Bài viết của một đệ tử Đại Pháp trẻ tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-06-2024] Cách đây mấy năm, khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp, lúc đang dọn dẹp phòng ở ký túc xá thì vô tình nhìn thấy một tờ kết quả chẩn đoán ghi rằng có một khối u 2 x 2 cm ở bầu ngực phải. Tôi nghĩ, “Tờ kết quả khám bệnh này của ai vậy?” Khi nhìn vào tên bệnh nhân, tôi mới thấy đó chính là mình! Ký ức dần dần hiện lên trước mắt tôi.

Đó là năm thứ nhất tôi làm nghiên cứu sinh. Có một khoảng thời gian ngực tôi như bị kim châm, đau từng cơn một. Bạn cùng phòng lo lắng cho tôi bèn đi cùng tôi đi đến một bệnh viện nhỏ gần đó kiểm tra. Bác sĩ nghi tôi có một khối u ở ngực và bảo tôi đến một bệnh viện lớn để khám. Tôi lo lắng làm theo lời khuyên của bác sĩ. Kết quả chụp chiếu cho thấy tôi có một khối u ở bầu ngực phải. Bác sĩ nói rằng cần phải phẫu thuật xâm lấn tối thiểu để cắt bỏ khối u.

Nghe đến hai từ “phẫu thuật” tôi rất sợ, liền hỏi bác sĩ có cách nào để không phải phẫu thuật không. Ông nói uống thuốc cũng được, nhưng có thể không hiệu quả bằng. Ngày hôm đó, tôi mang theo về nhà một túi lớn đựng đầy các loại thuốc đắt tiền, bước trên đường mà lòng cảm thấy hụt hẫng. Khi tôi kể với người thân, thì chú tôi, một người làm nghề y học Trung Quốc, đã nói, “Chú sẽ tìm cho cháu một bác sĩ Đông y giỏi, cháu cứ về nhà đi.”

Sau đó, tôi xin nghỉ học một tháng, đi ô tô một quãng đường dài cùng chú đến nhà vị bác sĩ nổi tiếng. Ông ấy bôi một lớp thuốc thảo dược lên ngực tôi và quấn phần thân trên của tôi bằng màng bọc thực phẩm. Lúc đó đang là mùa hè. Mồ hôi trộn lẫn với các loại thảo dược bên trong màng bọc thực phẩm khiến thân thể tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng với hy vọng sẽ loại bỏ được khối u. Nhưng điều tôi không ngờ tới là sau quá trình điều trị đó, không chỉ khối u ở ngực phải của tôi phát triển to lên mà ở ngực trái cũng xuất hiện một khối u khác. Cuối cùng, hai bầu ngực đều trở nên cứng đơ. Tôi khóc không ra nước mắt. Lúc đó tôi không thể thực hiện ngay cả phẫu thuật xâm lấn tối thiểu! Nếu phẫu thuật, liệu bác sĩ có cắt bỏ cả hai bên ngực của tôi không? Tôi còn chưa kết hôn, nếu chuyện này xảy ra thì tôi phải làm sao? Tôi cảm thấy buồn và sợ hãi!

Tôi không còn muốn uống thuốc nữa và chỉ muốn trì hoãn qua ngày. Khi mẹ tôi nhìn thấy như vậy, bà đã nói với tôi: “Hoặc là con uống thuốc hoặc là con tập Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ.”

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Thời điểm đó, bà đã bị viêm gan B trong suốt một thời gian dài. Các phương pháp điều trị y tế đều không thể chữa khỏi bệnh cho bà, nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh của bà đã biến mất. Từ khi còn nhỏ tôi đã biết Pháp Luân Đại Pháp rất thần kỳ. Vì vậy, tôi nói với mẹ, “Con sẽ tập Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ.”

Kể từ đó, tôi học Pháp và luyện công với mẹ. Từ Pháp tôi biết rằng người tu luyện chân chính không có bệnh. Tôi coi cơn đau là đang tiêu nghiệp. Cứ như vậy, các cục u ngày càng nhỏ lại. Tuy thỉnh thoảng vẫn đau, nhưng tôi không quan tâm.

Mùa xuân năm sau, trường tôi tổ chức khám sức khỏe. Trước khi kiểm tra ngực, tôi tự nhủ rằng mình ổn. Kết quả mọi thứ của tôi đều ổn. Thực ra, tôi có hơi cảm giác đau nhẹ ngay trước khi kiểm tra, nhưng sau đó thì hết đau hoàn toàn và kết quả cũng không còn khối u nào nữa.

Thời gian trôi qua, tôi thực sự đã quên mất chuyện này. Tờ kết quả chẩn đoán nhắc tôi nhớ lại bản thân đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Tôi mới chỉ học Pháp và luyện công một thời gian ngắn, Sư phụ đã giúp tôi thoát khỏi căn bệnh này. Tôi vô cùng biết ơn! Không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với sự bảo hộ của Sư phụ, từ khi tôi mới vài tuổi cho đến bây giờ tôi đã 30. Cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/30/479128.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/30/219283.html

Đăng ngày 02-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share