Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-10-2024] Tôi muốn chia sẻ với mọi người về việc gia đình tôi đã được thụ ích ra sao khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng muốn chia sẻ về những lợi ích mà Đại Pháp mang lại cho xã hội, cũng như cách mà Đại Pháp đã thắp sáng thế giới tâm linh của chúng ta.
Ngôi nhà của tôi vẫn nguyên vẹn sau một vụ nổ khí gas lớn
Khoảng 10 năm trước, lúc tôi vừa nấu cơm xong một vụ nổ khí gas xảy ra ở căn hộ tầng dưới trong tòa nhà của tôi. Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn và nhìn thấy hai quả cầu lửa vụt loé bên ngoài cửa sổ. Trong chớp mắt, cửa sổ trong tòa nhà và các tòa nhà xung quanh đều bị vỡ tan.
Điều ngạc nhiên là căn hộ của tôi không mảy may tổn hại. Các đường ống nước và ống sưởi không bị vỡ, cửa sổ cũng không bị hư hỏng gì. Tôi biết chính Sư phụ Lý đã bảo vệ ngôi nhà của tôi và giúp tôi tránh được một thảm họa tiềm tàng.
Sau đó, tôi nghe nói những chiếc xe gần đó bị rung lắc mạnh và mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng loạn, thậm chí, mấy chú chó con của một nhà hàng xóm còn bị chết.
Bạn cùng lớp của cháu gái tôi vừa đi học về và bước vào khu dân cư thì vụ nổ xảy ra, các mảnh kính vỡ rơi như mưa dội xuống xung quanh cháu bé, khiến cháu sợ hãi đến mức ngã lăn ra. Một ông cụ sống ở tầng một cũng bị ngất xỉu.
Cánh cửa căn hộ nhà hàng xóm tầng dưới bị thổi bật ra khỏi bản lề và đập trúng vào chủ nhà. Ông ấy từng là giám đốc của một cơ quan công an trước khi nghỉ hưu. Chấn thương lần này khiến ông phải làm bốn cuộc phẫu thuật để chữa trị. Cháu trai của ông ấy cũng bị thương ở tay và nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Ngày hôm sau vụ nổ, nhiều trẻ em đã không đến trường, nhưng cháu gái tôi vẫn đi học.
Vụ nổ còn khiến cửa ra vào và khung cửa sổ của một số căn hộ phá hỏng khiến chủ nhà bị kẹt bên trong. Các đường ống dẫn khí gas và đường ống sưởi của họ bị nứt và nước phun tung tóe khắp nơi. Thị trưởng và các phóng viên đã đến hiện trường. Thị trưởng yêu cầu các phóng viên chỉ được phỏng vấn ông ấy và không được phép đăng bất kỳ bài viết nào nếu không có sự đồng ý của ông.
Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, căn hộ của tôi chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng tương tự như những căn hộ khác.
Đại Pháp dạy tôi ‘lấy đức báo oán’
Chồng tôi và tôi đều đã trải qua một cuộc hôn nhân trước khi chúng tôi lấy nhau vào năm 1978. Cô con gái 11 tuổi Tiểu Anh là con ngoài giá thú và chồng tôi nhận nuôi cháu từ khi cháu còn nhỏ. Chồng tôi rất cưng chiều con bé khiến nó trở nên bướng bỉnh và ích kỷ. Con bé trốn học và bắt đầu hẹn hò khi đang học trung học. Chồng tôi không thể kiểm soát được con bé và khi không thể chịu đựng được nữa, anh ấy muốn gửi con bé về với mẹ của nó.
