Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 23-05-2012] Tôi tận dụng lễ kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền như một cơ hội để tạ ơn Sư Phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi ước tất cả mọi người nắm bắt được cơ hội để tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống mới

Tôi năm nay 66 tuổi. Mẹ tôi mất khi tôi lên 8 tuổi, và tôi bắt đầu làm việc năm 12 tuổi. Tôi đã làm việc trong ngành công nghiệp dệt may. Làm việc theo ca không phải dễ dàng gì, và tôi bị viêm thận, viêm khớp, và huyết áp cao khi tôi bước sang tuổi 30. Tôi cảm thấy như tôi đang chịu đựng sự tra tấn lâu dài, và tôi thường ước mình chết quách đi. Tôi bị đi tiểu thường xuyên và các khớp của tôi bị đau khi trời trở lạnh hoặc có gió. Gia đình tôi không thể bật quạt khi tôi ở quanh đó vì nếu bật quạt tôi sẽ la lên và hét vào mặt họ. Tôi thường xuyên bị đau đầu vì bệnh tăng nhãn áp. Tôi không được khỏe. Ngoài ra, chứng buồn nôn tôi phải chịu đựng cũng không dễ chịu gì. Tôi đã phải nhập viện hai lần, nhưng vô ích.

Mặc dù bệnh tật, tôi vẫn phải làm việc. Do cảm giác không ngon miệng, tôi ném thức ăn của mình tại nơi làm việc. Tôi bị yếu do suy dinh dưỡng. Tôi đã điều trị bằng các phương thuốc Trung Y, Tây Y và tiêm thường xuyên. Tôi không có đủ khả năng chi trả các chi phí y tế và chồng tôi, em gái tôi đã phải hỗ trợ. Tôi luôn luôn ở nhà vì những vấn đề tiểu tiện của mình, nhưng tôi vẫn phải nấu ăn và làm các việc vặt trong gia đình. Tất cả những gì tôi nhớ là ốm đau liên tục.

Năm 1994, cha tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp. Ông trở nên rất năng động và da dẻ hồng hào. Ông muốn tôi luyện tập và đã cho tôi cuốn sách Pháp Luân Công. Tôi không biết chữ, nhưng tôi đã xem những bức hình giảng dạy động tác các bài công Pháp khi tôi có thời gian. Năm ấy tôi đã 48 tuổi. Vào tháng sáu, cha tôi nói với tôi rằng Sư Phụ sẽ tổ chức một lớp học ở thành phố Tế Nam. Đêm đó, tôi nhìn thấy Sư phụ trong giấc mơ của mình đang làm thủ ấn hoa sen. Tôi nghĩ rằng có lẽ đến lúc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày 20 tháng 6, tôi bắt một chuyến tàu nhưng không biết xuống ở đâu, vì tôi không biết đọc. May mắn thay, có một học viên trên tàu đã nói với tôi đừng lo lắng. Ngày hôm sau tàu đến Tế Nam, nơi chúng tôi đã gặp các học viên khác và với sự giúp đỡ của họ, tôi tìm được một phòng khách sạn.

Ngày tiếp theo, tôi đã tham dự bài giảng của Sư Phụ. Ba ngày sau, tôi cảm nhận rõ ràng rằng Sư Phụ đã thanh lọc cơ thể của tôi từ đầu đến chân. Tôi đã biến đổi hoàn toàn và cảm thấy tâm của tôi thoải mái đến cuối đời.

Tôi đã thay đổi hoàn toàn sau khi tham dự lớp học. Trở về nhà, mỗi bữa tôi có thể ăn ba bát cơm, tôi tràn đầy năng lượng và hết cáu bẳn. Tôi vứt đi toàn bộ thuốc men. Tôi chỉ muốn theo bước chân của Sư Phụ và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vào tháng 10 năm 1994, bốn tháng sau khi tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp, tôi được ban phước có cháu trai. Tôi đã chăm sóc cháu bé, con dâu tôi, và nấu ăn, tôi đã làm toàn bộ việc nhà. Điều ấy thật dễ dàng.

Tôi tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp để đề cao tâm tính. Chồng tôi, con trai của tôi, và con dâu đã chứng kiến ​​tôi đã thay đổi như thế nào, và sau một thời gian họ cũng trở thành học viên. Thậm chí con dâu tôi đã đưa một bản sao của Pháp Luân Công cho cha mẹ và em gái cô, và họ cũng đã trở thành học viên.

Pháp Luân Đại Pháp đã khai mở trí huệ của tôi

Sau khi trở về nhà từ Tế Nam, hàng ngày tôi đã đi tới công viên để tập các bài công pháp. Tôi lắng nghe bài bài giảng của Sư Phụ qua băng và xem video. Năm 1995, Chuyển Pháp Luân đã được xuất bản. Chúng tôi bắt đầu đọc sách theo nhóm. Vì tôi không thể đọc, tôi chỉ cầm cuốn sách và nhắc lại những gì người khác nói. Tôi không biết tôi đang đọc chỗ nào trong cuốn sách. Tôi đã rất lo lắng, bởi vì tôi thực sự muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi về nhà và bắt đầu viết các chữ cái. Tôi nghĩ rằng, vì tôi không thể đọc, đó là những gì ít nhất tôi có thể làm.

Viết một chữ cái đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Tôi giống như một đứa trẻ đang cố gắng học hỏi. Thậm chí tôi không biết thứ tự của các nét. Khi một chữ cái có rất nhiều nét, tôi không thể nhìn thấy nó rõ ràng. Chồng tôi đã viết các chữ cái thật to và sau đó tôi sẽ chép lại. Tôi biết nội dung là vô giá. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại những gì tôi viết trong cuốn sách sau khi tôi đã viết được một trang. Nếu tôi tìm thấy một lỗi hoặc sai chính tả, tôi chép lại toàn bộ trang ấy một lần nữa.

Để nhận diện các chữ cái, tôi đã hỏi ý kiến ​​con trai và chồng tôi hết lần này đến lần khác. Sau một thời gian, các chữ cái trong Chuyển Pháp Luân có màu sắc khác nhau và chúng ở dạng không gian ba chiều. Với sự trợ giúp của Sư Phụ, một bà già mù chữ như tôi đã hoàn thành việc sao chép cuốn sách trong vòng bảy tháng.

Nhưng điều kỳ diệu là đột nhiên tôi có thể đọc cuốn sách, tất cả mọi chữ trong sách. Tôi không còn mù chữ. Sư Phụ đã khai mở trí huệ của tôi. Tôi đã có thể viết tên của tôi và những từ đơn giản. Tôi không thể biết chữ nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999 đã không thay đổi tâm của tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Nó đã đi sâu vào trong tâm của tôi, và không ai có thể lay chuyển được.

 

Bây giờ tôi đang ở độ tuổi 60. Tôi thấy rất khỏe, có thể nghe thấy rõ ràng, lưng thẳng, và các con tôi không cần phải giúp tôi. Thậm chí tôi còn làm việc nhà giúp con trai của tôi. Tôi giặt đồ chăn ga gối của gia đình bằng tay và không bao giờ sử dụng máy giặt.

Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho tôi và gia đình hạnh phúc thực sự và một cuộc sống hòa ái. Trong những năm qua, tôi đã để những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp chính lại mình. Tôi hướng nội tất cả mọi việc và là một người tốt. Tôi hy vọng nhiều người hơn nữa có thể biết được chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/23/【征稿選登】大法在我的家族中傳開-256752.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/19/134033.html

Đăng ngày: 26– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share