Chứng kiến sự siêu thường, thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại lục
[MINH HUỆ 22-08-2025] Tôi là một nữ công nhân đã nghỉ hưu, năm nay 80 tuổi. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi bị bệnh tật giày vò trong một thời gian dài: thiếu máu, đau đầu, chóng mặt, hoa mắt và viễn thị, trật khớp vai do chấn thương, giãn dây chằng v.v., các bệnh viện lớn đều không thể chữa trị. Khi đó, tôi đã hận vì không tìm được thiên thần áo trắng thực sự, luôn mơ tưởng liệu mình có thể tái sinh, thoát thai hoán cốt một lần nữa hay không, vì vậy tôi thường thở dài vì không chịu nổi sự thống khổ.
Tôi tu luyện trong trạng thái khai mở, tôi biết ơn Sư tôn đến để chính Pháp và độ chúng sinh vào thời kỳ Mạt Pháp, khi vũ trụ đang trong nguy nan, đạo đức nhân loại đang trượt dốc nghiêm trọng, xã hội ngày càng suy đồi. Cảm ngộ này thật sự không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.
I. Sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp
1. Trước ngày lễ “Quốc tế Lao động 1/5” năm 1998, tôi đến thăm nhà chị gái thì nghe chị nói rằng mọi người ở đây đều đang luyện Pháp Luân Công! Chị nói công pháp này rất tốt, có thể chữa bệnh khỏe người, lại không cần tiêm hay uống thuốc, nhưng không được hút thuốc, uống rượu. Lúc đó tôi nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng khi nghe nói Pháp Luân Công thần kỳ như vậy, tôi nóng lòng muốn luyện Pháp Luân Công và cũng muốn cai thuốc từ đó. Nói không hút thuốc là thật sự không hút nữa, cho đến khi bước vào học Pháp tu luyện, tôi cũng không hút thêm một điếu thuốc nào.
Chị tặng tôi quyển sách “Chuyển Pháp Luân”, băng ghi âm luyện công và một bản minh họa các động tác luyện công. Tôi ở nhà chị hai ngày rồi trở về. Khi ngồi xe trở về, tôi cảm giác như có ai đó đang ở bên bảo hộ mình, tôi cảm thấy Sư phụ đã quản tôi rồi. Vào dịp lễ “1/5”, nhà tôi có một người họ hàng từ xa đến, tôi và người nhà đưa cô ấy đi chơi núi Bút Giá tại Cẩm Châu. Người nhà tôi đưa người họ hàng lên núi, vì tôi thường xuyên bị chóng mặt nên tôi ở lại nhặt vỏ sò dưới chân núi bên bờ biển. Tôi luôn cảm thấy có tiếng bước chân đi ngay bên cạnh mình, tôi ngẩng đầu nhìn mấy lần cũng không thấy ai, lúc này tôi mới biết là Sư phụ đang bảo hộ mình! Khi tôi mua vé vào khu danh lam thắng cảnh, có hai người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh nói: Tiền của chị rơi kìa. Tôi nhìn số tiền trên mặt đất rồi nói: Không phải tiền của tôi rơi đâu. Hai người đó không vui nói: Tôi thấy tiền của chị rơi mà, chị còn nói không phải tiền của chị, tiền của mình mà còn không cần! Tôi đành phải nhặt tiền lên. Nhưng tôi kiểm tra trong túi thì thật sự không bị mất tiền.
Vì lúc đó tôi bận chăm cháu và có họ hàng đến nhà nên không kịp thời học Pháp, cũng không luyện công, do đó không biết được nội hàm của Đại Pháp. Sau này thông qua học Pháp tôi mới biết, Sư phụ giảng: “Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân). Tôi ngộ ra rằng, đây là Sư phụ đang kiểm nghiệm tôi trước khi học Pháp.
2. Ngày 24 tháng 5 năm 1998, tôi bắt đầu luyện công lần đầu tiên tại nhà. Khi tôi luyện đến Bài công pháp thứ tư Pháp Luân Chu Thiên Pháp theo bản minh họa, tôi cảm thấy có một vật nhỏ trên người “vèo” một tiếng, chạy đến vai trái của tôi và nắm chặt lấy tôi, sau đó trong chớp mắt, vật đó biến mất. Tôi nghĩ rằng đây là Sư phụ đã gỡ bỏ thứ không tốt trên thân thể tôi, có lẽ là đả công vào cho tôi. Từ đó, tôi cảm thấy thân thể mình đặc biệt nhẹ nhàng. Lúc đó tôi chỉ mới nhập môn, còn chưa chính thức học Đại Pháp.