Mặc dù khi đó tôi chưa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ngay từ nhỏ, cha mẹ tôi đã thấm nhuần văn hoá thuyền thống mà cha mẹ truyền dạy chúng tôi. Cha mẹ dạy chúng tôi phải sống thiện lương và luôn nghĩ cho người khác trước. Tôi nói với chồng: “Hiện giờ mẹ của Tiểu Anh đã có gia đình riêng. Nếu anh đưa con bé về với mẹ nó, thì chẳng phải là sẽ phá hoại gia đình họ sao? Nếu chồng cô ấy biết được cô ấy có con ngoài giá thú trước khi lấy anh ta, liệu cuộc sống của họ có còn yên bình nổi không?”
Thấy tôi nói có lý, chồng tôi đã từ bỏ ý định đó.
Khi Tiểu Anh đến tuổi kết hôn và sinh con, tôi đã cùng con bé đến bệnh viện, ở lại với con và trả tiền viện phí cho con. Sau khi con bé xuất viện, tôi đưa Tiểu Anh về nhà để chăm sóc trong một tháng. Trước khi đứa bé chào đời, tôi đã chuẩn bị tất cả các đồ dùng cho em bé, như là quần áo và chăn màn. Tiểu Anh rất cảm động và gọi tôi là “Mẹ”. Tôi cũng rất thân thiết với con rể.
Năm 1998, tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Chồng tôi cũng chứng kiến những điều kỳ diệu xảy ra với tôi.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân và tập đoàn lưu manh của ông ta đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kiên định giữ vững đức tin của mình và đã bị giam giữ phi pháp bốn lần. Bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, Tiểu Anh đã quyết định xa lánh tôi.
Vào lần thứ ba tôi bị giam giữ, chồng tôi đã qua đời trước khi tôi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức. Khi tôi trở về nhà, Tiểu Anh đã chặn cửa và buồn bã nói: “Bà đi đi và đừng quay lại nữa!” Tôi ngày đêm mong ngóng về nhà, nhưng lại bị đuổi đi. Cảm giác đau khổ đó không sao diễn tả nổi. Cuối cùng, tôi ở nhờ nhà một đồng tu và sau đó thuê một nơi khác để trọ.
Một lần, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng và bắt chuyện với một người phụ nữ mà tôi chưa từng quen biết. Trong lúc vừa đi vừa trò chuyện, chúng tôi đi ngang qua tòa nhà nơi chồng tôi và tôi từng sống. Cô ấy nói với tôi: “Chị không biết đâu, trước đây có một học viên Pháp Luân Đại Pháp từng sống ở đây. Mỗi lần cô ấy bị bắt và bị giam giữ, con gái nuôi của chồng cô ấy đều tiêu hết tiền tiết kiệm của cô ấy”.
Tôi hỏi cô ấy làm sao biết được điều đó. Cô ấy nói rằng mình nghe được điều đó từ người thân của mình là Tiểu Cương. Tiểu Cương và Tiểu Anh đã là bạn bè của nhau trong một thời gian. Khi tôi hỏi cô ấy rằng Tiểu Anh đã sử dụng số tiền đó vào việc gì, cô ấy nói rằng Tiểu Anh đã xài phung phí hết, chẳng hạn như dùng số tiền đó để đến thành phố Đại Liên và những nơi khác du lịch.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi chính là người học viên đó. Cô ấy đối xử với tôi rất nhã nhặn và thậm chí còn mời tôi đến nhà cô. Tôi đã nói cho cô ấy nghe rất nhiều về Pháp Luân Đại Pháp và nhắc cô ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy rất bất bình về những gì Tiểu Anh đã làm và nghĩ rằng như vậy thật bất công đối với tôi, còn hối thúc tôi kiện Tiểu Anh. Tôi nói: “Sau khi con bé bán nhà, nó không có nơi nào để ở. Con bé ở nhà tôi cũng được. Tôi không muốn tranh giành với nó. Ai sống ở đó cũng không quan trọng”.
Năm 2001, tôi đã bị giam giữ trong 25 ngày. Trong thời gian đó, Tiểu Anh đã lấy hơn 30.000 Nhân dân tệ từ tiền tiết kiệm của tôi và tiêu hết. Đến năm 2005, khi tôi bị giam giữ tám tháng, Tiểu Anh đã rút khoảng 50.000 Nhân dân tệ từ tiền gửi ngân hàng và thẻ lương của tôi.
