Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-08-2013] Có hai nhóm học viên bị rớt lại: những người không dám tiếp tục tu luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, và những người mất liên lạc với các học viên khác và tu luyện tại nhà.

Tôi sống trong một thị trấn nhỏ. Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, ở đó có rất nhiều người theo tập Pháp Luân Công. Các làng xung quanh cũng có nhiều người tập. Chúng tôi đã liên lạc với nhau thông qua các điều phối viên địa phương.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, các điều phối viên chuyển đi, và một số học viên đã mất liên lạc với nhau. Để thông báo cho họ về tiến trình Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi thường xuyên đi tới các vùng nông thôn để phân phát các tài liệu thông tin Pháp Luân Công. Tuy nhiên tôi đã không gặp được bất cứ học viên nào. Sau đó tôi quyết định giảng chân tướng trực diện.

Kể từ năm 2010, tôi đi tới một số làng và thăm các gia đình tại đó. Tôi gặp khá nhiều người đã từng tập luyện Pháp Luân Công. Vào một ngày đông năm 2012, tôi tới một làng để tặng lịch Đại Pháp. Khi tôi tới một ngôi nhà, có một đôi vợ chồng già vừa bước ra khỏi cửa.

Tôi chào họ và nói, “Tôi muốn tặng hai bác một quyển lịch. Trong này có một số thông tin tốt lành và từ nay hai bác có thể sẽ gặp may mắn.” Người chồng ra hiệu là ông không muốn rồi đi thẳng, trong khi đó người vợ nở nụ cười và nói, “Vâng, vậy hãy cho tôi một quyển.” Tôi đã rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của bà. Một phụ nữ đẹp như thế này lại sống trong một ngôi làng nhỏ là sao? Bà ấy mặc một bộ đồ trắng và có vẻ đẹp thần thánh như một vị Bồ Tát. Tôi chưa bao giờ gặp một người đẹp như thế.

Bà ấy (Tạm gọi là A) lặp lại, “Tôi có thể lấy một quyển chứ?” Cảnh tượng mà tôi vừa thấy vụt biến mất, và bà đã trở thành một bà lão nông dân chân chất trong trang phục bình thường. Tôi đưa bà một quyển lịch và bắt đầu giảng chân tướng cho bà. Bà nói, “Tôi biết. Tôi đã từng tập Pháp Luân Công.” Tôi mừng rỡ hỏi: “Bác vẫn còn tập Pháp Luân Công? Bác vẫn còn tập chứ?” Bà trả lời, “Có, nhưng tôi không chăm chỉ lắm. Một học viên khác (Tạm gọi là B) sống gần đây thì rất chăm chỉ.” Tôi hỏi, “Bác có thể đưa tôi tới gặp người đó được không?” Bà nói, “Tất nhiên rồi, bà ấy luôn muốn gặp các học viên khác.”

Bà đã đưa tôi tới nhà của học viên B. Học viên B nhìn tôi rồi hỏi A, “Ai đây?” Học viên A cười và nói, “Là người mà bà vẫn tìm kiếm đấy.” B đã ôm chầm lấy tôi và nói trong nước mắt, “Cuối cùng cũng tìm thấy bạn!” Nước mắt cũng lăn dài trên má tôi. Tôi nói, “Chúng ta cần bình tĩnh. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy các bạn. Tôi cũng đang tìm kiếm các bạn.”

B kể với tôi, “Đêm qua tôi có một giấc mơ. Một người đàn ông cao lớn đã đến gặp tôi và nói với tôi rằng tôi được nhận vào đại học. Tôi biết hôm nay sẽ có điều gì đó tốt lành tới.” Tôi nói, “Tất cả đã được Sư phụ an bài. Sư phụ không muốn bỏ lại bất cứ học viên nào. Có một số học viên trong làng. Tôi không biết bao nhiêu người vẫn còn đang tu luyện.”