3. Tôi vừa bắt đầu học Đại Pháp đã tìm được điểm luyện công. Tôi tham gia luyện công tập thể mỗi ngày, bất kể thời tiết thế nào, tôi đều kiên trì không bỏ buổi nào. Sư phụ thanh lý thân thể cho tôi mỗi ngày, thanh lý xương bả vai của tôi, cảm giác rất rõ ràng, vô cùng đặc biệt. Ngay sau đó, Sư phụ lại khai mở thiên mục cho tôi, tôi nhìn thấy một con mắt lớn xuất hiện, nhìn thẳng vào tôi. Tôi còn nhìn thấy Pháp Luân rực rỡ đang xoay chuyển, và thấy mấy vị trí từ thiên mục nối đến sơn căn của mình có hình bầu dục, bên trong đầy ắp những con mắt, một vòng lớn đang xoay chuyển. Khi tôi đả tọa, Sư phụ cho tôi thấy ba hình đầu người giống như ba chiếc gương tròn, mỉm cười bay qua trước mắt tôi, tôi nghĩ đây chẳng phải là Phật, Đạo, Thần sao! Khi tôi đả tọa, cảm giác rất thoải mái, giống như trạng thái mà Sư phụ giảng trong Pháp lý: “cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân). Sư phụ còn cho tôi thấy rất nhiều thứ mà người thường không thể thấy được.
Tôi nhập Đạo đắc Pháp chỉ trong ba tháng, từ một người da dẻ vàng vọt gầy gò đã trở thành một người khác với làn da mịn màng, trắng hồng; đi lại nhẹ như bay, thân thể nhẹ nhàng; cân nặng từ 55 kg tăng lên 65 kg, quần áo cũ đều không mặc vừa nữa. Tất cả bệnh tật trước đây của tôi đều khỏi hết. Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ, cảm ân sự siêu thường và thần kỳ của Đại Pháp.
II. Sư phụ khích lệ
Do sự thay đổi của thân thể, tầng thứ đề cao, Sư phụ cũng đã mở công năng túc mệnh thông cho tôi, cho tôi thấy rất nhiều thứ mà người khác không thấy được. Cặp kính tôi đeo nhiều năm cũng đã bỏ ra, mắt tôi cũng đã khỏi, điều này càng khích lệ tín tâm tu luyện của tôi.
Năm 2004, nhà tôi di dời giải tỏa, cần làm thủ tục tái định cư, trước đây ở tòa nhà số 1, bây giờ ở tòa nhà số 3. Lãnh đạo văn phòng di dời gây khó dễ cho chúng tôi, không làm thủ tục. Lúc này, một đồng nghiệp cũ ở đơn vị của tôi được điều đến làm việc tại văn phòng tái định cư. Cô ấy cho tôi biết, phải đưa tiền lót tay cho lãnh đạo đơn vị. Lúc đó do tôi bị mắc kẹt trong lợi ích trước mắt của người thường, không coi mình là người luyện công, nên đã nghe theo lời cô ấy, đưa tiền lót tay cho vị lãnh đạo đó. Hai ngày sau, tôi đi mua đèn ống từ ngoài phố về, khi đi xe đạp qua vỉa hè khu nhà mình, “rầm” một tiếng, cả người và xe đều ngã nhào lên nắp cống sắt. Mấy người đỡ tôi dậy nhưng tôi không đứng lên được, ngã rất đau. Lúc đó chính niệm của tôi không đủ, không nhớ đến Pháp lý Đại Pháp đã học, chỉ biết lúng túng ngồi một lúc, sau đó mới có thể đứng dậy được. Tôi gọi một chiếc xe ba gác chở cả người và xe về nhà. Về đến nhà, tôi không thể nào lên giường được, hai chân bị trẹo, đầu gối phải không cử động được, cũng không thể chạm vào. Người nhà bảo tôi đến bệnh viện, nhưng tôi không đi. Buổi tối ngủ không thể trở mình, chân không cử động được. Đến nửa đêm, khi tôi vừa mới thiu thiu ngủ, kỳ tích đã xảy ra, tôi cảm thấy có một lực rất lớn kéo đùi tôi, nghe một tiếng “cạch”, cũng không thấy đau, sau đó chân có thể cử động được, cũng có thể trở mình. Ngày hôm sau, tôi có thể xuống giường đi lại. Tôi biết rõ là Sư phụ từ bi đã nắn lại chân cho tôi. Do mấy ngày đó bận rộn sửa sang nhà cửa, lơ là học Pháp, dùng tâm người thường để làm việc, nên tôi mới bị ngã một cú đau như vậy. Cú ngã này khiến tôi tỉnh ngộ, khiến tôi chấn tỉnh – tôi không nên đi con đường bất chính của người thường!
Vào một buổi sáng năm 2012, khi tôi đang đả tọa luyện tĩnh công, Sư phụ cho tôi thấy tôi đang ngồi đả tọa, đầu đội vương miện ngọc, mình mặc trang phục lộng lẫy. Đây là Sư phụ đang khích lệ tôi.
Vào một ngày năm 2015, khi tôi đang đả tọa, Sư phụ cho tôi thấy một nguyên anh. Chỉ thấy nguyên anh có mái tóc đen nhánh, đôi mắt to, mặc một bộ quần áo màu vàng trứng rực rỡ, làn da trắng nõn mịn màng, giống như có người đang nâng đỡ, lớn bằng đứa trẻ hai tuổi. Tôi còn thấy đài sen lớn mà nguyên anh đang ngồi, vô cùng thần thánh. Trong lúc đả tọa, Sư phụ còn cho tôi bay lên rất cao, rất cao. Đây đều là sự khích lệ thù thắng của Sư phụ dành cho tôi, dạy tôi tinh tấn thực tu. Tôi vô cùng cảm tạ sự phó xuất và bảo hộ của Sư phụ đối với đệ tử, cảm ngộ được Đại Pháp vô biên!