Lần thứ ba tôi bị bắt, tôi đã bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức trong hơn hai năm. Trong thời gian đó, Tiểu Anh đã rút hết tiền trong thẻ lương của tôi và thậm chí không cho tôi trở về nhà riêng của tôi. Tòa nhà nơi chồng tôi và tôi sống là nhà ở công do Cục Nhà ở cấp cho. Khi nhà ở được bán cho các cá nhân, chồng tôi và tôi được hưởng ưu đãi mua nhà dựa trên thâm niên công tác. Chúng tôi đã mua căn hộ đó bằng tiền tiết kiệm của mình.
Chịu độc hại bởi hệ tư tưởng vô thần của ĐCSTQ, Tiểu Anh không tin vào thiên lý “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Bị trượt theo những tiêu chuẩn đạo đức suy đồi, Tiểu Anh kỳ thực cũng đáng thương và cuối cùng đã tự gây hại cho chính mình. Tiểu Anh qua đời vì ung thư tử cung khi mới ngoài 40 tuổi.
Sau khi Tiểu Anh qua đời, cháu gái và con rể đã chuyển đến căn hộ mà vợ chồng tôi từng sống. Tôi không đòi lại vì tôi biết cuộc sống của chúng cũng rất khó khăn. Căn hộ đó là tài sản của tôi, nếu tôi đâm đơn kiện thì họ sẽ phải trả lại cho tôi thôi, nhưng tôi đã không làm vậy.
Tiền là vật ngoại thân. Con người đến thế gian này với hai bàn tay trắng và ra đi cũng với hai bàn tay trắng. Bất kể có bao nhiêu tiền, chúng ta cũng không thể mang theo một đồng nào. Khi tôi dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để đo lường bản thân, tâm tôi trở nên rộng mở hơn. Việc chồng tôi, Tiểu Anh, cháu gái và tôi có thể trở thành người một nhà cũng là một sự mối duyên phận đáng trân quý!
Tôi thuê một căn nhà để ở và giảng chân tướng cho cả con gái và con rể của Tiểu Anh, bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Họ tiếp thu và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhờ ghi nhớ được những câu chân ngôn này, họ đã thoát khỏi tai ương của đại dịch và nhận được phúc lành. Đây là phúc lành lớn nhất trong mối quan hệ tiền duyên của chúng tôi!
Tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi đề cao tiêu chuẩn đạo đức và dạy tôi biết “lấy đức báo oán”.
Em gái tôi được phúc báo vì lên tiếng cho Đại Pháp
Thiên mục của em gái tôi được mở từ hồi em còn nhỏ. Hồi đó, nhiều gia đình cùng chung sống trong các khu tập thể. Khi em gái tôi nói rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra với một gia đình nào đó, thì chuyện đó thực sự đã xảy ra. Bố mẹ tôi đã mắng em và không cho phép nói ra những điều như vậy nữa.
Em gái tôi từng nói rằng Bảo Châu, người sống trong khu nhà đó, sẽ chết vào một ngày Chủ Nhật và được đưa ra ngoài qua cửa sổ. Bảo Châu sẽ mặc một chiếc váy và có một bông hoa đặt trên ngực khi thi thể của cô được đưa đi.
Thời điểm đó, chính quyền cưỡng chế những người cùng độ tuổi Bảo Châu phải về nông thôn lao động sau khi tốt nghiệp. Nhưng em ấy đã không đi. Em ấy không tìm được việc làm ở thành phố, nên đã làm nghề đan len, thêu hoa và làm các đồ thủ công khác. Sau đó, Bảo Châu bị bệnh và không qua khỏi ngay cả khi đã điều trị y tế.
