Bài viết của học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-07-2013] Tôi đã bị bức hại vì tín tâm của mình vào Pháp Luân Công và không nhận được bằng đại học của mình mặc dù tôi đã tốt nghiệp. Tôi đã trở thành một nhân viên thu ngân trong siêu thị. Sau đó tôi làm việc cho hai công ty thiết kế và đã được ông chủ công ty đánh giá cao nhờ có trí huệ và đức hạnh mà Pháp Luân Đại Pháp cấp cho, và tôi đã trở thành một nhân tài được săn đón.

Khi tôi rời khỏi công ty thứ hai vào cuối năm 2011, tôi đã lên kế hoạch làm một số công việc có ý nghĩa. Tuy nhiên, ông Cam, Giám đốc điều hành của công ty thiết kế đầu tiên, và người quản lý của ông ấy đến gặp tôi nhiều lần. Họ nói rằng họ cần tôi, và rằng nếu tôi quá bận rộn, tôi có thể làm việc bán thời gian. Họ nói rằng họ biết tình hình của cuộc bức hại Pháp Luân Công và họ sẽ tiếp tục bảo vệ tôi như thường lệ.

Lựa chọn giữa đức và lợi

Thật khó để từ chối đề nghị của Ông Cam.

Khi lần đầu tôi gặp ông ấy trong lần phỏng vấn đầu tiên, tôi nói với ông ấy rằng, bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã không được nhận bằng tốt nghiệp của mình và chứng minh thư của tôi cũng bị thu. Ông Cam biết rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt, và ông rất ấn tượng bởi sự trung thực và học bạ tuyệt vời của tôi, vì thế ông đã thuê tôi.Từ thời điểm đó, tôi đã làm việc trong ngành công nghiệp thiết kế. Tôi rất biết ơn ông Cam vì đã công nhận khả năng của tôi. Sau đó khi một vài người trong gia đình của tôi bị bệnh, tôi đã phải bỏ việc, vì nhà của tôi rất xa công ty. Tôi rất tiếc đã phải rời bỏ ông ấy ở thời điểm đó và giờ cảm thấy khó có thể từ chối ông ấy.

Để chăm sóc người thân của mình, tôi làm việc với ông Vưu, có công ty gần nhà tôi. Nhiều sáng kiến ​​của ông ấy đứng đầu ngành thiết kế công nghiệp. Chúng được xem như những bí mật của công ty, và họ không tiết lộ cho những nhân viên mới và sinh viên thực tập. Vì ông Vưu biết và rất ấn tượng với tôi, ông không bao giờ giấu tôi những những bí mật này. Ông đối xử với tôi rất tốt và tôi rất biết ơn ông ấy, mặc dù tôi có kế hoạch rời khỏi công ty để phát triển sự nghiệp cá nhân. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật thiết kế công nghiệp của ông ấy. Mặc dù tôi có thời gian để xem xét lời mời của ông Cam, tôi vẫn ngần ngại chấp nhận.

Bạn bè của tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để kiếm tiền. Tôi đã lên kế hoạch rời công ty của ông Vưu, vậy tại sao tôi vẫn còn giữ bí mật của ông ấy? Thêm vào đó, việc sử dụng các sản phẩm thiết kế để kiếm thêm tiền khá phổ biến, nhiều người thân đề nghị tôi đòi ông Cam trả lương cao hơn nếu tôi làm việc cho ông ấy. Tất cả họ đều nghĩ rằng tôi rất ngốc vì không tận dụng hoàn cảnh này. Họ đã sử dụng quan niệm của họ để “giáo dục” tôi, nói với tôi rằng đó là vì lợi ích của bản thân tôi. Trung Quốc ngày nay đã mất đi văn hóa truyền thống và lễ nghĩa, và giờ đây người ta chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân của mình mà bỏ qua đạo đức và phẩm hạnh cơ bản.

Là một người tu luyện Đại Pháp, người ta nên tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và cân nhắc tới người khác trước bất cứ khi nào gặp vấn đề gì. Tôi nói với ông Cam rằng tôi sẽ giúp ông ấy trong vài tháng, nhưng do sự cạnh tranh giữa các công ty, tôi không thể tiết lộ những bí mật của công ty ông Vưu. Ông Cam nói với tôi rằng những gì ông đánh giá cao là khả năng và phẩm hạnh của tôi, và ông sẽ không yêu cầu tôi tiết lộ bí mật của ông Vưu. Tôi cũng nói với ông Vưu biết rằng tôi có kế hoạch giúp ông Cam trong thời gian rỗi của mình, nhưng sẽ liên quan đến những sản phẩm mới – tôi sẽ không tiết lộ bí mật công ty của ông. Những người khác nghĩ rằng tôi thực sự không cần phải làm vậy và cả hai công ty có thể không hài lòng với tôi. Tôi không nghĩ về hậu quả, cũng không thương lượng với ông Cam. Tôi chỉ làm tiếp công việc của mình và giúp ông ấy.

