Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-07-2024] Cách đây 10 năm, tôi bị bức hại bởi một viên cảnh sát đặc biệt. Tôi nhớ rõ người cảnh sát này đã phát hiện ra tôi, đưa tôi về nhà và lục soát nhà tôi như thế nào. Ông ta lấy chìa khóa nhà tôi mở cửa và nói rằng: “Chúng tôi có lệnh khám xét.” Những cảnh sát còn lại lục soát nhà tôi, trong khi ông ta ghi lại cả quá trình bằng máy quay camera. Ông ta ra lệnh cho tôi đối diện với máy quay. Tôi nói rằng cuộc đàn áp Pháp Luân Công là bất hợp pháp, những gì họ làm ngày hôm đó là phi pháp và sẽ bị lưu giữ lại, và rằng tất cả họ sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Tôi nhớ rõ vẻ mặt ông ta trông khinh bỉ như thế nào khi tôi nói điều đó.
Tôi bị giải đến đồn công an và thẩm vấn. Ông ta cố ép tôi tiết lộ người đã đưa cho tôi tài liệu Pháp Luân Công, lúc thì uy hiếp tôi, lúc thì giả vờ thân thiện. Ông ta nói tôi sẽ được thả nếu chịu phối hợp nhưng nếu tôi từ chối sẽ bị đưa đến trại giam. Cuối cùng, tôi nói: “Tất cả những thứ đó đều là của tôi!”
Ông ta ném cây bút xuống một cách giận dữ và nhìn tôi với ánh mắt đe dọa như muốn nói: “Cứ đợi cho đến khi anh vào trại giam đi.“Lúc 2 giờ sáng, tôi bị đưa vào trại tạm giam sau khi khám thể chất. Sáng hôm sau, viên cảnh sát đó lại đến trại giam để thẩm vấn tôi. Ông ta cười khẩy với tôi và nói: “Thế nào?” Tôi bình tĩnh đáp: “Ổn cả.” Khuôn mặt ông ta thay đổi ngay lập tức và ông ta nói: “Không tồi.”
Tôi nhớ rõ ràng từng chi tiết, nên các bạn có thể tưởng tượng được viên cảnh sát này đã gây ấn tượng sâu sắc như thế nào với tôi. Tôi nhớ khi tôi nói với ông ta về Pháp Luân Công, ông ta không quan tâm chút nào mà nhất quyết công kích Pháp Luân Công và bất kỳ ai tu luyện. Tôi cảm thấy ông ta chẳng còn hy vọng gì nữa.
Tôi đã bị kết án tù nhiều năm. Đó là 10 năm trước.
Trong 10 năm qua, đôi khi tôi nghĩ về viên cảnh sát đó và trở nên tức giận. Sau này, nhờ tu luyện theo nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn của Pháp Luân Công, tôi dần buông bỏ sự oán hận của mình đối với viên cảnh sát này và những người đã kết án tôi vào tù. Tôi cảm thấy rằng họ mới thực sự là những người bị hại. Bất kể điều đó với tôi có khó khăn đến đâu, tôi chỉ mất đi sự tự do và lợi ích của mình trong thế gian con người. Tôi biết mục đích của mình là gì. Ngay cả khi mất đi tự do, tôi biết rằng đó chỉ là tạm thời. Những bức tường cao nơi nhà tù không thể tước đi sự tự do trong tâm tôi. Mặt khác, những người này chỉ hợp tác một cách bị động với cuộc bức hại. Nếu họ không kịp thời tỉnh ngộ, họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi việc họ làm. Nghĩ về điều này, tôi tự hỏi: “Là một học viên Pháp Luân Công, tôi có thiện với ông ta không?” Đáp án khiến tôi cảm thấy bất an và xấu hổ. Vì thế năm nay, khi tôi đột nhiên nghĩ về những người đã bắt giữ tôi hồi đó, tôi muốn gặp lại họ.
Rồi một buổi sáng, tôi bất ngờ gặp viên cảnh sát này. Ông ấy được phân công chặn tôi lại và có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục ở gần đó. Thực ra tôi rất cao hứng khi thấy ông ấy (điều này không có nghĩa là tôi tán thành hành vi của ông). Tôi hỏi: “Sao ông anh lại ở đây?” Thấy tôi chào hỏi ông ta nồng hậu, ông ta vui vẻ trả lời: “Tại sao tôi không thể ở đây? Lại đây nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé!“ Ông ta chỉ vào một số bậc đá gần đó và tôi ngồi xuống. Ông ta nói: “Mười năm rồi, tôi lại gặp lại người bạn cũ!” Tôi trả lời: “Đúng thế, mười năm rồi. Thời gian trôi thật nhanh!”
