Bài viết của học viên Tịnh Tư từ Nội Mông

[MINH HUỆ 22-06-2012] Tôi năm nay 69 tuổi và đã tu luyện Đại Pháp được hơn 10 năm. Tôi đã chứng kiến ​​nhiều thần tích và muốn chia sẻ chúng.

Pháp thân của Sư phụ ở khắp mọi nơi

Trước khi tu luyện, tôi có nhiều bệnh mà thuốc thang không thể chữa khỏi. Tôi từng sống trong chùa một thời gian, hy vọng sẽ làm dịu cơn đau, nhưng tất cả mọi nỗ lực đều vô ích.

Mùa đông năm 1995, có người giới thiệu tôi với Pháp Luân Công. Vào một ngày tôi đột nhiên thấy Pháp thân của Sư Phụ. Lúc đó tôi đang ngồi ở nhà, Pháp thân của Sư Phụ hiện trên tường và trần nhà. Khi tôi bước tới và đưa tay ra, Pháp thân của Sư Phụ xuất hiện trong lòng bàn tay tôi. Tôi lặng người đi vì kinh ngạc.

Từ đó, tôi tập trung vào tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cố gắng luyện các bài công pháp, học Pháp, và tu luyện tâm tính theo yêu cầu của Sư Phụ. Sư phụ đã loại bỏ tất cả bệnh của tôi trong ba ngày và tịnh hóa cơ thể tôi. Ba ngày sau, cơ thể của tôi thật nhẹ nhàng. Các đốm gan trên mặt tôi đã biến mất. Sau khi nhìn thấy những thay đổi trong cơ thể tôi, hơn 50 người thân của tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Một xe đẩy hàng rơi từ mái nhà xuống đầu tôi

Vào một mùa hè, có một xe đẩy hàng hai bánh kéo bằng tay nặng trên 100 kg trên mái nhà kho của chúng tôi. Chồng tôi muốn bán nó đi. Ông trèo lên mái nhà để lấy nó và bảo tôi đợi ở dưới. Do cái xe quá nặng, ông không giữ được và nó đã rơi thẳng xuống đầu tôi và sau đó rơi xuống đất. Ở trên mái nhà nhìn xuống, chồng tôi sợ hãi không nói được lời nào. Tại thời điểm đó, tôi nghĩ: “Sư phụ, hãy cứu con!” Không chỉ không bị ngã xuống mà tôi còn đứng nguyên ở đó. Tôi không bị thương gì cả. Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Không có nhiên liệu nhưng bếp lò cháy đỏ

Mùa đông năm 2004 cực kỳ lạnh. Chúng tôi sống trong một căn nhà gạch với hai phòng. Để tiết kiệm năng lượng, chúng tôi đặt bếp lò đặt trong phòng nhỏ hơn. Không có bếp trong phòng lớn, và không ai sống ở đó. Chồng tôi không tu luyện. Ông ấy hút thuốc và xem TV mỗi ngày. Bởi vì phòng rất nhỏ nên tôi khó có thể luyện các bài công pháp hay học Pháp. Chồng tôi không cho tôi đặt lò ở trong căn phòng lớn hơn. Kết quả là, tôi phải chịu đựng giá lạnh để luyện công và học Pháp trong phòng lớn.

Phòng lạnh đến nỗi sương phủ cả trên tường. Nếu tôi đặt nước trong phòng, nó sẽ chuyển thành nước đá. Ngày hôm đó tôi dậy từ 3 giờ 50 phút sáng để luyện công. Tôi cảm thấy ấm hơn bình thường. Tôi thậm chí còn nghe được những âm thanh của bếp lò đang cháy và nhìn thấy bếp lò cháy đỏ. Có điều là không có than đá hoặc gỗ trong bếp. Ngọn lửa thoát ra khỏi lò cùng với âm thanh “vù, vù”. Căn phòng ấm áp như mùa xuân đang đến.

Tôi không bao giờ nhìn thấy ngọn lửa đó lần nào nữa, nhưng tôi không cảm thấy lạnh nữa khi ở căn phòng lớn. Đó là Sư phụ đã ban cho tôi sự ấm áp và năng lượng. Sư phụ bảo hộ các đệ tử của mình từng giây từng phút

Ngồi trên đài sen lớn

Tôi bị giam giữ tại trại giam Hoắc Lâm Quách Lặc ở Nội Mông vào tháng 06 năm 2001. Một ngày, tôi ngồi ngoài trời trong một chiếc sân hình vuông. Tôi nhắm mắt lại, và đột nhiên một hồ nước phẳng lặng như gương xuất hiện. Sân hình vuông và chiếc cửa sắt ảm đạm biến mất. Có một đài hoa sen lớn trên hồ. Tôi thấy bản thân mình rõ ràng đang ngồi trên một đài hoa sen lớn. Đài hoa sen lớn này có màu hồng và hình tròn. Có rất nhiều loài hoa kỳ lạ, huyền bí nở rộ xung quanh tôi. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi. Tôi có thể ngồi ở đó hơn 40 phút, cho đến khi bảo vệ gọi tên tôi. Cảnh đó đột nhiên biến mất và tôi trở về với thực tại.