Bà thở dài và nói, “Đã từng có hơn 30 người tại hai điểm luyện công. Sau khi cuộc bức hại diễn ra, các sách Đại Pháp và chứng minh thư của họ bị tịch thu, một số học viên phải rời đi. Một số đã chuyển sang tôn giáo. Chỉ có hai chúng tôi vẫn còn tu luyện. Một học viên từng chuyển tới thành phố đã quay lại thăm cha mẹ, và mang cho tôi một số bản sao của tuần báo Minh Huệ. Nhưng từ năm 2002 chúng tôi đã mất liên lạc vì cha mẹ cô ấy cũng chuyển tới thành phố. Tôi tin vào Sư phụ. Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi đọc hai bài giảng mỗi ngày và luyện năm bài công pháp hàng ngày. Đôi khi tôi ngồi thiền 02 tiếng đồng hồ. Tôi chưa bao giờ trễ nải dù chỉ một ngày.”

Tôi hỏi bà rằng liệu bà đã biết về tầm quan trọng của việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa. B nói bà đã biết điều đó từ những tài liệu được đặt trước cửa nhà bà. Bà đã viết tên mình vào một mảnh giấy và treo lên một cành cây để “nói với Trời” rằng bà muốn thoái Đảng. Tôi rất cảm động và đã giúp bà và gia đình thoái Đảng trên trang web.

Chồng của học viên A tới và yêu cầu bà đi cùng ông. B nói với tôi, “A tập Pháp Luân Công không đều đặn. Chồng của bà ấy rất sợ và không cho bà ấy liên lạc với bất kỳ học viên nào. Nhưng bà ấy có căn cơ tốt và có thể thấy các cảnh tượng ở không gian khác.” Sau đó tôi kể với B về những điều mình thấy khi lần đầu tiên gặp A, và nhờ bà giúp A trở lại đúng hướng.

Tôi cũng giục B tìm lại các học viên khác, và xem họ có thể quay trở lại tu luyện không. Tôi hướng dẫn bà ấy cách giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, và mong bà sẽ cứu được tất cả người dân trong làng. B nói bà sẽ không gặp khó khăn khi giảng chân tướng cho mọi người, vì bà có uy tín tốt trong làng và mọi người luôn nghe theo bà. Họ biết bà là người có nhiều phẩm chất tốt.

Tôi chuyển cho bà tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác hàng tuần. Bà đưa lại cho tôi danh sách tên của những người muốn thoái Đảng. Đôi khi chỉ có vài người, và đôi khi có tận một hai chục người. Bà ra ngoài phân phát tài liệu giảng chân tướng vào buổi tối, và ban ngày bà giảng chân tướng trực diện, khuyến khích người dân thoái Đảng.

Sau đó B kể, “Tôi đã từng không muốn đến thăm mọi người, nhưng giờ tôi tới thăm từng gia đình, giúp họ làm việc nhà và từ đó có thể cứu họ. Có lần tôi về quê và đã thuyết phục được hơn 20 người thoái Đảng.”

Trong vòng một năm, bà đã thuyết phục một nửa người dân thuộc hơn 70 hộ gia đình trong làng thoái Đảng. Bà đã 77 tuổi!

Trước tiên B tới thăm gia đình của những người là đảng viên. Bốn trong số sáu đảng viên trong làng đã thoái Đảng. Tất cả các thành viên thuộc Đoàn và Đội thiếu niên cũng tuyên bố thoái xuất. Bà đã tới thăm những gia đình có đảng viên vài lần cho tới khi họ quyết định thoái.

B không chỉ cứu người dân trong làng của bà, bà còn tới thăm những người ở làng khác. Làng bên có một bà lão khoảng 80 tuổi ăn mặc rách rưới thường ngồi trên một tảng đá trước cửa nhà B. B đã nói chuyện với bà lão ấy một vài lần và mang thức ăn cho bà. B cũng giảng chân tướng cho bà lão. Bà ấy đã thoái Đảng và nhận một tấm bùa. Bà lão rất cảm động và nói với B, “Em cứ như là em gái chị.” Học viên B đã kể lại với tôi câu chuyện này, vì bà cảm thấy thật hạnh phúc khi cứu người.