Sau khi hàn huyên vài câu, tôi nói: “Anh còn nhớ anh đã hung dữ thế nào lúc anh bắt tôi mười năm trước không? Tôi không thể tin được vì tôi cảm thấy giữa chúng ta không có bất kỳ mâu thuẫn nào, vậy tại sao anh lại hung hãn như vậy?” Khi nghe điều này, ông ấy thở dài: “Chúng ta không có bất kỳ mâu thuẫn nào. Mọi chuyện thay đổi rồi. Anh đã không còn là người của mười năm trước nữa và tôi cũng vậy.”
Sự căng thẳng giữa chúng tôi bỗng nhiên dịu xuống. Ông ta nói: “Một số người đã không còn ở đây nữa. Nhân số trong các anh ít đi.” Tôi nói: “Không phải như anh nghĩ đâu. Ngày càng có nhiều người liễu giải về Pháp Luân Công và bắt đầu tu luyện. Anh nghĩ rằng có ít người hơn vì anh chỉ biết về những người đã tu luyện vào thời điểm ấy, và một số trong số họ đã qua đời trong cuộc bức hại.” Ông ấy không phản bác. Tôi có thể nhìn ra, ông ấy không hoài nghi về lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Công hay chế giễu những học viên đã qua đời vì nghiệp bệnh. Tâm lý ông ấy tựa hồ rất mâu thuẫn khi nói về những học viên đã chết. Tôi cảm thấy rằng mặc dù trước đây ông ấy đã bắt giữ và thẩm vấn tôi, nhưng ông ấy vẫn không thể lý giải tôi. Vì vậy, tôi đã nói với ông ấy lý do tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Công và ông ấy đã lắng nghe một cách chăm chú.
Tôi nói với ông ấy rằng mỗi cá nhân đều có lý do riêng để tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói: “Từ khi tôi còn rất trẻ, tôi đã tìm kiếm những phương pháp để thoát khỏi sinh tử. Tôi thấy những thế hệ đi trước sống một cuộc đời bận rộn, không biết tại sao họ bận rộn, nhưng họ không cách nào thoát khỏi cái kết không thể tránh khỏi. Tôi nghĩ rằng sinh mệnh không nên có kết thúc như vậy. Nếu bất kể chúng ta có sống thế nào thì đến cuối chúng ta cũng giống nhau, vậy thì ý nghĩa của nhân sinh là gì? Tôi đã rất chán nản, nhất là khi tôi thấy những người tầm tuổi tôi không có cùng suy nghĩ với tôi. Vì vậy, tôi không chỉ chán nản mà còn rất cô độc. Nếu tôi không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ đến danh sơn cổ tự, hoặc thâm sơn cùng cốc để theo đuổi sự trường sinh bất tử, hoặc giả tôi sẽ xuất gia làm hòa thượng. Nhưng kết cục của tôi có lẽ sẽ giống như nữ diễn viên đóng vai Lâm Đại Ngọc trong bộ phim truyền hình ‘Hồng Lâu Mộng’ [người đã rời nghiệp diễn, cuối cùng trở thành nhà sư và qua đời không lâu sau đó], bởi vì những người tu luyện chân chính không thể tìm thấy những gì họ đang tìm kiếm trong các tu viện và Đạo quán ngày nay. Ngược lại, sự hỗn loạn ở đó sẽ làm con người ta hoàn toàn vỡ mộng.
Tôi tiếp tục: “Pháp Luân Công đã dạy tôi mục đích sống và ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. Pháp môn này đã cải biến tâm thái bi quan của tôi và tôi có thể sống một cuộc sống tích cực chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Công. Vì vậy, lần đó khi các anh tống tôi vào tù, mặc dù tôi mất một số thứ vật chất, nhưng tôi không quá coi trọng nó, bởi vì những thứ này ngay từ đầu không phải là thứ mà tôi truy cầu (mặc dù tôi không đáng phải vào tù hoặc mất những thứ này).”
Sau đó tôi kể ngắn gọn cho ông ấy nghe về cuộc bức hại mà tôi phải chịu đựng trong tù. Ông ấy giật mình, không tin những gì tôi nói là có khả năng. Tôi nói: “Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi không có lý do gì để gạt anh.” Sau đó, khi tôi kể cho ông ấy nghe tường tận về cuộc bức hại, ông ấy đã bình tĩnh và nói: “Anh không bao giờ muốn đến đó nữa, đúng không?” Nhưng tôi không trả lời. Tôi nói: “Tôi không thể chịu đựng được bức hại và tra tấn trong tù, vì vậy tôi đã nói dối và từ bỏ Pháp Luân Công trái với ý muốn của mình. Kể từ đó, tôi phải chịu rất nhiều thống khổ và đau đớn về mặt tinh thần.”