Leo núi không khó

Tôi bị giam giữ tại Trại lao động cưỡng bức Đồ Mục Cát vào năm 2002. Vào một ngày khoảng 4 giờ sáng, tôi đang ngồi yên trên giường. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một ngọn núi lớn. Có rất nhiều người ở dưới chân núi muốn leo lên. Tuy nhiên, họ do dự bởi vì ngọn núi này rất dốc và trơn như một tấm gương. Tôi không còn cảm giác mình đang bị giam giữ. Tôi muốn leo lên núi. Ngay khi chân tôi chạm vào ngọn núi, bèn xuất hiện hai tay vịn màu trắng. Có hai tay vịn cho mỗi bước. Tôi muốn nói cho những người khác biết. Sau khi suy nghĩ này xuất hiện, ngọn núi biến mất. Tôi trở lại giường trong trại lao động.

Chồng tôi dần thay đổi sau khi lắp đặt chảo vệ tinh bắt sóng đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV)

Chồng tôi không phải là học viên. Ông ấy đã tạo ra thêm rất nhiều khổ nạn vào quá trình tu luyện của tôi. Ông ấy cũng không tôn trọng Sư phụ. Mặc dù chứng kiến ​​những thay đổi của tôi từ khi bắt đầu tu luyện, ông không thừa nhận rằng đó là kết quả từ quá trình tu luyện của tôi. Theo thời gian ông già đi và bắt đầu có xuất hiện những căn bệnh mà thuốc thang không thể chữa được. Tôi mở băng video có các bài giảng của Sư phụ tại Đại Liên cho ông ấy. Dù cho khó chịu đến thế nào đi nữa, thậm chí ngay cả lúc la hét khi bị bệnh dạ dày hành hạ hay đổ mồ hôi vì đau đớn, ngay khi đồ hình Pháp Luân xoay chuyển xuất hiện và âm thanh bắt đầu nổi lên khi bật băng, ông sẽ rơi vào giấc ngủ. Dần dần, ông chấp nhận những nguyên lý của Đại Pháp. Chúng tôi cài đặt chảo vệ tinh bắt sóng của NTDTV vào năm đó, và ông ấy xem NTDTV mỗi ngày. Ông ấy không còn xem những thước phim bẩn thỉu. Dần dần, sức khỏe của ông đã được cải thiện.

Cháu trai và cháu gái của tôi không bao giờ uống thuốc

Khi cháu gái của tôi lên bảy tuổi, gia đình chúng chuyển từ thành phố Liêu Dương đến thành phố Liêu Yên trên một chiếc xe tải. Cháu gái tôi và cha mẹ nó ngồi trong buồng lái. Người lái xe gặp phải vật cản giữa đường khi xe đang rẽ. Khi người lái xe nhấn phanh, theo đà cháu bị đập đầu vào kính chắn gió và làm vỡ tan kính chắn gió! Tuy nhiên, cháu không có bất kỳ chấn thương và không lao qua kính chắn gió. Có vẻ như không có gì xảy ra với cháu.

Khi cháu trai của tôi năm tháng tuổi, ông nội cháu bế cháu đặt vào xe đẩy. Khi đi gần đến khu vực nhà máy lọc nước, họ nhìn thấy một hố lớn. Ông nội cháu dựng xe đẩy cách hố đó khoảng khoảng chục mét và đi vào phòng vệ sinh. Khi đứa trẻ cựa quậy trên xe, xe đẩy bắt đầu lăn. Nó lăn xuống theo sườn dốc và lao vào hố nước sâu. Chiếc xe đẩy bị chìm và chỉ có khuôn mặt của cháu trai tôi nổi lên khỏi mặt nước. Đứa trẻ không vùng vẫy hay bị chìm xuống và ông nội cháu đã trở lại đó sau 10 phút. Ông đã đưa cháu về nhà và tắm cho cháu. Đứa trẻ lại chơi vui vẻ như không có điều gì xảy ra.

Cháu gái và cháu trai của tôi đều nghe lời tôi. Cả hai cháu đều có thể niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Chúng cũng đọc thuộc Hồng Ngâm.

Một lần, tôi đưa cháu trai đến thăm một người bà con. Khi lên cầu thang cháu đã bị ngã và lăn xuống. Lợi cháu chảy máu còn miệng thì sưng lên. Người thân đã đưa thuốc và dụng cụ chống nhiễm trùng nhưng tôi đã không sử dụng chúng. Tôi bảo cháu nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó một lúc cháu ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, miệng cháu không còn sưng nữa. Người bà con đó đã chứng kiến được sự kỳ diệu của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/22/没有燃料的炉子烧红了-259054.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/6/134825.html

Đăng ngày: 17-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share