Một ngày tôi đi giảng chân tướng trực diện và gặp con gái của bà lão nói trên. Cháu nói, “Cháu thấy bà là một người tốt. Các học viên Pháp Luân Công đều rất tốt.” Cháu kể về việc một học viên Pháp Luân Công giảng chân tướng và mang thức ăn cho mẹ cháu. Cháu rất cảm ơn học viên B và đã ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp.

Cháu đã tự mình thoái Đảng và cũng thuyết phục cả gia đình thoái Đảng. Cháu nói, “ĐCSTQ đàn áp người tốt. Nó nhất định sẽ sụp đổ. Trong tương lai cháu sẽ tập Pháp Luân Công.”

Bất cứ nơi nào B tới, bà đều mang sự tốt lành của Đại Pháp cho người dân. Bà đã thực hiện vai trò trợ Sư Chính Pháp của mình.

B đóng góp 800 Nhân dân tệ cho điểm sản xuất tài liệu. Tôi hỏi rằng bà có lương không. Bà nói: “Không, tôi không có thu nhập. Nhưng chồng tôi có một cửa tiệm và con tôi cho tôi tiền. Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi đã không thể sống được nếu không có Đại Pháp. Tôi nên dùng tiền của mình đúng chỗ.”

Con trai của bà sống trên thành phố và mua một căn hộ cho mẹ. Cháu giục mẹ chuyển tới thành phố, nhưng bà nói, “Nếu mẹ rời đi, ai sẽ cứu những người dân trong làng? Mẹ không thể đi. Mẹ phải ở lại để cứu mọi người.” Vì thế bà đã ở lại ngôi nhà cũ trong làng để cứu người.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm“:

“Đệ tử Đại Pháp đã là hy vọng được cứu của chúng sinh ở các nơi.”

B cũng tiếp cận nhiều học viên cũ và họ đã tu luyện trở lại. Họ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và sẽ không từ bỏ tu luyện một lần nữa. B rất tự tin và thường xuyên chia sẻ cùng họ.

A cũng đã bước ra giảng chân tướng mặc dù bà vẫn còn sợ hãi. Bà giảng chân tướng cho những người thân trước tiên và thuyết phục họ thoái Đảng.

Tôi đã tìm thấy bốn học viên khác giống A và B. Hiện tại họ cũng đang giảng chân tướng và trợ Sư Chính Pháp theo cách riêng của mình.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp“:

“Khi tôi thấy có một số học viên đến từ Trung Quốc Đại Lục, bèn phó thác cho họ rằng hãy bảo những học viên nào chưa bước ra thì hãy nhanh chóng bước ra, những học viên bị mê lạc ấy, cần thật nhanh tìm họ giảng chân tướng, nếu không họ sẽ phải đối mặt với kết cục bi thảm nhất.”

Sư phụ cũng giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010“:

“Con người thế gian hiện nay đa số là các sinh mệnh trên thiên thượng nay hạ xuống làm người, đằng sau có liên hệ với quần thể sinh mệnh rất rộng lớn.”

Tôi nhận ra rằng việc tìm lại các học viên cũ là rất quan trọng. Trong thời kỳ tiền sử, chúng ta đã quỳ xuống trước Sư phụ và thệ ước rằng chúng ta sẽ trợ Sư Chính Pháp. Chúng ta đã hứa với nhau sẽ đánh thức những người còn mê lạc. Mỗi con người thế gian đều có liên hệ với một quần thể sinh mệnh rộng lớn, huống chi là các học viên Đại Pháp. Có biết bao nhiêu sinh mệnh, bao nhiêu quần thể sinh mệnh mà một đệ tử Đại Pháp có thể cứu đây! Vì thế chúng ta phải lắng nghe Sư phụ và tuân theo ý muốn của Ngài. Chúng ta phải tìm lại các học viên cũ, dù họ có đang ở đâu, và cùng nhau trở về nhà với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/13/找回掉队的同修-276594.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/2/141346.html

Đăng ngày 17-08-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share