Ông ấy trầm mặc một lúc khi tôi nói xong nhưng tôi không cảm thấy sự chế giễu hay khinh thường nào từ ông. Tôi đột nhiên nhận ra rằng trong thâm tâm tôi không còn đổ lỗi cho ông ấy về vụ bắt giữ phi pháp dẫn đến việc tôi bị cầm tù oan sai cũng như tra tấn thể xác và lương tâm của tôi nữa. Lần đầu tiên, trong quá trình tu luyện của tôi, tôi cảm thấy rằng sự oán hận và căm thù trong lòng tôi đối với những người và những việc mà tôi nghĩ là không thể tha thứ thực sự đã từng chút từng chút một phai nhạt đi, bởi các nguyên lý của Pháp Luân Công.
Sau đó tôi nói với ông ta: “Để tôi nói cho anh một sự tình quan trọng.” Ông ấy nhìn tôi và tôi hỏi: “Anh có biết cách vượt tường lửa không?” Ông ta nói có. Tôi nói: “Vậy thì hãy lên mạng và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.” Khi ông ta nghe điều này, vẻ mặt ông ta thay đổi và nói: “Anh lại nói với tôi điều này nữa à!” Tôi nói với ông ấy rằng ông ấy phải rời khỏi những tổ chức này vì nó là một vấn đề sống còn.” Tôi nói với ông ấy rằng kẻ sáng lập Đảng Cộng sản Trung Quốc, Marx, tin vào tà giáo và rằng Đảng Cộng sản là một u linh từ phương Tây và tôi đã giải thích một số lịch sử của tà đảng. Ông ta nói: “Anh nói với tôi điều này thì không sao, nhưng nếu anh nói với người khác và họ tố giác anh, anh sẽ làm thế nào?“ Tôi nói: “Anh phải tin rằng có rất nhiều người tốt trên thế giới này.”
Ông ấy nói với tôi một số quan điểm của mình, mặc dù ông ấy không nói minh xác là ông ấy sẽ thoái xuất. Tôi hỏi ông ấy đã đọc Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản chưa, ông ấy nói là đọc rồi. Sau đó, tôi hỏi ông ấy đã đọc bài viết “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ được công bố vào năm ngoái chưa và ông ấy nói ông đã đọc. Tôi bảo ông ấy đọc thêm vài lần nữa.
Sau đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều và tôi cảm thấy ông ấy đã mở lòng. Ông ấy cũng nói về gia đình và nói rằng ông ấy dự định sẽ nghỉ hưu sau vài năm nữa. Tôi nói: “Nhìn xem, tuy rằng đó là công việc của anh, nhưng anh không thể tiếp tục làm nó trong vài năm tới. Cuộc bức hại Pháp Luân Công sẽ kết thúc, nhưng đời người còn dài. Anh không thể trì hoãn việc đại sự này (thoái xuất khỏi ĐCSTQ) vì công việc. Bên cạnh đó, anh không thể mang theo bất cứ thứ gì khi cuộc sống kết thúc. Anh thực sự cần phải nghĩ đến tương lai của mình.”
Sau khi tôi nói xong, ông ấy suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy lời nói của mình đã đả động đến ông. Cuối cùng khi chúng tôi chào tạm biệt, tôi nói với ông ấy: “Tôi thực sự vui mừng khi được gặp anh hôm nay!” Ông ấy ái ngại nói: “Đừng nói thế!” Ông ấy cũng nói: “Chúng ta tốt hơn hết là nên gặp nhau ít thôi.” (ý ông là không muốn gặp nhau nữa, tránh trường hợp ông ấy lại bị cuốn vào cuộc bức hại.)
Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với viên cảnh sát này đã để lại ấn tượng lớn trong tôi. Trong 10 năm qua, Sư phụ đã kéo dài thời gian để chúng sinh được cứu. Với sự bảo hộ của Sư phụ, các đệ tử Đại Pháp đã không ngừng nói với người dân về Pháp Luân Công trong khi chịu đựng bức hại. Sự thay đổi của viên cảnh sát khiến tôi thực sự cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và ngày càng có nhiều người thức tỉnh trước chân tướng về Đại Pháp. Điều này làm tôi nhớ đến lời vấn an của một người thường đến Sư phụ vào dịp năm mới: “Chúng tôi tin rằng chỉ cần có Pháp Luân Công, thì xã hội này sẽ có hy vọng.”
Đúng vậy, chỉ cần có Pháp Luân Công thì thế giới vẫn còn hy vọng.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/26/479734.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/13/219935.html
Đăng ngày 16-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.