Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 31-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ!
Chào các đồng tu!
Tôi đã tu luyện được 13 năm, trong năm vừa qua, Sư phụ đã thông qua nhiều tình huống ở các hoàn cảnh khác nhau, cũng như hạng mục Đại Pháp, để giúp tôi tìm ra chấp trước và phơi bày ma tính của bản thân. Tôi xin chia sẻ một chút trải nghiệm của bản thân cùng các đồng tu.
Chấp trước được phơi bày
Chấp trước lớn nhất mà tôi cố gắng buông bỏ là tự ngã, chấp trước này thực sự trở nên nổi cộm trong mùa diễn Shen Yun vừa qua. Số lần nó xuất hiện, rồi còn xuất hiện dưới hình thức “giảo biện” và luôn cho rằng “Tôi đúng”, khiến ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc và thành thật mà nói, nó khiến tôi thấy xấu hổ. Khi đang thảo luận hoặc phản ứng về điều gì đó, ngay khi miệng vừa dứt lời, tôi liền nhận ra ‘đó không phải là cách tôi nên hành xử’, hoặc ‘người này là ai vậy?’ (như thể tôi đứng ra ngoài thân thể mình mà đang quan sát bản thân vậy). Ma tính này đã bị phơi bày nhiều lần, đặc biệt là khi các khảo nghiệm xuất hiện.
Một lần, một đồng tu ở đoàn Shen Yun đã cố gắng tìm hiểu xem tại sao chúng tôi liên tục gặp vấn đề về xe buýt, nhưng tự ngã muốn bảo vệ bản thân, nên tôi lập tức cố gắng biện minh rằng có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát. Khi những lời đó vừa thốt ra khỏi miệng, tôi nhận thấy một đồng tu hỗ trợ điểm biểu diễn mà tôi đã tiếp xúc ngày hôm trước, đang lắng nghe những lời biện giải của tôi và qua vẻ mặt của cô ấy có thể thấy được cô ấy đột nhiên mất đi sự tôn trọng đối với tôi, và tôi lập tức nhận ra mình đã sai; đó không phải là cách hành xử thích đáng và khẳng định không thể hiện được phong thái của người tu luyện.
Một lần khác, các nghệ sỹ có một ngày rảnh rỗi trước buổi diễn đầu tiên, và tôi đã đi tham quan cùng một thành viên trong đoàn Shen Yun mà tôi quen. Anh ấy đã chia sẻ với tôi rất nhiều điều mà tôi chưa từng nghe trước đây. Đó không phải là thông tin bí mật, mà là một số sự việc và câu chuyện thực sự hấp dẫn. Một thời gian sau, tôi kể riêng cho vợ tôi và hai học viên khác một số điều mình đã nghe, ngữ khí đầy tự cao và thậm chí còn có chút uy quyền.
Sau đó, vợ tôi chỉ ra rằng lời lẽ của tôi mang đầy tự ngã. Cô ấy nói đại loại như: “Nghe thì thấy dường như anh cảm thấy mình rất đặc thù vì anh đã được nghe những điều này, và việc truyền đạt lại khiến anh thấy mình quan trọng”. Cô ấy cũng nói tự ngã là một chấp trước rất khó ưa. Lời cô ấy nói không hề dễ nghe, nhưng tôi có thể thấy điều cô ấy nói là đúng. Suy ngẫm lại lúc đó, tôi nhận ra nó không chỉ khó ưa mà còn thực sự xấu xa, và tôi cảm thấy chán ghét hành vi cũng như tính nết này của mình.
Sau khi đoàn Shen Yun rời đi, từ tận đáy lòng, tôi thành khẩn cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ chấp trước vào tự ngã và chứng thực bản thân. Tôi thấy rằng sau chừng ấy năm, tâm đó nhất định phải loại bỏ. Lúc đó, tôi không nghĩ rằng Sư phụ lại giúp tôi nhanh đến vậy.
2. Tu luyện trong môi trường làm việc
Hai tuần sau khi đoàn Shen Yun rời đi, tình hình công việc của tôi đã thay đổi, tôi đảm nhận một vai trò mới. Đó không phải là công việc mà tôi muốn tìm chọn, nhưng tôi nghĩ mình có thể làm được vì trước đó tôi đã từng làm việc tương tự nhưng ở quy mô nhỏ hơn. Trong vai trò trước đó của mình, tôi được coi là chuyên gia, tất nhiên điều đó làm tôi tăng trưởng tự ngã. Nhưng khi đảm nhận vị trí mới này, tôi gần như bị đối xử giống như một người mới vào nghề.
