Bài viết của Thiện Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong suốt 18 năm, tôi đã liên tục chứng kiến sự siêu thường và thần kỳ của Đại Pháp.

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tà ác phô thiên cái địa ập tới, dường như bầu trời sắp sụp xuống. Các học viên lục tục mang sách Pháp Luân Đại Pháp tới gửi ở nhà tôi để được an toàn. Khi đó chính quyền đưa tôi vào danh sách nhân vật chủ chốt ở khu vực, người của công ty mỗi ngày đều tới nói chuyện với tôi, khiến tôi mất đi tự do cá nhân, họ yêu cầu tôi liên tục báo cáo vị trí của mình. Hoàn cảnh khi đó vô cùng khủng khiếp. Đồng nghiệp của tôi xôn xao bàn tán, nói rằng tôi có thể bị mất việc và phải vào tù. Tuy nhiên dưới sự bảo hộ của Sư phụ tôi không cảm thấy chút áp lực nào.

Một lần, cảnh sát tập hợp tất cả các học viên trong khu vực chúng tôi lại để thẩm vấn, mọi người đều rất căng thẳng. Tôi nói với họ: “Đừng sợ, chúng ta không hề sát nhân, phóng hỏa, hay làm việc xấu, chúng ta chỉ muốn làm người tốt.”

Tôi bình tĩnh nói chuyện với cảnh sát rằng: “Tôi từng nằm trong danh sách những người trẻ tuổi ốm yếu bệnh tật ở cơ quan. Mọi người đều biết điều đó. Nhưng hãy nhìn tôi hiện tại, luôn tràn đầy năng lượng. Tôi không còn là một người ốm đau của hai năm trước nữa. Chẳng phải mọi người thường nói thấy mới tin sao? Tôi chính là một nhân chứng sống về sự thần kỳ của Đại Pháp.

Mấy viên cảnh sát nhìn tôi và nói: “Quả đúng như vậy, chị có thể về trước được rồi.” Mặc dù cảnh sát nói bất cứ khi nào họ gọi tôi phải tới trình diện, nhưng kể từ đó họ không hề gọi cho tôi.

Mãi cho đến năm 2007, tôi bị bắt cóc phi pháp trong khi đang phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Một lần nữa, dưới sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã dùng chính niệm để thoát ra.

“Em đã làm cách nào để lên mạng?”

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã mất hết liên lạc với các đồng tu, vì khi đó, tôi làm việc ở một vùng núi hẻo lánh. Thời gian đó, tôi như một đứa trẻ lạc đường. Năm 2002 tôi được điều chuyển về làm việc ở thành phố.

Một buổi sáng khi mở cửa ra chuẩn bị đi làm, tôi thấy một chiếc chiếc đĩa VCD Lửa giả và một tờ tuần báo Minh Huệ. Tôi mang đĩa tới cơ quan và hỏi đồng nghiệp làm thế nào để bật lên. Họ nói với tôi cần có máy tính hoặc một máy phát video. Tôi liền mua một chiếc máy phát video và xem đĩa Lửa Giả ngay buổi tối hôm đó.

Không biết tôi đã xem đi xem lại bao nhiêu lần cho tới khi mắt sưng lên vì khóc. Tôi ước mình có thể tìm thấy các đồng tu khác. Từ đó trở đi mỗi khi đi ra ngoài tôi đều hỏi thăm có về những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng mua một chiếc máy tính. Mỗi ngày đi làm về tôi đều mở máy tính lên, nhập địa chỉ của Minh Huệ Net vào và thử truy cập. Việc này đã trở thành thói quen mỗi ngày của tôi.

Ông Trời không phụ lòng người có quyết tâm, một ngày nọ, tôi thực sự đã mở được trang web Minh Huệ, đọc giới thiệu về Sư phụ và tình huống gần đây của Đại Pháp. Tôi vui mừng tới mức vừa khóc vừa cười.

Chồng tôi tưởng rằng có chuyện gì xảy ra với tôi, vội chạy tới hỏi. Tôi phấn khích nói với anh ấy: “Em đã tìm thấy đường về nhà rồi.” Tôi nhắc đi nhắc lại: “Em vào được trang web Minh Huệ rồi.”

Chồng tôi hỏi: “Nhà chúng ta không lắp Internet, em làm cách nào để lên mạng vậy? Thật kỳ lạ.”

Câu chuyện thần kỳ của gia đình em trai tôi

Em trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước tôi vài tháng. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, cậu ấy bị bức hại nghiêm trọng, thậm chí vài lần tính mạng bị đe dọa. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, cậu ấy đã không thể sống sót.

