Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-08-2024] Mẹ chồng tôi mồ côi mẹ từ khi 6 tuổi, năm 19 tuổi bà được gả về nhà chồng. Nhà bố chồng tôi không có con gái, mà có đến bốn người con trai, bố chồng tôi lại là con cả, vì vậy ông bà chồng đối xử với mẹ chồng tôi như con gái ruột. Mẹ chồng tôi là người rất có năng lực, tính tình cứng rắn, bảo thủ, hình thành thói quen nói một không hai, trong môi trường văn hóa Đảng, quan niệm truyền thống ở bà gần như mất hết.
Mặc dù tôi sinh ra trong một gia đình coi trọng văn hóa truyền thống, nhưng lớn lên dưới sự tuyên truyền tẩy não của Đảng Cộng sản Trung Quốc, tôi bị dẫn dắt bởi triết lý đấu tranh và ngờ vực, có lối suy nghĩ xử lý mọi việc bằng triết lý “yêu ghét phân minh”, “người không phạm tôi, tôi không phạm người”, khiến mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi không hòa hợp suốt hơn 20 năm, thường xuyên căng thẳng, quan hệ gượng gạo. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi hành vi và tư duy theo lời dạy của Sư phụ Lý.
Mẹ chồng tôi bị lừa dối bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc và từ chối nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi bị giam giữ phi pháp trong trại lao động cưỡng bức vì đức tin vào Pháp Luân Công, chồng và con trai tôi đã vô tình trở thành nạn nhân của lừa đảo đa cấp. Họ đã nướng sạch tiền tiết kiệm của chúng tôi và mắc một khoản nợ lớn.
Mẹ chồng tôi làm ngơ trước sự bất công mà tôi phải chịu đựng và những điều kiện phi nhân tính trong trại lao động cưỡng bức, bà cũng không quan tâm đến cuộc sống khó khăn của con trai và cháu trai. Lúc đó đã gần 70 nhưng bà vẫn vui vẻ đi chụp ảnh cưới, tận hưởng “cuộc sống tốt đẹp”.
Để giúp gia đình chồng hiểu chân tướng, tôi xin phép mẹ chồng lắp đặt một đầu thu vệ tinh truyền hình Tân Đường Nhân. Bà đồng ý, nhưng chưa được bao lâu bà lại bảo bố chồng tôi gỡ bỏ.
Tôi không để ý đến hành động của bà, lại nhờ đồng tu đến lắp lại. Trong quá trình lắp đặt, bà luôn cau có, thể hiện thái độ khó chịu với đồng tu, nhưng đồng tu cũng không bận tâm đến thái độ của bà, kiên nhẫn điều chỉnh lắp đặt cho đến khi xong. Sau khi lắp xong, bà còn dùng lời lẽ lạnh lùng bảo đồng tu mang thang trở lại chỗ cũ. May mắn là đồng tu có tâm tính tốt, biết bà chưa minh bạch chân tướng nên mới như vậy.
Một ngày nọ, mẹ chồng gọi tôi đến nhà bà và nói rằng bà đã mất chiếc nhẫn. Tôi nói: “Mẹ tìm kỹ lại xem. Chỉ cần mẹ không đeo nó ra ngoài thì ở nhà sẽ không mất được đâu”. Bà bảo cả hai ông bà đã tìm đi tìm lại mấy lần rồi mà vẫn không thấy. Tôi nói với bà: “Mẹ đừng lo, khi nào mẹ bình tĩnh lại, có thể lúc dọn dẹp đồ đạc lại thấy cũng nên”. Sau khi an ủi bà vài câu, tôi cũng không nghĩ nhiều rồi về nhà. Sau đó, quả thật bà đã tìm thấy nó trong một chiếc chăn. Sau này tôi mới biết, lúc đó bà gọi tôi đến vì bà nghĩ rằng tôi đã lấy chiếc nhẫn của bà.