Lúc đầu, mọi việc có vẻ ổn vì tôi là người mới và mọi người cũng không kỳ vọng tôi phải biết mọi thứ. Nhưng sau một thời gian, tôi có thể thấy sếp bắt đầu mất kiên nhẫn với tôi, cho rằng tôi làm việc không đủ nhanh hoặc không đủ tốt, và ông ấy bắt đầu đưa ra những nhận xét thể hiện sự thất vọng về hiệu quả làm việc của tôi.
Khi tôi chia sẻ những thách thức này với vợ, cô ấy nhắc rằng tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ tự ngã, và xem ra Sư phụ đang an bài việc này. Cô ấy nói: “Anh đã cầu xin Sư phụ giúp anh loại bỏ một chấp trước lớn – anh cho rằng việc đó sẽ dễ dàng ư?”
Chúng tôi chia sẻ về đoạn Pháp của Sư phụ:
“băng dày ba thước không bởi lạnh một ngày”(Giảng Pháp tại Manhattan 2006, Giảng Pháp tại các nơi X)
Chúng tôi nói tự ngã có thể cũng giống như khối băng dày ba thước đó, cần phải từng chút từng chút một liên tục bào mòn nó, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Điều này giúp tôi chú trọng hơn vào môi trường đầy thách thức này, tuy đôi khi tôi cảm thấy nhục nhã nhưng đó là môi trường tu luyện quý giá mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Thi thoảng trong giờ làm việc, vợ tôi nhắn tin cho tôi xem mọi việc thế nào. Tôi nói với cô ấy rằng mọi việc khá khó khăn, và cô ấy sẽ gửi cho tôi biểu tượng cảm xúc là hình một khối băng hoặc dòng chữ ‘bào, bào, bào’ để nhắc nhở tôi rằng tất cả những điều này đều tốt cho tu luyện của tôi. Việc đó trở thành một chút đùa vui giữa chúng tôi, nhưng là một lời nhắc nhở hữu ích khi tôi đang trải qua khảo nghiệm ở nơi làm việc.
Trong vài tháng, khi đến công ty, tôi cảm giác mình giống người có tâm nhảy nhót như thỏ mà Sư phụ nhắc đến trong các video bài giảng. Tôi thường có cảm giác như trong lồng ngực mình cả một đàn thỏ vậy!
Sau này ngẫm lại, tôi nhận ra đó là chấp trước vào tự ngã của tôi bị động chạm đến. Có những ngày, thậm chí là cả tuần, sếp nói rõ rằng tôi không đáp ứng được các tiêu chuẩn của ông, và ông ấy thất vọng vì phải nhắc tôi không dưới một lần về các việc cần làm. Đôi khi tôi hỏi ông ấy điều gì đó, ông ấy trả lời: ‘Tôi đã nói với anh rồi còn gì!’ Điều này khẳng định là đang bào mòn dần tự ngã của tôi.
Việc này cũng khiến tôi suy ngẫm về cách tôi đối xử với mẹ mình. Cha tôi mất cách đây vài năm, để lại mẹ tôi góa bụa. Nhiều việc bà phải dựa vào ông, kể cả những việc phải làm trên điện thoại hay máy tính. Khi ông qua đời, mẹ tôi thường nhờ tôi giúp về điện thoại và máy tính, đôi khi bà cứ hỏi đi hỏi lại những điều tương tự, và tôi cảm thấy khó chịu với bà. Tôi nhận ra mình đối xử với mẹ cũng giống như cách tôi bị đối xử ở chỗ làm. Tôi cần phải thiện hơn với mẹ, và tôi nhận ra mình cũng cần phải thiện với sếp, bởi sự thiếu kiên nhẫn của ông kỳ thực là phản ánh áp lực mà ông ấy phải chịu trong vai trò làm sếp.