Nguồn cảm hứng thần thánh

Ngành công nghiệp thiết kế đòi hỏi một nguồn cảm hứng ổn định. Những người khác đã làm việc ngày đêm để cố gắng bắt kịp. Đối với tôi, thậm chí nó còn khó khăn hơn. Tôi không thể sử dụng những thiết kế của ông Vưu. Tôi phải thanh lọc tâm của mình để tạo ra một điều gì đó mới mẻ, cộng với việc tôi đã bị bức hại vì tín tâm của mình và chỉ được làm việc trong ngành thiết kế công nghiệp vỏn vẹn năm năm và vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Tôi vẫn còn có những việc khác để chuẩn bị cho công việc tương lai của mình và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trong thời gian rảnh rỗi.

Điều đó rất khó khăn, nhưng tôi không cảm thấy áp lực, bởi vì tôi biết tôi phải tuân thủ các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, cân nhắc đến người khác trước, cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp và bản chất tà ác của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) để họ có một tương lai tốt đẹp. Khi tôi có chính niệm, Pháp Luân Đại Pháp ban cho tôi trí huệ và nâng tôi lên một cảnh giới mới. Nhiều người đã rất ấn tượng và ngưỡng mộ thành quả của tôi.

Tôi đã đưa ra vô số cách thức và phương pháp thiết kế mới, và tất cả những cách thức này đều tốt vô cùng. Khi tôi gặp phải vấn đề, miễn là tôi tu luyện tâm tính của mình, minh bạch trên cơ sở của Pháp, kỳ tích sẽ xuất hiện. Bất cứ khi nào công ty gặp phải bất kỳ khó khăn hay bế tắc, tôi sẽ giúp giải quyết một cách nhanh chóng và thuận lợi. Ông Cam rất ngạc nhiên và nói: “Dường như cô thực hiện mọi thứ thật quá dễ dàng!” Tôi nói với ông ấy: “Đó là vì Đại Pháp ban cho tôi trí huệ. Khi làm việc, tôi không nghĩ đến bất cứ điều gì, mà chỉ cân nhắc về người khác trước. Cũng giống như cổ nhân nói, ‘Thần tích’. Thông qua tu luyện tôi cũng đã trải nghiệm điều này.” Ông Cam đồng ý và nói: “Quả thật, đó là tu luyện.”

Một nhà đầu tư có kinh nghiệm ban đầu xem thường tôi, nhưng sau khi nhìn thấy sản phẩm của tôi, ông ấy rất ngạc nhiên. Ông nói rằng ông biết khá nhiều nhà thiết kế, và không ai có thể sánh với tôi. Ông nói rằng một khi các công ty khác phát hiện ra tôi, công ty của ông Cam sẽ ngập hợp đồng.

Một lần khác, tôi đã phải làm một đại thiết kế; một số việc tôi chưa bao giờ làm trước đó. Thông thường phải mất khoảng một tuần để làm xong một việc như vậy. Tôi đã mất một ngày, từ thu thập tài liệu tới thiết kế, và cho ra hình ảnh cuối cùng. Đó là “thần tích”. Ông Cam nghĩ rằng điều này là không thể tin được.

Sau đó, ông Cam muốn tôi giám sát một số đồng nghiệp làm việc dựa trên những ý tưởng của tôi. Một số việc tôi chưa bao giờ làm trước đó, nhưng tôi đã có thể hướng dẫn người khác và kết quả rất tốt. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không dám đảm nhận trách nhiệm đó. Bản thân tôi ngạc nhiên bởi trí huệ và trạng thái siêu phàm mà Pháp Luân Đại Pháp ban cho tôi.

Nhờ có cảm hứng và tốc độ mau lẹ, tôi chỉ cần làm việc 5-6 giờ một ngày. Tôi bận những việc khác vào cuối tuần, và tôi không bao giờ buông lơi những việc có liên quan đến Đại Pháp. Khi tôi quá bận, tôi gọi cho ông Cam và làm việc tại nhà. Những người khác đều ngạc nhiên là tôi lại có một thời gian biểu thoải mái như vậy.