Một buổi sáng năm 2014, tôi đang lau nhà thì nghe tiếng mẹ chồng tôi chửi rủa. Khi tôi hỏi có chuyện gì, bà nói bà mất tiền mà bà đã khâu vào đệm. Tôi nói: “Mẹ có nhớ nhầm không, nhà mình không có người ngoài. Chồng con, bọn trẻ và con sẽ không lấy đồ của mẹ đâu. Mẹ tìm kỹ lại đi. Con thậm chí còn không nhận phong bì của người khác, sao có thể lấy đồ của mẹ chứ?”
Bà hoàn toàn không nghe, còn tức giận nói: “Việc này một mình chồng con không thể làm được. Nó có thể lấy ra, nhưng không thể khâu lại được”. Ý bà là chúng tôi cùng nhau lấy tiền của bà – chồng tôi tháo đệm, lấy tiền đi, còn tôi thì khâu lại đệm cho bà. Những chuyện oan ức vô lý như vậy vẫn thường xảy ra.
Sau khi bố chồng tôi qua đời, gia đình tôi về sống cùng mẹ chồng để chăm sóc bà và để bà bớt trống trải. Vì bà có di chứng sau đột quỵ, đi đứng khó khăn, nên nhân lúc sửa nhà, tôi đã cho làm dốc ở cửa ra vào và thêm tay vịn để hỗ trợ; bồn cầu cũng chọn loại cao hơn một chút để tiện cho bà sử dụng.
Mẹ chồng thường la mắng tôi lòng dạ không tốt, tôi cũng không chấp nhặt. Khi đối diện với những oan ức từ bà, dù cảm thấy buồn, nhưng tôi vẫn luôn đối xử tốt với bà, suy nghĩ cho bà. Tôi mua cho bà những đồ vật hữu ích như xe tập đi, gậy đi bộ, đèn ngủ và những đồ dùng khác.
Để giúp mẹ chồng hiểu sự thật về Đại Pháp, tôi đã mua cho bà một chiếc đài chạy file MP3, tôi ghi những câu chuyện chân tướng về Đại Pháp và văn hóa truyền thống Trung Quốc rồi bật cho bà nghe. Tôi khuyến khích bà thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để bà được khỏe mạnh. Mỗi khi bà ốm, tôi nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc bà.
Nói chung, tôi luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ, chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, đối xử tốt với mẹ chồng và cố gắng trở thành một người tốt mọi lúc mọi nơi.
Dần dần, mẹ chồng tôi đã thay đổi. Bà chủ động góp tiền mua xe cho con trai tôi và đưa tôi tiền để mua sắm Tết.
Khi tôi bị bắt vì giảng chân tướng, bà đã lo lắng đến mức huyết áp tăng cao. Các đồng tu biết được, đã mang theo thuốc hạ huyết áp đến thăm bà. Trong lúc trò chuyện, đồng tu nhắc bà nghe nhiều câu chuyện chân tướng trên đài chạy file MP3, sẽ tốt cho sức khỏe của bà.
Mẹ chồng tôi vui vẻ nói: “Chiếc đài nhỏ này sao mà linh thế, khi tôi không khỏe chỉ cần nghe những câu chuyện trong đó, lập tức thấy tốt lên. Đại Pháp dạy người ta hướng thiện, tôi thích nghe những gì ở đó, nói đều đúng cả“. Bà còn nói thêm: “Mau giúp tôi bật đài lên với”. Mỗi khi bà gặp đồng tu, bà luôn thân thiện mời họ đến nhà chơi.
Sự chăm sóc của tôi đối với mẹ chồng và những câu chuyện về Đại Pháp đã thay đổi quan điểm của bà. Giờ đây, bà luôn giữ tấm thẻ bình an của Đại Pháp bên mình. Trước Tết cổ truyền, bà thậm chí còn hỏi xin tôi những cuốn lịch có nội dung giảng chân tướng để tặng cho bạn bè. Hàng xóm của bà đều nhận xét rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cho bà một nàng dâu tốt, bà nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!”
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/16/479879.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/26/221024.html
Đăng ngày 08-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.