Những tháng ngày dài đảm nhận vị trí đó là một trải nghiệm về sự nhún nhường, một cơ hội tuyệt vời để tôi KHÔNG tự cho mình là đúng và KHÔNG biện giải cho bản thân. Đó là một lời nhắc nhở rằng tôi cần phải nhìn vào vấn đề này, và giải quyết nó từ góc độ của người tu luyện. Chính hoàn cảnh căng thẳng và việc thường xuyên nhắc nhở bản thân cần coi đó là tu luyện đã giúp tôi vượt qua. Nếu không tu luyện, tôi đã bỏ việc từ nhiều tháng trước, và mất cơ hội đề cao.
Trong thời gian đó, tôi đã giảng chân tướng cho sếp của mình. Do chúng tôi đang thực hiện việc giảng chân tướng cho chính phủ nên đôi khi tôi cần xin nghỉ một thời gian để gặp Nghị sỹ của mình trong giờ làm việc. Tôi nghĩ có thể sếp của tôi cho rằng tôi đang tìm việc khác, nên tôi đã giải thích lý do cần gặp Nghị sỹ, và chia sẻ với ông về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Đó là một cơ hội để giảng chân tướng khá tự nhiên. Sau đó, tôi gửi tặng con gái ông một bông hoa sen và ông rất cảm kích.
Cuối cùng, công việc đó đã kết thúc sớm hơn mong đợi. Sau đó, tôi chia sẻ với một học viên khác về việc mình bị chỉ trích vì không hoàn thành công việc đủ nhanh, và việc tôi đã làm việc nhiều giờ như thế nào.
Vị đồng tu đó đã gửi cho tôi một đoạn kinh văn:
“Trải qua kinh nghiệm bấy nhiêu năm, mọi người đều có thể hội sâu sắc; đệ tử Đại Pháp ở các ngành các nghề, kể cả đệ tử Đại Pháp [làm] kênh thông tấn, đều giống nhau, đang tranh thủ hết sức về [phương diện] tu luyện chính mình, rất nhiều việc đều làm ít công to. Cho nên chúng ta không thể lơ là tu luyện. Đây là việc ở vị trí số một.“ (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)
Khi đọc đoạn kinh văn này, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ. Hàng ngày, tôi về nhà sau 10 hoặc 12 tiếng làm việc, tinh thần mệt mỏi và cảm thấy cần có thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn. Kết quả là tôi không theo kịp việc học Pháp và luyện công. Mặc dù tôi biết môi trường làm việc là Sư phụ an bài để tôi tu luyện, nhưng khi về đến nhà, tôi muốn thư giãn thay vì tập trung vào học Pháp và luyện công – những việc thực sự tăng cường năng lượng cho tôi.
Từ đó trở đi, tôi đảm bảo bản thân mỗi ngày đều thức dậy học Pháp và luyện công, không cho phép bản thân được tìm cớ thoái thác.
3. Tu luyện trong khi tham gia hạng mục giảng chân tướng cho chính phủ
Trong khi trải qua khảo nghiệm ở nơi làm việc, tôi cũng đang tham gia nhiều hạng mục Đại Pháp khác nhau. Đầu năm nay, một trong những ưu tiên của chúng tôi là làm việc nhiều hơn với chính phủ để họ có thể hiểu rõ hơn về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc. Mọi thứ dường như khởi đầu chậm chạp ở Queensland, hoặc ít nhất đó là suy nghĩ của tôi. Ban đầu tôi cảm thấy khá tiêu cực rằng sẽ không có tiến triển gì nhiều. Nhưng sau đó, tôi thay đổi suy nghĩ và quyết định ngừng phàn nàn, thay vào đó là bắt tay làm điều gì đó.
Tôi thảo luận với một số học viên về cách họ tiếp cận các Nghị sỹ địa phương, và được biết nhiều người không biết phải làm gì hay nên bắt đầu như thế nào. Việc hy vọng mang một bức thư đến văn phòng Nghị sỹ hoặc đề nghị Nghị sỹ giúp đỡ chúng tôi dường như không hiệu quả, cũng không phù hợp.
Chúng tôi cần phải thay đổi cách tiếp cận, và tôi nhận ra mình cần hành động nếu muốn thấy sự thay đổi tích cực. Tôi cảm thấy việc trao quyền chủ động cho các học viên là cách hợp lý nhất để bắt đầu triển khai ở cấp địa phương.
