Bài viết của đệ tử Đại Pháp ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-07-2024] Năm 1997, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chẳng bao lâu sau, những căn bệnh từng hành hạ bà trong nhiều năm đều biến mất. Bà trở nên khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Điều này khiến tôi cảm phục trước vẻ đẹp và sự kỳ diệu của việc tu luyện pháp môn này. Tuy nhiên, tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi không đủ can đảm bước vào tu luyện mà chỉ ở ngoài quan sát. Lúc đó, tôi chỉ ủng hộ mẹ tôi tu luyện mà xuýt chút nữa bỏ lỡ cơ duyên.

Sư phụ từ bi luôn dõi theo tôi và khai sáng cho tôi cơ duyên đắc Pháp. Cuối cùng tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004 và tu luyện từ đó đến nay. 20 năm trôi qua, tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu trên con đường tu luyện của mình, trong đó có những điều thực sự khiến tôi chấn động.

Chứng thực Pháp khi bị giam giữ phi pháp

Năm 2011, tôi bị ĐCSTQ giam giữ và bức hại phi pháp vì kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức gần 2 năm. Hồi đó, hàng ngày chúng tôi thức dậy từ 5 giờ sáng, ra đồng làm việc rồi về xưởng may quần áo cho phụ nữ, đến tối lại tiếp tục làm việc ngoài đồng.

Lịch trình mỗi ngày đều kín mít như vậy, chúng tôi chỉ có một khoảng nghỉ ngắn 10 phút sau bữa ăn trưa. Đôi khi, các lính canh đi mua hàng hóa về và cần người vận chuyển. Tôi nghĩ trong trại giam có những người lớn tuổi và cả những người trẻ tuổi hơn mình, nên tôi luôn chủ động gánh vác công việc vận chuyển đồ để họ có thời gian nghỉ ngơi. Dần dần, tôi trở nên gần gũi với hai người lính canh phụ trách mua đồ. Trong những lần tiếp xúc với họ, tôi nói chuyện với họ về lý do tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tác dụng kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp trong việc chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe. Họ đều lắng nghe tôi và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Bất cứ khi nào không may có những hộp kem đánh răng hoặc gói mì hỏng không ai muốn mua, tôi sẽ nói với họ, “Để tôi mua cho”. Bằng cách đó, họ rất biết ơn tôi. Đối với những người lính canh, có thể bán hết hàng nghĩa là đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Khi tôi được thả khỏi trại lao động, những lính canh đó có chút nuối tiếc không muốn tôi rời đi. Vào ngày tôi rời khỏi trại giam, cả hai người họ đều đến tiễn tôi. Một người trong đó nói với tôi, “Qua lời nói và hành động của chị, tôi tin Pháp Luân Công là tốt”. Một lính canh khác nhờ tôi gửi cho cô ấy một đĩa CD giảng chân tướng về Pháp Luân Công sau khi tôi trở về nhà. Cô ấy hứa sẽ bật đĩa CD cho mẹ cô ấy xem và hướng dẫn mẹ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Kỳ thực, tôi chỉ làm những điều căn bản mà một đệ tử Đại Pháp cần làm, đối xử tốt với người khác và luôn quan tâm đến người khác, bởi vì Sư phụ dạy chúng ta trở thành người tốt.

Kết bạn với người hàng xóm phương Tây

Sau khi di cư sang Mỹ, tôi sống ở trung tâm một thành phố lớn trong vài năm. Tất cả hàng xóm của tôi đều là người phương Tây, trong đó gia đình nhà bên trái là người Mỹ gốc. Sau này, tôi mới biết họ điều hành khách sạn, rạp chiếu phim và là những doanh nhân rất thành đạt.

Trong mấy ngày đầu tiên chuyển đến, tôi liền giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho hàng xóm hai bên nhà của tôi và giới thiệu cho họ về các buổi biểu diễn Thần Vận. Ở Mỹ, mọi người chú ý đến giai tầng xã hội của nhau và thường sẽ chỉ mở lòng với những người cùng tầng lớp với mình. Vì vậy, bề ngoài tôi và hàng xóm luôn giữ thái độ lịch sự, nhưng giữa chúng tôi vẫn có một khoảng cách nhất định.

Một hôm, khi tôi đang lùi xe thì bất cẩn làm xước một mảng trên xe hàng xóm. Hôm đó không có ai nên tôi để lại lời nhắn trên chiếc xe rằng tôi vô ý tông vào xe anh ấy và nhờ anh ấy đi sửa, hết bao nhiêu tiền tôi xin trả cho anh ấy.

Thật bất ngờ, anh ấy liên lạc với tôi ngay trong ngày hôm đó và nhắn tin cho tôi rất nhiệt tình. Anh ấy cảm ơn sự thành thật của tôi và nói sẽ sửa xe sau. Từ đó, thái độ của anh ấy với tôi thay đổi hoàn toàn. Anh lịch sự mang đồ ăn cho tôi và còn giúp tôi vác một gói hàng to và nặng lên lầu.

Sau khi dịch COVID-19 qua đi, Shen Yun lại được biểu diễn ở khu vực của chúng tôi, anh ấy chủ động nói với tôi: “Năm nay tôi muốn đi xem buổi biểu diễn [Shen Yun]. Tôi muốn mua vé và tôi sẽ đi xem cùng gia đình”.

Là một đệ tử Đại Pháp, tôi thực sự không làm gì to tát cả. Khi tôi tông xe của người khác mà không có ai nhìn thấy, tôi đương nhiên nói với họ vì tôi tu Chân Thiện Nhẫn. Tuy nhiên, vì đạo đức xã hội xuống dốc, nên trong suy nghĩ của người hàng xóm, những người thực sự trung thực có lẽ là rất hiếm. Có lẽ anh ấy đã cảm động trước sự trung thực của tôi và vì điều này mà anh quyết định đi xem Shen Yun. Tôi rất hạnh phúc khi biết rằng người hàng xóm của tôi và gia đình anh ấy sẽ được cứu.

Tôi nghĩ rằng mọi lời nói và hành động của đệ tử Đại Pháp đều có thể giúp truyền chân tướng cho chúng sinh. Khi các đệ tử Đại Pháp thể hiện phẩm chất Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày, họ chính là đang chứng thực Đại Pháp. Tôi nhất định sẽ nỗ lực tinh tấn để trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/4/479285.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/31/219752.html

Đăng ngày 12-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share