Tôi và các đồng tu quanh năm đến trại tạm giam phát chính niệm ở cự ly gần, giống như tiếp sức, mỗi tuần một lần, bất kể gió mưa. Chúng tôi đi chầm chậm dọc theo bờ sông đối diện trại tạm giam, vừa đi vừa phát chính niệm. Hai bên bờ sông hoa cỏ tươi tốt, cây xanh rợp bóng. Mùa hè có lúc trời quá nóng, chúng tôi ngồi dưới gốc cây hòe tránh nắng và phát chính niệm. Đúng vào ngày 5 tháng 7 năm 2016, chúng tôi vui mừng phát hiện trên lá cây hòe và lá cây hoa hồng dại ven mương, đã nở rất nhiều hoa Ưu Đàm Bà La. Chúng tôi đều biết đây là hoa Thần, nở trên con đường cứu người và (con đường) phát chính niệm cho các đồng tu bị bức hại, cũng là sự khích lệ của Sư phụ dành cho chúng tôi.
Chúng tôi kiên trì cứu người, thường xuyên đến các khu dân cư để phát các ấn phẩm chân tướng, dán đề can chân tướng, gặp người hữu duyên thì giảng chân tướng, hoặc trực tiếp tặng cho thế nhân những vật phẩm đẹp mắt có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.
III. Niềm vui của việc cứu người
Chiều ngày 2 tháng 9 năm 2016, tôi và đồng tu Tiểu Linh giảng chân tướng cứu được mấy người, tối đó chúng tôi lại ra ngoài dán biểu ngữ. Biểu ngữ chân tướng rộng khoảng một mét vuông, nối lại có hơn 10 tấm. Sau khi dán xong biểu ngữ, chúng tôi nhanh chóng về nhà, vừa đúng 21 giờ 02 phút vào nhà. Lúc này người tôi mồ hôi đầm đìa, nhưng không để ý nhiều, vội vàng thay quần áo ngồi lên giường phát chính niệm. Vừa xếp chân xong, Sư phụ dùng Pháp Luân thanh lý lưng cho tôi, sau đó lại dùng Đại Pháp Luân thanh lý thân thể tôi. Trong quá trình Sư phụ thanh lý thân thể cho tôi, cả chiếc giường lớn đều xoay theo, ngay lập tức tôi cảm thấy thân thể đặc biệt nhẹ nhàng và thoải mái. Cảm giác này không phải lúc nào cũng có. Phát chính niệm xong đã là 21 giờ 30 phút, tôi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vì tinh thần có chút phấn chấn, nên không còn buồn ngủ, lúc này đã là 21 giờ 40 phút. Tôi nghĩ không nên lãng phí thời gian, bèn đứng dậy ra bếp, đứng trước tủ lạnh luyện công. Vừa luyện Bài công pháp thứ nhất, tôi cảm thấy thân thể đặc biệt nhẹ nhàng, ngay lập tức như thể không còn thân thể, dường như chỉ có hai bàn chân đang đứng đó luyện công, quá thù thắng mỹ diệu, thật không lời nào diễn tả hết được. Tôi biết là Sư phụ đang gia trì khích lệ tôi. Tôi vô cùng cảm tạ sự quan tâm và gia trì của Sư phụ đối với đệ tử! Không thể dùng lời nào để diễn tả hết được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!
Có lần, tôi mơ thấy Sư phụ cho tôi lên một chuyến tàu nhanh đặc biệt, thân tàu rất dài. Tôi lên từ đầu tàu, đi thẳng đến cuối tàu, thấy mỗi toa chỉ có 10 mấy người, còn lại toàn là ghế trống. Mà những người trên tàu đều đang mơ màng ngủ, không ai tỉnh táo. Tôi cảm thấy Sư phụ chúng ta rất sốt ruột! Chân thành hy vọng các đồng tu hãy đi tốt con đường mà Sư phụ đã an bài. Chúng ta phải cứu nhiều người hơn, tinh tấn thực tu, hoàn thành tốt sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp.
Đời này tôi có duyên được gặp Sư tôn phổ độ, được gặp Đại Pháp hồng truyền, thật là hạnh phúc! Tạ ân Sư tôn, tạ ân Đại Pháp! Bất kể con đường Chính Pháp dài bao lâu, tôi sẽ theo Sư phụ kiên tu đến cùng, không phụ lòng yêu thương sâu sắc của Sư phụ, thực hiện hồng nguyện tiền sử, tu tốt bản thân, theo Sư phụ trở về nhà.
Nếu có chỗ nào không thỏa đáng, mong đồng tu từ bi chỉ chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/8/22/見證法輪大法的超常、神奇-498604.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/19/230969.html