Tôi có một số kinh nghiệm tổ chức hội thảo cho khách hàng ở công ty, vì vậy tôi tình nguyện tổ chức một số hội thảo cho các học viên địa phương, vì nghĩ rằng hình thức này sẽ giúp những người quan tâm cùng nhau học hỏi. Hội thảo đầu tiên được tổ chức khá tốt, trong đó chúng tôi xác định các mục tiêu ngắn hạn và dài hạn cũng như các chiến lược để các học viên cảm thấy thoải mái hơn khi gặp các Nghị sỹ.
Có nhiều học viên phương Tây và học viên Trung Quốc và Việt Nam nói được tiếng Anh tham gia. Chúng tôi trao đổi về những điều đang cản trở chúng tôi, và một học viên chia sẻ rằng thử thách của họ không phải là đi gặp các nghị sỹ mà là đề nghị các nghị sỹ làm gì điều gì đó. Đó là điểm mấu chốt, bởi nó chỉ ra rằng chúng tôi cần phải xem xét lại cách tiếp cận của mình.
Chúng tôi bắt đầu tổ chức các buổi hội thảo hai tuần một lần, và có nhiều người tham gia hơn. Các buổi hội thảo trở nên tự nhiên hơn, giúp các học viên thoải mái chia sẻ về hoàn cảnh cá nhân cũng như những hỗ trợ cụ thể mà họ cần. Toàn bộ quá trình là một trải nghiệm mới đối với chúng tôi, giúp tất cả mọi người cùng nhau đề cao.
Một bài học lớn cho tôi là cần buông bỏ việc cố gắng kiểm soát hình thức tổ chức và cấu trúc của buổi hội thảo, thay vào đó là giúp duy trì một môi trường không có phán xét hay chỉ trích về việc mỗi học viên đã làm tốt ra sao. Chúng tôi mời mọi người chia sẻ về tâm sợ hãi và các chấp trước của mình, để chúng tôi có thể cùng nhau vượt quan. Bằng cách này, mọi người cảm thấy an toàn và thoải mái để chia sẻ một cách cởi mở về những thách thức hoặc trở ngại của bản thân.
Chúng tôi đã thảo luận về tình huống cá nhân của từng học viên, những gì họ đã làm với Nghị sỹ của mình cũng như kết quả đạt được và đề xuất về những việc cần làm trong từng trường hợp cụ thể – bởi tình huống của mỗi người hay mỗi Nghị sỹ rất khác nhau. Một học viên không biết phải nói gì để bắt đầu cuộc trò chuyện với Nghị sỹ của cô ấy, vì vậy chúng tôi đã thử vào vai để mọi người xem. Ban đầu, cô ấy cảm thấy rất khó vì cô ấy là người sống nội tâm, nhưng với sự hỗ trợ và đề xuất tích cực của rất nhiều học viên, cô ấy đã tự tin hơn.
Sau đó, cô chia sẻ rằng cô đã đến gặp Nghị sỹ của mình khi ông ấy đến dự một sự kiện tại một trung tâm thương mại. Cô ấy bắt đầu nói chuyện với một trong những nhân viên của Nghị sỹ, và lập tức thiết lập được mối quan hệ cá nhân và nhờ đó giúp cô có được một cuộc hẹn với Nghị sỹ.
Trí huệ kết hợp của chỉnh thể các học viên khi đưa ra các đề xuất thật đáng kinh ngạc. Nhiều ý tưởng hay bắt đầu tuôn trào, và mọi người bắt đầu cảm thấy tích cực khi họ có những hành động hoặc cách tiếp cận thiết thực chứ không phải là kiểu thúc ép. Kết quả gần như đến ngay lập tức, khi mọi người quay lại sau mỗi tuần và chia sẻ về những trải nghiệm tích cực của họ với nhóm, hay những điều mà các Nghị sỹ nói chúng tôi có thể thực hiện, thì dường như đã có được hiệu ứng cục tuyết lăn.
Nhiều học viên đã thành công trong việc giới thiệu bản thân với các Nghị sỹ, thiết lập được mối quan hệ, tìm được phương thức thực hiện một cách thật tự nhiên. Chiến lược mở rộng hơn đã thúc đẩy chúng tôi tiến thêm một bước thảo luận về các loại sự kiện cộng đồng mà các học viên có thể tham gia, vì chúng tôi nhận ra rằng có rất nhiều việc chúng tôi có thể cống hiến.