Bảo hiểm sinh mệnh

Ông Cam đối xử với tôi rất tốt do hiệu quả vượt trội của tôi trong công việc. Mặc dù tôi không làm 8 giờ một ngày và thường gọi điện xin nghỉ, ông vẫn trả công cho tôi theo mức lương toàn thời gian. Ông đối xử với tôi như thể tôi là một nhân viên cao cấp. Ông ấy muốn tôi tiếp tục làm việc cho ông ấy và muốn mua bảo hiểm cho tôi như một khoản trợ cấp. Tôi nói với ông rằng tôi sẽ giúp ông ấy để đáp lại thiện đãi của ông. Ông đã công nhận tôi khi tôi còn chưa có danh tiếng gì. Tôi nói với ông: “Tôi muốn cảm ơn ông vì lòng tốt của ông. Tôi sẽ không ở lại lâu trong công ty của ông, nhưng tôi muốn tặng ông bảo hiểm sinh mệnh.” Tôi giải thích cho ông bảo hiểm sinh mệnh này là gì. Tôi nói với ông: “Trung Cộng bức hại đến chết 80 triệu người Trung Quốc. Đảng đấu với trời, với đất, và cả đồng bào của nó, và trời sẽ không dung tha nó. Nếu ông thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, trời sẽ phù hộ cho ông.” Ông ấy hỏi tôi một số câu hỏi, và tôi đã trả lời, và ông đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó.

Tôi rất mừng cho ông Cam. Tôi tin rằng điều này là sự báo đáp tuyệt vời nhất cho lòng tốt của ông.

Trong nước mắt, ông Cam cố gắng thuyết phục tôi ở lại.

Đến cuối năm 2012, tôi đã sẵn sàng ra đi. Hầu hết mọi người sẽ xin thôi việc sau kỳ nghỉ lễ để họ vẫn nhận được tiền thưởng cuối năm. Tôi cảm thấy rằng ông Cam đã trả đủ tiền cho tôi. Tôi không muốn tiền thưởng của ông ấy, vì vậy tôi xin nghỉ việc một tháng trước kì nghỉ.

Ông Cam rất tiếc khi nghe điều này. Ông nói với tôi ông có rất nhiều nhân viên xuất sắc, nhưng tôi thì khác, tôi có tấm lòng nhân hậu mà những người bình thường không có, lòng tốt và đức hạnh của tôi được thể hiện trong các thiết kế của tôi, rằng đó là khả năng thích ứng, tiếp nhận nhiều ý kiến khác nhau của tôi. Ông nói rằng làm việc với tôi trong ngành thiết kế thật là thú vị và vui vẻ. Tôi nói với ông Cam rằng nghệ thuật thiết kế liên kết chặt chẽ với tâm người ta và chính Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và giúp tôi làm được nhiều điều.

Ông Cam không coi tôi như một trong những nhân viên của mình. Ông nói với tôi về những áp lực ông phải chịu và nỗi khổ của ông với tư cách là một ông chủ. Ông nói với tôi rằng tôi đã giúp ông ấy rất nhiều trong thời gian đó. Bây giờ ông cảm thấy tự tin hơn. Ông đã rất buồn khi tôi ra đi. Tôi nói với ông: “ĐCSTQ phá hủy truyền thống Trung Quốc. Không còn ai tin vào Thần. Tất cả mọi người phải tự đối mặt với thế giới, vì vậy tất nhiên ông sẽ cảm thấy áp lực.” Tôi đã nói với ông rằng ông đã nhìn thấy quyền năng của Pháp Luân Đại Pháp qua tôi. Tôi khuyên ông rằng bất cứ khi nào ông gặp khó khăn, ông hãy tìm câu trả lời trong Pháp Luân Đại Pháp và hãy tin Pháp Luân Đại Pháp, và ông sẽ đắc phúc báo. Ông ấy đã đồng ý đọc sách Chuyển Pháp Luân. Vì sức khỏe của ông ấy không tốt do áp lực công việc, ông muốn tôi dạy cho ông ấy các bài công Pháp khi tôi có thời gian. Ông bắt tôi phải nhận khoản tiền thưởng cuối năm. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Đắc được phúc báo

Tôi vẫn cảm thấy buồn vì tôi phải rời xa Ông Cam. Tôi không có nhiều mối quan hệ làm ăn, nhưng đột nhiên tôi nhận được một hợp đồng hàng triệu nhân dân tệ. Tôi đã chuyển hợp đồng kinh tế này cho ông Cam. Ông ấy rất xúc động và muốn cho tôi một khoản hoa hồng. Tôi nói với ông rằng tôi không muốn bất kỳ một khoản tiền hoa hồng nào. “Người xưa nói: “Thụ nhân tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo (Ăn một quả trả cục vàng). Đây chính là để chi ân lòng tốt của ông.”

Ông Cam thiện đãi một học viên Pháp Luân Đại Pháp và đắc được phúc báo. Tôi sẽ tiếp tục tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi tin rằng thiện hữu thiện báo. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện và sẽ cảm hóa những người gần tôi kết duyên với Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/28/知遇之恩-福报了缘-275801.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/18/141104.html

Đăng ngày 10-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share