Bài viết của Huệ Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-08-2024] Hàng ngày, tôi thường đến các chợ thị trấn và đi dọc các con phố để giảng chân tướng cho những người hữu duyên. Trong những dịp ấy, tôi được nhiều người chia sẻ những câu chuyện cảm động của họ về Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ lại một vài câu chuyện về việc chúng sinh sau khi minh bạch chân tướng đã hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt và biết ơn Sư phụ Lý vì ân cứu độ của Ngài.
Một người bán vải
Vào một ngày mùa đông, sau khi nói chuyện với người dân tại một khu chợ, tôi đến một sạp hàng rong để mua vải. Khi tôi trả tiền, người bán hàng kiểm tra tờ tiền một cách kỹ lưỡng. Tôi hỏi: “Ông thấy tờ tiền có vấn đề gì sao?” Ông nói không, nhưng vẫn tiếp tục lật tờ tiền 10 Nhân dân tệ trong tay. Tôi nói: “Đừng lo. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên sẽ không dùng tiền giả đâu.”
Ông cất tiền vào túi, và tự tin trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.”
Ông kể với tôi rằng ông từng giúp người ta phủ nilon lên luống gieo cây trồng để giữ ấm. “Năm ngoái, tôi phủ nilon cho một người đàn ông ở thôn Nam Quản. Vì ông ấy không mua đủ nilon, nên phải quỳ xuống đất và dùng tay kéo căng các tấm nilon ra. Tôi đang lái xe mà không để ý lắm, nên đâm vào thanh sắt bị kẹt giữa các tấm nilon phủ và mặt đất.“
“Thanh sắt đổ xuống đập vào đầu ông ấy, khiến ông ấy bất tỉnh. Tôi nghe thấy ông ấy hét lên khi bị đập trúng, vì vậy tôi nhanh chóng dừng xe để xem ông ấy thế nào. Đầu ông ấy không chảy máu, nhưng mặt trắng bệch, khiến cho tôi vô cùng sợ hãi. Tôi định đưa ông ấy tới bệnh viện, nhưng ông ấy nói: ‘Đừng lo, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ ổn thôi.’ Ông ấy chầm chậm đứng lên, và lập tức trông khỏe lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng hoàn thành công việc.”
“Sau đó, tôi nói với ông ấy không nhận tiền công ngày hôm đó, tuy nhiên ông ấy không đồng ý và trả tôi đầy đủ. Tôi nghĩ: ‘Hôm nay mình gặp được một người tốt. Nếu như ông ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ai biết được điều gì sẽ xảy ra khi thanh sắt đó đập vào đầu ông ấy. Nó là sắt đặc. Một người thường chắc chắn sẽ phải nhập viện. Ngay cả khi mình có bán xe hơi để chi trả viện phí cho ông ấy, thì có lẽ cũng không đủ.’”
Tôi cảm động trước câu chuyện của ông. Tôi nói: “Thật tuyệt vời. Nhân tiện, ông ấy có nhắc đến việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo an toàn chưa?”. Ông trả lời là có, nhưng ông chưa từng gia nhập tổ chức nào cả.
Tôi tặng cho ông một chiếc bùa hộ mệnh, ông vui vẻ nhận lấy.
Có một cô gái đang lựa vải ở gần đó nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi tặng cô một bùa hộ mệnh và giúp cô thoái Đội.
Người bán rau: “Nếu như tất cả mọi người đều tu luyện Đại Pháp, xã hội chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn hay sao?”
Một hôm, sau khi tặng tài liệu chân tướng xong, tôi đi mua ít rau củ và hỏi người bán rau rằng bà từng gia nhập bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ hay chưa.
Người bán rau đáp: “Tôi từng gia nhập Đội, nhưng đã thoái từ lâu rồi. Một học viên cao tuổi đã giúp tôi thoái.”
“Khi học viên đó mua rau của tôi, tôi vô ý thối dư 2 Nhân dân tệ. Sau khi về đến nhà, bà ấy phát hiện ra và cố gắng trả lại cho tôi vào lần tiếp theo. Tình cờ tôi có việc bận, không bán hàng ở chợ hai ngày, vì vậy bà ấy đến tìm tôi hai lần mà không gặp được. Vào ngày thứ ba, bà ấy rốt cuộc đã gặp tôi, và vui mừng khi có thể trả lại tiền. Bà ấy hào hứng vô cùng, như thể vừa được một món hời vậy.”
Tôi cười và nói với người bán rau: “Đúng thế. Nếu như bà ấy là người thường, thì có tiếp tục tìm đến bà nữa không? Ngày nay người ta có tiêu chuẩn đạo đức thấp và sẽ không bao giờ nghĩ đến việc trả lại tiền thừa.”
