Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2024] Một lần vào năm 2005, trên đường đi mua đồ tạp hóa, tôi gặp lại Giáp (hóa danh), một cựu cảnh sát. Anh ấy rất vui khi gặp tôi.

Anh ấy cho biết: “Vì anh mà cấp trên bắt tôi nghỉ hưu sớm khi mới hơn 50 tuổi, thay vì 60 tuổi. Nhưng hóa ra đó lại là điều tốt, vì sau khi nghỉ hưu, tôi làm ăn rất thuận lợi. Tôi đã mua một chiếc ô tô và xây một ngôi nhà, và công việc kinh doanh của tôi rất phát đạt.”

Tôi rất mừng cho anh ấy, và nói: “Anh đã nhận được phúc báo cho việc làm tốt của mình. Anh đã từ chối bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì thế anh đã được phúc báo!”

Anh ấy đồng ý: “Đúng vậy, tôi đã được phúc báo.”

Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu vào tháng 9 năm 2002, chỉ vài tháng trước Đại hội Toàn quốc lần thứ 16 của ĐCSTQ. ĐCSTQ thường dùng các sự kiện chính trị lớn làm lý do để sách nhiễu và bắt giữ các học viên nhằm “bảo đảm an ninh cho sự kiện”. Đồn công an địa phương phát động một chiến dịch bức hại, và các cảnh sát bắt đầu sách nhiễu và bắt giữ các học viên.

Một buổi sáng, có người gõ cửa nhà tôi. Khi tôi mở cửa thì thấy đó là cảnh sát Giáp. Anh ấy bước vào và hỏi tôi còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, và liệu tôi có đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện không?

Tôi trả lời: “Vâng, tôi vẫn tu luyện. Và mọi người đều được phép đến Bắc Kinh.”

Anh ấy không nói gì mà chỉ gọi điện thoại.

Cảnh sát Giáp nói: “Đội trưởng, tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn trước nhé.” Tôi nhận ra trưởng đồn công an đang đợi anh ấy bắt tôi và đưa tôi xuống cầu thang. Trưởng đồn nói qua điện thoại rằng anh ta sẽ lên lầu. Nhưng anh ta không lên được vì anh ta đã làm vỡ cửa xe khi cố đóng cửa lại. Cảnh sát Giáp nói với tôi rằng họ sẽ quay lại, rồi anh ấy rời đi. Anh ấy thực sự giúp tôi có thêm thời gian. Tôi nhanh chóng chuyển các sách Pháp Luân Đại Pháp của mình đến một nơi an toàn, và cũng rời nhà.

Tối hôm đó, cảnh sát Giáp và trưởng đồn đến tìm tôi. Khi gia đình tôi cho họ vào nhà, trưởng đồn lục soát nhà và tìm thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát Giáp chỉ ngồi yên lặng và không làm gì cả. Trưởng đồn không chịu rời đi và muốn đợi cho đến khi tôi về nhà. Tôi không biết họ vẫn còn ở đó nên đã gọi điện về nhà. Họ lần theo cuộc gọi, tìm ra và bắt giữ tôi.

Tại đồn công an, trưởng đồn đã thẩm vấn tôi. Khi anh ta hỏi tôi còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, tôi trả lời: “Nhờ tu luyện, tôi đã khỏi các căn bệnh nan y, vì vậy, tôi vẫn tu luyện.”

Khi anh ta hỏi tôi có định đến Bắc Kinh không, tôi nói: “Bắc Kinh là thủ đô. Tại sao tôi không được đến đó?”

Anh ta đe dọa tôi rằng nếu một học viên bị giết chết trong khi thẩm vấn, thì không có ai quan tâm, và cái chết đó được tính là tự sát. Anh ta cho hay sẽ khiến tôi sạt nghiệp nếu tiếp tục tu luyện. Cuộc thẩm vấn kéo dài đến tận nửa đêm. Cảnh sát Giáp không tham gia vào cuộc thẩm vấn.

Ngày hôm sau, họ đưa tôi đến đội hình sự, và cho tôi xem nhiều dụng cụ tra tấn khác nhau nhằm đe dọa tôi. Sau đó, họ đưa tôi đến một trại tạm giam. Sau ba tháng, tôi vẫn kiên định vào đức tin của mình. Thấy rằng không còn hy vọng “chuyển hóa” tôi, nhà chức trách yêu cầu gia đình tôi nộp 2.000 Nhân dân tệ và thả tôi ra.

Việc cảnh sát Giáp từ chối tham gia bức hại tôi khiến trưởng đồn công an rất tức giận. Giáp bị trừng phạt bằng cách bị bắt nghỉ hưu sớm. Tuy nhiên, hình phạt đó lại trở thành cơ hội để anh ấy tham gia vào một công việc kinh doanh tốt, và kiếm được nhiều tiền. Tôi tin rằng đó là phúc báo dành cho anh ấy vì đã bảo vệ một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/19/483990.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/17/221684.html

Đăng ngày 10-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share