Một Nghị sỹ cho biết ông không thấy chúng tôi trong cộng đồng, nên sau đó, một nhóm học viên đã lập một nhóm để thiết lập quầy thông tin giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và hoạt động gấp hoa sen giấy tại các khu chợ và sự kiện cộng đồng. Đó là điều chúng tôi đã làm từ nhiều năm trước, nhưng dần dần bị bỏ qua khi bận rộn với các hạng mục khác. Việc này tạo cơ hội cho các học viên không nói được tiếng Anh có thể tham gia hỗ trợ tại các quầy sự kiện thông qua hoạt động trình diễn các bài công pháp hoặc phát tờ rơi, trong khi các học viên khác trò chuyện với các bậc phụ huynh về Pháp Luân Đại Pháp và con cái họ học cách gấp hoa sen.
Đó là một cách tuyệt vời để giúp toàn bộ chỉnh thể các học viên phối hợp cùng nhau trong khu vực của mình. Nhiều Nghị sỹ tham dự các lễ hội cộng đồng lớn trong khu vực của họ và điều đó tạo cơ hội cho các học viên dễ dàng gặp gỡ họ vì chúng tôi cũng có mặt tại lễ hội hoặc khu chợ đó.
Khi chúng tôi kết thúc các buổi hội thảo, một số học viên nói với tôi rằng các buổi hội thảo này rất hữu ích, và cảm ơn tôi đã đứng ra tổ chức. Tôi thấy vui khi nghe những lời khen này, và cho rằng vì mình đã thực hiện ngay từ đầu khi có vẻ như không có gì xảy ra nên mới đạt được kết quả tốt. Khi đó tôi chưa nhận ra tâm hoan hỉ.
Không lâu sau các buổi hội thảo, một số học viên từ Queensland đến các sự kiện được tổ chức ở Canberra. Vì công việc nên tôi không đi được. Sau đó, một số học viên đến Canberra đã chia sẻ về trải nghiệm của họ trong buổi học Pháp nhóm. Một thành viên trong Phật học hội đã chia sẻ về kết quả tích cực từ thành công của một số hoạt động. Khi nghe những câu chuyện đầy khích lệ này, thay vì cảm thấy tích cực, tôi gần như ngồi đó thờ ơ, nhìn xuống sàn nhà. Vợ tôi đang ngồi cạnh tôi, lập tức nhận thấy sự thay đổi thái độ của tôi.
Sau đó, cô ấy hỏi tôi xem có chuyện gì. Cuối cùng tôi cũng thừa nhận rằng trong thâm tâm, tôi cảm thấy lẽ ra mình nên có mặt ở Canberra, ở tuyến đầu. Tôi cảm thấy mình là một nhân tố góp phần vào sự thành công đó, nhưng các học viên đi Canberra lại là người được tuyên dương.
Tôi nhận ra đây là ma tính ở tôi lại đang hiển lộ, cùng chấp trước tật đố, tự ngã và chứng thực bản thân. Tôi đang truy cầu rằng công lao của mình được thừa nhận vì đã tham gia vào hạng mục giảng chân tướng cho chính phủ – hơn là xem việc đó là sứ mệnh của tôi với tư cách là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Khi tôi hướng nội sâu hơn về lý do tôi lại phản ứng như vậy, tôi nhận ra khi nhận được những lời khen ngợi về các buổi hội thảo, khi bản thân nhận những lời khen ngợi về các buổi hội thảo, tôi đã để chúng dung dưỡng tự ngã và sự tự cao của mình, đồng thời biến tiến trình chung của cả chỉnh thể thành điều gì đó của bản thân.
Tất cả những điều này xảy ra cùng lúc với nhiều khảo nghiệm ở nơi làm việc, để tu bỏ tự ngã của mình. Thế nhưng, tuy rằng chấp trước này bị tu bỏ dần trong hoàn cảnh công tác nhưng vẫn trỗi dậy trong môi trường tu luyện của tôi.