Hôm đó, em trai tôi đang xây một căn nhà bằng thép tiền chế cho người khác. Cậu ấy đi bộ trên mái nhà, trong tay cầm một tấm thép, đột nhiên tấm thép chạm vào đường dây điện cao thế ở phía trên. Một tia lửa xuất hiện, em trai tôi lăn xuống khỏi mái nhà, toàn thân bị bao bọc trong một quả cầu lửa.

Các đồng nghiệp của cậu ấy đã vô cùng sợ hãi và nghĩ rằng cậu ấy đã bị dòng điện cao thế thiêu cháy. Tuy nhiên, trước khi mọi người kịp phản ứng, em trai tôi đã đứng dậy như thể không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người đều kinh ngạc và chạy tới kiểm tra xem cậu ấy có bị thương không. Em trai tôi chỉ hỏi mọi người có chuyện gì vậy. Khi nghe mọi người giải thích, cậu ấy bình tĩnh nói: “Không sao, tôi có Sư phụ bảo hộ!”

Em trai tôi đã trấn an mọi người rằng mình không sao, mặc dù đế giày của cậu ấy xuất hiện rất nhiều lỗ do bị điện giật. Khi tháo giày ra, thấy có những lỗ đen to bằng ngón tay cái nhưng cậu ấy không hề bị thương.

Mùa Thu năm 2022, em trai tôi lái xe đưa vợ con đi ra ngoài có việc, trên đường về, họ gặp tai nạn nghiêm trọng. Chiếc xe bị hư hại hoàn toàn, em trai và em dâu tôi bị thương nghiêm trọng, nhưng đứa con gái 5 tuổi của họ đã thoát nạn một cách kỳ diệu.

Đặc biệt là cô bé đã trèo ra khỏi đống đổ nát mà không hề sợ hãi hay hoảng loạn. Cô bé bình tĩnh gọi cứu viện cho cha mẹ, sau đó cô bé lại trèo vào bên trong xe để lấy những giấy tờ quan trọng của cha. Cô còn cho nhân viên cứu hộ số điện thoại của bác mình. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, làm sao một đứa trẻ 5 tuổi có thể bình tĩnh và dũng cảm đến vậy.

Khi em trai và em dâu tôi được kéo ra khỏi ô tô, em dâu trên người đầy máu, còn em trai tôi dường như không bị thương ngoài da. Sau khi kiểm tra ở bệnh viện, bác sỹ nói rằng cậu ấy bị chấn thương nghiêm trọng ở bên trong, họ đã chuyển cậu ấy đến một bệnh viện khác. Các bác sỹ báo cho gia đình rằng chi phí ca phẫu thuật có thể lên tới 100 nghìn nhân dân tệ (khoảng 14 nghìn đô la Mỹ).

Tôi nói với em trai: “Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được em. Em hãy xin Sư phụ cứu.” Trong khi cậu ấy được chuyển đến bệnh viện tuyến tỉnh, tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Khi tới bệnh viện tỉnh, chúng tôi phải đợi rất lâu vì số lượng bệnh nhân Covid quá đông. Trong khi chờ đợi, tôi để ý thấy sắc mặt của cậu ấy không ngừng được cải thiện. Khi bác sỹ kiểm tra xong, ông ấy nói: “Không cần phải phẫu thuật, chỉ cần điều trị bảo tồn.”

Em gái tôi thốt lên: “Không sao rồi. Vậy mà làm chúng ta sợ muốn chết.” Tôi và em trai đều biết rằng chính Sư phụ đã cứu cậu ấy.

Em dâu tôi cũng rất sợ hãi. Bác sỹ nói rằng cô ấy sẽ bị liệt hoặc có thể tử vong. Sau đó cô ấy kể với chúng tôi rằng lúc ở trong phòng cấp cứu hồi sức, cảm thấy linh hồn đã rời khỏi cơ thể, thấy rất nhiều người đứng xung quanh và người nhà đều đang khóc. Khi cô ấy định rời đi thì có một giọng nói cất lên: “Hãy quay lại”. Sau đó cô ấy đã tỉnh dậy.

Hai vợ chồng em trai tôi đều hồi phục rất nhanh. Họ đã có thể đi lại và ra ngoài trong vòng chưa đầy 20 ngày. Nếu không phải nhờ uy lực kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, làm sao em dâu tôi, vốn bị gãy xương sống, có thể hồi phục nhanh như vậy? Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Có vô số những kỳ tích tương tự xảy ra đối với các đệ tử Đại Pháp, những gì tôi viết xuống đây chỉ là một chút trải nghiệm cá nhân của tôi mà thôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/31/480293.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/20/219592.html

Đăng ngày 14-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share