Bà trả lời: “Tôi đồng ý. Chỉ có học viên các bạn là không tham lam hay tư lợi thôi. Nếu như tất cả mọi người đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, xã hội chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn hay sao?”
Tôi giơ ngón cái đồng tình, và nói: “Đúng, bà nói đúng lắm!”
Ông cụ đi xe ba bánh: “Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp đã bảo hộ tôi!”
Tôi tình cờ gặp một ông cụ đi xe ba bánh ở một khu chợ. Tôi đưa cho ông ấy hai Kinh văn mới của Sư phụ được bọc cẩn thận. Tôi nói: “Đây là các bài viết của Sư phụ Lý dành cho tất cả mọi người trên thế giới, bao gồm cả ông nữa.” Ông hết sức vui mừng khi tôi đặt chúng vào chiếc giỏ trên xe của mình, và nói: “Tôi thích đọc sách của các chị nhất đấy.”
Ông nói nhỏ với tôi: “Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp đang bảo hộ tôi đấy! Một vài ngày trước, đường rất trơn trượt sau khi tuyết rơi. Tôi bị ngã rất nặng nhưng vẫn ổn.”
Khi tôi hỏi ông bao nhiêu tuổi, ông nói là 84 tuổi. Ông xuống xe để cho tôi biết rằng ông thực sự không bị thương.
Tôi nói với ông: “Ông được ban phước lành vì tin rằng Đại Pháp là tốt.” Ông vui vẻ đồng tình và sau đó lái xe đi.
Tôi quay lại để tặng một bản Kinh văn của Sư phụ cho một người phụ nữ, nhưng bà nói mình không biết đọc nên không muốn nhận. Tôi nói: “Vậy nếu chị niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ thì sao?”
Bà đáp: “Tôi vẫn làm như thế, ngay cả khi đi ngủ.”
Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang chạy xe đạp điện, và đưa cho ông bản Kinh văn mới của Sư phụ. Ông còn hỏi tôi có bùa hộ mệnh không, nên tôi tặng ông ấy một chiếc.
“Tôi thực sự tin vào Đại Pháp.” Ông ấy nói một cách biết ơn. “Chị gái tôi cũng tu luyện. Cách đây không lâu, tôi bị tai nạn xe hơi. Nhờ chiếc bùa hộ mệnh cất trong túi mà tôi vẫn an toàn. Chỉ có đèn pha xe hơi của tôi là bị vỡ. Tôi muốn có thêm một chiếc bùa hộ mệnh nữa để tặng cho người khác.”
Tôi nói: “Vì chị gái ông tu luyện nên ông được ban phước lành.” Ông ấy gật đầu và nhận các Kinh văn mới của Sư phụ.
Ông cụ: “Bà ấy tử tế đến mức tôi thực lòng muốn cảm ơn bà ấy”
Có một chuyện xảy ra cách đây vài năm trước mà tôi vẫn còn nhớ rõ. Hôm đó, tôi tình cờ gặp một ông cụ đang đẩy xe rùa. Nhìn thấy ông bị gù đến gập người, tôi cảm thấy buồn. Tôi bước đến và chào ông ấy. Ông đặt chiếc xe rùa bên lề đường, ngồi sụp xuống và khóc: “Bà ăn mặc lịch sự và trông giống như một vị Bồ Tát vậy. Làm sao bà có thể để tâm đến một người đàn ông bẩn thỉu như tôi và nói chuyện với tôi chứ?”
Tôi đáp: “Xin đừng buồn. Sư phụ Lý bảo chúng tôi rằng tất cả sinh mệnh đều đến đây vì Đại Pháp. Ông có quyền biết được chân tướng. Ông có biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt không?”
Ông ấy gạt nước mắt và thốt lên: “Có chứ! Một học viên đã nói với tôi về điều đó rồi. Cả cuộc đời tôi đã làm việc cho Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng vì một lần tôi lỡ nói sai và xúc phạm một viên chức, họ đã huỷ hoại cả gia đình tôi. Tôi luôn cố gắng kiện họ, nhưng không ai chú ý đến tôi cả. Khi về già, tôi không còn ai cả, chỉ còn chút ít cái ăn cái mặc thôi. Bà ấy tặng tôi quần áo và giày, còn mua thức ăn cho tôi nữa. Bà ấy cũng khuyên tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Bà ấy tử tế đến mức tôi thực lòng muốn cảm ơn bà ấy.”
Tôi nói: “Nếu như ông muốn cảm ơn ai đó, xin hãy cảm ơn Sư phụ Lý. Ông vẫn đang niệm chín chữ chân ngôn, nên Ngài chắc chắn sẽ giúp ông.”
Ông ấy ngừng lại và nói: “Mỗi ngày tôi đều đang niệm, giờ tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Tôi sẽ để cô đi tiếp để nói chuyện với những người khác.”
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/18/480575.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/6/221131.html
Đăng ngày 06-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.