Bài viết của Hạ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm tu luyện gần đây của mình, và bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc nhất đối với Sư phụ.

Khỏi bệnh chỉ sau một đêm

Trước đây, tôi gần như bị liệt trong một thời gian dài. Mỗi sáng, tôi phải nhờ đến chồng và mẹ chồng giúp ra khỏi giường.

Một người quen giới thiệu cho tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, vì vậy tôi bắt đầu đọc “Luận Ngữ” của Sư phụ. Sáng hôm sau, tôi thức dậy và làm bữa sáng cho mọi người. Mẹ chồng tôi bước vào và hỏi chồng tôi: “Hôm nay con làm thế nào mà giúp vợ con ra khỏi giường được?”

Chồng tôi gọi tôi từ một phòng khác, và tôi vội chạy đến hỏi có chuyện gì. Anh ấy và mẹ chồng tôi cùng hỏi tôi: “Sao hôm nay con có thể tự dậy được vậy?“

Tôi trả lời: “Con không biết nữa”

Lúc ấy, tôi chợt nhận ra: Chính là Sư phụ Lý đã giúp mình! Tôi nhấc thử tay chân lên, toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm và không còn bệnh tật nữa. Tôi ngộ ra Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực của tôi và giúp tôi khỏe lại chỉ sau một đêm!

Vào khoảnh khắc đó, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi cảm thấy thực sự may mắn khi được làm một học viên.

Thị lực của tôi kém đến mức nhìn tiêu đề báo cũng thấy mờ, chứ chưa nói đến các chữ trong sách. Một học viên khuyến khích tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, và giải thích đó không phải là một cuốn sách bình thường. Sau khi đọc xong, tôi hoàn toàn đồng ý với nhận định ấy.

Từ các bài giảng Pháp, tôi ngộ ra tình trạng của mình là do nghiệp lực từ kiếp trước. Tôi hiểu được ý nghĩa của ‘đức’ và tầm quan trọng của việc ước thúc đạo đức của người tu luyện. Tôi trân quý Pháp, và đọc sách Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có cơ hội.

Sau khi tu luyện, tôi ngừng bán hàng giả hoặc hàng kém chất lượng, và không còn quá coi trọng lợi nhuận nữa. Tôi trân quý cơ hội tu luyện mà Sư phụ đã ban cho, và quyết tâm trở thành một người chân tu.

Tôi bắt đầu chú ý đến lời nói và hành vi của mình, không còn cãi nhau với hàng xóm hay các tiểu thương trong chợ nữa. Chồng tôi và tôi chọn cách chịu thiệt để đảm bảo sự hài lòng của khách hàng, và thậm chí các tiểu thương bên cạnh đôi khi cũng giúp chúng tôi bảo vệ công lý.

Vì chúng tôi có uy tín tốt và công việc kinh doanh thành công, một tiểu thương trẻ cảm thấy ghen tị và muốn đuổi chúng tôi ra khỏi khu chợ. Cậu ta tìm cách tác động đến những người khác, nhưng không ai chú ý đến cậu ta; thay vào đó, họ thông báo cho vợ chồng tôi về những hành động của cậu ta. Chúng tôi không hề oán hận cậu ấy, bởi tôi thấy rằng cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng gì.

Sau đó, tiểu thương trẻ tuổi đó bắt đầu bán những sản phẩm giống như của chúng tôi, và mở rộng cửa hàng của mình để vượt qua chúng tôi, nhưng cuối cùng lại thua lỗ. Cậu ta tuyên bố cửa hàng của chúng tôi có vị trí tốt hơn, mà không nhận ra nguyên tắc kinh doanh của chúng tôi là bán hàng với lợi nhuận thấp, không làm ảnh hưởng đến giá cả thị trường, và chúng tôi gia công sản phẩm tại nhà.

