe buýt, bất thình lình cô ta nói to lên: “Những học viên Pháp Luân Đại Pháp các người, nếu muốn tập luyện thì cứ tập ở nhà. Không nên đi dán mấy tấm bảng chống đối đảng ở khắp nơi như thế. Tôi có một người họ hàng đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã bị bắt và đã viết cam kết gì đó và sau đó không tập nữa.” Cô ta có vẻ mặt rất xấu lúc cô ta nói những điều đó, mắt cô ta lườm tôi, môi cô ta cong lên tỏ thái độ khinh miệt và đầu thì lắc lắc nhẹ.

Tôi rất ngạc nhiên trước việc làm của cô ấy; tôi muốn cứu cô ta nhưng cô ta lại muốn hại tôi. Tôi nghĩ là cô ta đang thử thách tôi nên tôi quyết định xem ai can đảm hơn. Tôi cũng nói lớn: “Người họ hàng của cô đã bị bức hại. Bà ấy quá già và phải chịu bao nhiêu khổ hình đến mức không thể chịu đựng nổi. Cô biết có bao nhiêu học viên đã bị bức hại đến chết không? Pháp Luân Đại Pháp giảng “Chân – Thiện – Nhẫn”. Họ đã bị đánh đến chết chỉ vì họ muốn làm người tốt!” Cô ta đáp lại: “Các người còn tự thiêu cơ mà.” Tôi nói rõ: “Vụ tự thiêu chỉ là một trò lừa bịp thôi, chỉ là màn kịch và không có liên quan gì đến Đại Pháp cả. Có rất nhiều người đang luyện Pháp Luân Đại Pháp và chính quyền sợ rằng sẽ không kiểm soát được nên họ đã vu khống Đại Pháp. Chồng của một đồng nghiệp của tôi đã bị công an đánh đập đến chết. Khi anh ấy đang chết dần, họ gọi gia đình anh ta lên. Công an đã đánh gãy hết tất cả răng của anh ấy. Cô đồng nghiệp của tôi đã định làm một số thủ tục pháp lý để chống lại công an nhưng cô ấy suýt nữa cũng bị bắt.”

Cả xe buýt đều im lặng khi tôi đang nói. Sau khi chúng tôi xuống xe, người hàng xóm của tôi nói rằng cô ấy sẽ đến học Đại Pháp với tôi vào một ngày nào đó.

Hồng ân vô biên của Sư phụ

Sư phụ giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bị ngã rất nặng cách đây rất lâu khi tôi còn học tiểu học. Cú ngã ấy làm gẫy một chiếc răng cửa và cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của những chiếc răng khác, và cuối cùng chiếc răng cửa của tôi hơi bị nhô ra. Một hôm, chồng tôi nói rằng: “Răng em đã thẳng hơn ngày xưa rồi.” Tôi nhìn vào gương và rất ngạc nhiên là răng của tôi nhìn đẹp và thẳng. Tôi hỏi anh ấy: “Sao điều này lại xảy ra được nhỉ?” Anh nói: “Chắc Sư phụ của em đã chỉnh lại cho em đấy.”

Chồng tôi không phải là một học viên, nên tôi khuyên anh hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Anh ấy đã làm thế và do đó, bệnh sỏi thận của anh cũng biến mất và bệnh tim cũng được chữa khỏi. Mỗi lần tôi giảng thanh chân tướng cho họ hàng và bạn bè, anh ấy đều ủng hộ tôi và nêu dẫn chứng: “Chúng tôi đều rất khỏe mạnh và không cần thuốc thang gì cả. Nhìn xem này, răng của cô ấy đã được chỉnh lại.” Mọi người đều ngạc nhiên: “Bản thân chúng ta ở tuổi này, không bị mất cái răng nào là may mắn rồi. Thế mà cái răng bị sứt của cô ấy đã phát triển lại. Đại Pháp thật là kỳ diệu!”

Sư phụ đã không ngừng điểm hóa tôi trong nhiều năm qua, chịu đau đớn để lo cho tôi và chịu đựng rất nhiều vì sự thiếu sót trong tu luyện của tôi cùng các nghiệp lực tôi gây ra. Sư phụ đã giúp đỡ và viên dung tôi trong Đại Pháp. Giờ đây, cùng với các đồng tu khác, tôi đang làm ba việc và không ngừng đề cao chính mình. Một ngày nọ tôi có một giấc mơ, trong đó tôi đang bước đi trên một con đường lớn. Một vài công nhân làm đường xuất hiện và kêu tôi hãy đi con đường mới xây kia, là con đường rộng hơn đi lên đồi cao. Ngay khi tôi vừa bước chân lên con đường đó, chân tôi liền rời khỏi mặt đất và tôi lướt về phía trước rất nhanh. Tôi nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, thật là một cảm giác rất tuyệt vời. Tôi thức dậy và biết rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi đi nhanh hơn trên con đường thành Thần.

Cảm tạ hồng ân vô biên của Sư phụ vĩ đại tôn kính. Con sẽ ngày càng tinh tấn hơn trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/10/道不尽的师恩-276442.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/25/141219.html

Đăng ngày 07-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share