Một ngày Chủ Nhật nọ, lúc đi ra ngoài tôi nghe thấy có tiếng khóc thút thít. Khi tôi trở vào nhà, thì em gái tôi nói rằng Bảo Châu đã qua đời. Một lúc sau, mẹ Bảo Châu sang nhà tôi và nhờ mẹ tôi giúp đỡ. Sau đó, mẹ nói với tôi: “Bảo Châu vẫn còn độc thân. Theo phong tục địa phương, cô ấy không thể được đưa ra ngoài qua cửa lớn và phải được khiêng qua cửa sổ. Khi Bảo Châu ra đi, cô mặc một chiếc váy hoa với một bông hoa được tết bằng len đặt trên ngực”.
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người đã bị đầu độc bởi tuyên truyền của nó và tin theo những lời vu khống của nó. Vì em tôi có thiên mục khai mở nên em có thể nhìn thấy những cảnh tượng ở các không gian khác. Em ấy biết rằng Thần Phật có tồn tại và Đại Pháp là một pháp môn tu luyện Phật Pháp.
Có lần, sau khi tôi nói chuyện với một người công nhân vệ sinh về Pháp Luân Đại Pháp, em gái tôi cũng đi cùng và sau khi tôi rời đi, người phụ nữ này đã bảo em tôi: “Cô ấy tu luyện Đại Pháp và bảo tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ”.
Em gái tôi trả lời: “Những gì chị ấy bảo chị làm là điều tốt. Đó chẳng phải là vì lợi ích của chị hay sao? Chị ấy trước đây tính khí rất nóng nảy và sức khỏe kém. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tính tình của chị ấy đã trở nên tốt hơn, và bệnh tật của chị ấy cũng đã khỏi. Chị ấy là chị gái của tôi đấy”.
Một buổi chiều nọ khi em tôi đang làm việc, một viên cảnh sát xuất hiện và hỏi về tình hình của tôi. Thay vì trả lời anh ta, em gái tôi hỏi: “Anh muốn biết chị ấy hiện giờ thế nào hay trước đây thế nào?”
Anh ta hỏi: “Có gì khác nhau à?”
Em gái tôi nói: “Tất nhiên là khác chứ. Ví dụ nhé, trước đây, khi chúng tôi dọn dẹp xưởng vào những ngày thứ Bảy, chị ấy không bao giờ chủ động giúp đỡ; và khi vứt rác, chị ấy cũng chẳng thèm để ý nếu nó rơi ra ngoài thùng. Bây giờ, chị ấy luôn vội chạy tới giúp đỡ và không dựa dẫm vào người khác. Sau khi dọn dẹp, chị ấy còn chủ động mang rác đi đổ. Nếu có rác trên sàn, chị ấy sẽ nhặt lên. Anh còn có thể nói rằng Chân-Thiện-Nhẫn là không tốt sao?“
Khi chính quyền Giang Trạch Dân tăng cường đàn áp, em gái tôi đã lên tiếng ủng hộ Đại Pháp và dám nói với một cảnh sát rằng Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Những suy nghĩ và hành động tốt đẹp của em ấy đã giúp em tích lũy được phước lành to lớn.
Trước đây, em không có nhà ở và phải sống cùng các con mình trong một ký túc xá công nhân ẩm thấp. Nhưng giờ khi, em ấy nghỉ hưu, em đã có công ty riêng. Em sở hữu tám căn hộ ở thủ phủ của tỉnh, trong đó có hai căn là căn hộ thông tầng rộng hơn 200 mét vuông.
Mười năm trước, em gái tôi đã cắt bỏ tử cung, nhưng sau khi hồi phục, em vẫn có kinh nguyệt bình thường. Em rể tôi đã rất ngạc nhiên và còn nói vui rằng: “Em vẫn có thể mang thai đấy!” Đó chính là những phúc lành mà em gái tôi nhận được vì đã lên tiếng ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/19/480496.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/11/222032.html
Đăng ngày 12-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.