Khi hợp đồng của chúng tôi hết hạn, chúng tôi nhường lại vị trí cửa hàng cho người tiểu thương trẻ, từ bỏ cửa hàng mà tôi đã điều hành suốt 16 năm. Cậu ta và vợ vô cùng vui mừng. Những tiểu thương khác không thể hiểu được quyết định của chúng tôi, và một số thậm chí còn nói tôi đã trở nên ngu ngốc vì tu luyện. Tôi không bị dao động trước những lời nhận xét của họ, và không mong đợi họ sẽ hiểu được quyết định của mình.

Gia đình tôi được hưởng lợi ích từ Đại Pháp

Cửa hàng của chúng tôi là một cơ sở chuyên gia công, với chồng tôi gia công tại xưởng và tôi quản lý cửa hàng. Nếu chồng tôi không có việc để làm, anh ấy sẽ ngồi trong cửa hàng để chờ đón khách.

Trong thời gian ĐCSTQ bức hại tàn bạo Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), các học viên thường đến cửa hàng của tôi để giao và lấy tài liệu chân tướng. Họ chia sẻ thể ngộ với tôi, và tôi cũng tận dụng mọi cơ hội có thể để giảng chân tướng về Đại Pháp cho các khách hàng của mình. Chồng tôi lo tôi bị bắt, nên đôi khi anh ấy phản đối các đồng tu đến cửa hàng.

Khi các học viên đến cửa hàng và nhìn thấy chồng tôi, họ chỉ đi ra ngoài. Vì vậy, tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, xin hãy để chồng con rời đi”. Điều đó thực sự có hiệu quả: có thể là một khách hàng sẽ đến hoặc có người cần tìm anh ấy, và anh ấy rời đi ngay lập tức.

Chồng tôi thường rất ủng hộ việc tôi tu luyện, và khi các đồng tu đến học Pháp nhóm, anh ấy luôn chào đón họ nhiệt tình. Có lần, anh ấy bị sưng miệng trong nhiều ngày. Anh dùng miếng dán miệng, bột oxit thiếc và thuốc kháng sinh, nhưng không có tác dụng gì. Tôi khuyên anh hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Ban đầu, chồng tôi từ chối, nhưng cơn đau trở nên quá mức chịu đựng, khiến anh không thể ăn uống được. Đêm đó, khi nằm trên giường, anh ấy bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi chồng tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cơn đau trong miệng anh đã biến mất. Anh ấy nhận ra chính Sư phụ đã chữa khỏi bệnh cho mình.

Con rể của tôi bị gút, và không thể ăn một số loại thức ăn. Cháu gặp khó khăn trong việc kiểm soát chế độ ăn uống, vì một cơn đau do bệnh gút có thể xảy ra bất cứ lúc nào và khiến con rể đi lại rất khó khăn.

Tôi đã giúp con rể thoái xuất ĐCSTQ và Đoàn TNCS, và khuyên cháu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Con rể tôi bắt đầu thành tâm niệm câu chân ngôn hàng ngày. Bây giờ cháu có sức khỏe tốt và ăn uống bình thường. Cháu rất kính trọng Sư phụ, và mang lễ vật dâng lên Sư phụ mỗi khi cháu đến nhà tôi.

Con gái tôi được nuôi dạy theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cháu rất siêng năng và chăm chỉ. Cháu cũng được lãnh đạo khen ngợi.

Sau khi bị sảy thai trong lần mang thai đầu tiên, cháu đã suy sụp. Chẳng bao lâu sau, trong lần mang thai thứ hai, cháu được điều trị phòng ngừa sảy thai. Một đêm, con gái tôi bị đau bụng và chảy máu rất nhiều. Cháu sợ đến nỗi cứ khóc liên tục khi tôi nói chuyện với cháu.

Tôi bảo cháu hãy bình tĩnh lại và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nói với con gái rằng chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được cháu bé. Con gái tôi đã lắng nghe. Ngay sau khi cháu bắt đầu niệm, máu đã ngừng chảy.

Tôi gọi điện thoại báo cho giám đốc sản khoa về tình trạng của con gái tôi. Bà ấy trả lời: “Có lẽ lại là một lần sẩy thai nữa”. Vì con gái tôi cũng bị sỏi thận ở cả hai quả thận, nên trước đây bác sỹ đã cảnh báo rằng khả năng sảy thai là rất cao.