4. Tu luyện trong một sự kiện của Epoch Times
Trải nghiệm cuối cùng mà tôi muốn chia sẻ xảy ra gần đây, khi tôi đang hỗ trợ gian hàng của Epoch Times trong một sự kiện cộng đồng lớn. Chúng tôi thường phát bản tiếng Anh các tạp chí của Epoch Times tại các sự kiện này, và gần đây chúng tôi bắt đầu tặng bóng bay cho trẻ em, điều này khiến chúng tôi trở thành gian hàng được yêu thích của các gia đình, và tạo thêm cơ hội để chúng tôi trò chuyện với các bậc phụ huynh về Epoch Times. Ở phía trước gian hàng, chúng tôi có một chiếc giá để những quả bóng bay đã được bơm căng. Chiếc giá trông giống như một cây bóng bay, mỗi quả bóng bay đính trên một cái que được gài vào giá đỡ để giữ cố định.
Tôi thổi bóng ở phía sau gian hàng, còn người điều phối đứng phía trước, cài bóng bay vào cây. Hôm đó gió to, một số quả bóng bay bị thổi bay khỏi quầy, chúng tôi phải đuổi theo để bóng không bị bay mất. Tôi nhận thấy các que giữ bóng không được đẩy hết vào chân đế nên rất dễ bị thổi bay đi.
Tôi nói với người điều phối rằng nếu anh ấy đẩy quả bóng vào hết cỡ thì nó sẽ không bị thổi bay. Tôi nghĩ có lẽ do anh ấy bận nói chuyện với mọi người và phát báo, nên không để ý điều tôi nói. Gió tiếp tục thổi bay nhiều quả bóng nữa, và tôi cảm thấy cần phải nhắc lại điều đó lần nữa.
Lần sau khi gió thổi mạnh, tôi thầm nghĩ: “Mình sẽ đến đó, đẩy hết các que bóng vào trong và chỉ cho họ cách làm!”. Niệm đầu của tôi không phải là làm thế nào để lặng lẽ viên dung và cải thiện tình hình, mà là thể hiện tôi đã đúng như thế nào và tại sao điều phối viên không làm theo những gì tôi nói.
Với suy nghĩ đó, tôi nhanh chóng đứng dậy từ chỗ bơm bóng, và khi bước bước đầu tiên về phía trước, tôi vấp phải tấm khăn trải bàn phủ trên bàn chính, rồi đâm sầm vào chiếc bàn thứ hai, kéo rơi xuống đất một số thứ từ cả hai chiếc bàn. Tôi ngã uỵch xuống, khuỷu tay và đầu gối đập xuống nền đất ẩm ướt.
Tôi đứng dậy, tay dính đầy bùn và quần dính đầy vết bẩn. Mọi người ngay lập tức quan tâm và hỏi “Bạn có ổn không?” Tôi không sao, nhưng tự ngã của tôi đã phải chịu thêm một đòn nữa! Khi ngồi xuống, tôi lập tức nghĩ: “Đó ngươi xem, tự ngã của ngươi muốn cho người khác thấy rằng ngươi đúng, và đó chính là bài học của ngươi đó”.
Tôi đã trượt ngã. Điều đó khiến tôi khiêm nhường hơn, và nhắc nhở tôi rằng bản thân tôi vẫn chưa hoàn toàn tu bỏ tự ngã.
5. Lời kết
Trong sáu tháng qua, tôi cảm thấy mình đã tu bỏ tự ngã được rất nhiều. Và tương tự như trong tiểu thuyết Tây Du Ký, những ma nạn và khảo nghiệm liên tục xuất hiện để giúp tôi đề cao. Ngay khi tôi vượt qua được một quan, thì quan khác lại đến.
Điều mà tôi nhận ra là tất cả những khảo nghiệm này đã giúp tôi trở nên khiêm tốn hơn một chút, và cũng từ bi hơn. Trước đây, tôi có thể hay phán xét các học viên khác, nhưng giờ đây tôi từ bi hơn với họ. Ngoài ra, khi cùng mọi người tham gia các hoạt động hồng dương Đại Pháp, khi họ đàm luận về những bất công trên thế giới, tôi có thể từ bi hơn với họ.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài, cảm tạ Sư phụ đã chăm lo cho con khi con cầu xin Sư phụ giúp con đề cao trong tu luyện. Tuy phía trước vẫn còn một chặng đường dài, nhưng con biết mình đang không ngừng tinh tấn trên con đường tu luyện. Con xin cảm tạ Sư phụ.
Cảm ơn các đồng tu.
(Bài trình bày tại Pháp hội Úc châu năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/31/484498.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/3/221483.html
Đăng ngày 18-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.