Con gái tôi đến bệnh viện để siêu âm, và kết quả là: phát hiện có dấu hiệu sự sống của thai nhi. Con gái tôi rơm rớm nước mắt nói: “Chắc chắn là Sư phụ đã bảo vệ cháu bé. Con xin cảm tạ Sư phụ!” Giám đốc sản khoa thấy kết quả này quả là khó tin, và nói đó là một phép màu.

Tôi nói với bà ấy rằng đó là Thần tích do Sư phụ Đại Pháp tạo ra. Bà ấy trả lời: “Vậy thì chúng ta sẽ giữ thai và tiếp tục điều trị phòng ngừa sẩy thai”.

Sau đó, con gái tôi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nghe các bài giảng của Sư phụ mỗi ngày. Cuối cùng, cháu đã sinh được một bé gái khỏe mạnh nặng 3,79kg, và cháu cũng không còn bị sỏi thận nữa.

Cháu gái tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” từ khi cháu biết nói. Cháu luôn tự nhận mình là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Bây giờ cháu đã học lớp một, cháu khỏe mạnh, thông minh và là một cô bé hiểu chuyện.

Vào cuối năm ngoái, trong một đợt bùng phát nghiêm trọng của bệnh cúm A, nhiều bạn cùng lớp của cháu gái tôi, bao gồm cả bạn ngồi cùng bàn với cháu và ngồi xung quanh cháu, đã bị nhiễm bệnh, nhưng cháu không bị ảnh hưởng gì cả.

Trước đây, khi còn học mẫu giáo, cháu gái tôi đã bỏ lỡ một mũi tiêm vắc-xin, và nhà trường yêu cầu phải tiêm bù. Sau khi tiêm, cháu đã đi ngủ ngay khi về đến nhà. Con gái tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi đã kiểm tra và phát hiện thấy cháu bị sốt 39 độ. Khi đưa cháu đến bệnh viện, có cả một hàng dài ô tô đang xếp hàng chờ bên ngoài cổng bệnh viện.

Cuối cùng, phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, bệnh viện mới có thể truyền dịch cho cháu. Vì cơn sốt của cháu không giảm, nên bác sỹ kê đơn thuốc cho cháu về nhà. Cháu gái ngủ trong tình trạng sốt cao. Con gái và con rể tôi cố gắng làm mát cơ thể cháu để hạ nhiệt, nhưng chỉ hơn một giờ sau, thân nhiệt của cháu lại tăng trở lại. Con gái và con rể tiếp tục bận rộn chăm sóc cháu theo cách như vậy suốt đêm hôm đó.

Sáng sớm hôm sau, con gái tôi lại đưa cháu gái đến bệnh viện. Cháu được truyền dịch một lần nữa, nhưng nhiệt độ của cháu không giảm nhiều. Bác sỹ nói: “Thuốc đã được phát cho cháu bé rồi. Gia đình cho cháu về nhà và theo dõi. Hãy lưu ý đến thận và phổi của cháu”.

Vào buổi tối, nhiệt độ của cháu gái tôi tăng lên hơn 40 độ. Con gái tôi hoảng loạn khi nhận được cuộc gọi từ một đồng nghiệp cũ, thông báo rằng con của cô ấy bị tràn dịch một phần ba phổi và đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Vào ngày hôm trước, cả hai cháu bé đều được truyền dịch tại cùng bệnh viện, với cùng triệu chứng bệnh và thuốc điều trị tương tự.

Mãi đến lúc đó, con gái tôi mới gọi điện cho tôi và hỏi tôi phải làm gì. Tôi hỏi cháu: “Con có tin vào Đại Pháp không?”

Con gái trả lời ngay lập tức: “Ồ, con quên mất. Bây giờ con biết phải làm gì rồi”.

Vào ngày hôm sau, con gái tôi gọi điện báo rằng cháu gái đã hoàn toàn bình phục và lại nhảy nhót vui vẻ. Con gái tôi và cả gia đình cháu đều bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/25/480790.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/15/221664.html

Đăng ngày 13-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share