Bài viết của Dương Tử, một học viên học viên Pháp Luân Đại Pháp mới ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2024] Tôi là một người đàn ông 30 tuổi, thích bóng rổ và hoạt động thể chất, vì thế tôi nghĩ rằng mình sẽ duy trì được sự khỏe mạnh và cường tráng lâu dài. Nhưng vào năm 2020, tôi gặp vấn đề về sức khỏe. Vì căn bệnh này, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) khoảng hai năm trước. Dưới đây là câu chuyện tu luyện của tôi.

Bệnh đột ngột

Một đêm nọ, trong chuyến về quê nghỉ Tết 2020, tôi cảm thấy sốt và có các triệu chứng của Covid-19. Cơn sốt quay trở lại vào tháng 2. Thông qua chụp CT ngực của tôi, bác sĩ cho biết sốt cao không phải do virus.

Vào tháng 3, tôi đã đến gặp bác sĩ phẫu thuật lồng ngực trước chuyến đi công tác đến một thành phố khác. Kết quả chụp CT tăng cường cho thấy tôi bị u tuyến ức (một loại ung thư biểu mô bao phủ bên ngoài tuyến ức). Tôi bị sốc trước kết quả chẩn đoán và ngay lập tức hủy bỏ chuyến đi.

Tôi về nhà điều trị. Lúc đó đại dịch rất nghiêm trọng. Với sự giúp đỡ của anh họ, tôi được đưa vào bệnh viện Cấp 3. Bác sĩ đề nghị tôi nên phẫu thuật để cắt bỏ khối u hoặc làm sinh thiết để xem xét bệnh lý. Tôi cảm thấy rằng cả hai phương pháp tiếp cận đều nguy hiểm và không đưa ra quyết định. Tôi làm thủ tục xuất viện một tuần sau đó.

Tôi trở lại làm việc vào tháng 5 năm 2020 và đi xét nghiệm vào tháng 2 năm 2021. Khối u đã phát triển lớn hơn. Vào tháng 8, tôi xin nghỉ việc và tìm công việc mới là giáo viên bóng rổ ở quê nhà.

Một tháng sau, tôi bắt đầu ho và sốt. Tôi gắng gượng được hai ngày rồi được đưa đến Bệnh viện số 3 Đại Liên. Chụp CT cho thấy khối u đã phát triển lớn hơn. Vì vậy, tôi đã bỏ công việc mới để tập trung vào việc điều trị y tế thiết yếu.

Hoài nghi về tác dụng sức khỏe của Đại Pháp

Tôi được truyền tĩnh mạch tại một phòng khám nhỏ ở địa phương trong vài ngày, nhưng tình trạng của tôi không hề cải thiện. Cơn sốt xuất hiện liên tục. Tôi đang định đến một bệnh viện lớn hơn để điều trị thì cô út của tôi gửi cho tôi một tin nhắn từ người bác cả nói rằng có một phương thuốc có thể chữa khỏi tình trạng hiện tại của tôi.

Tôi đến gặp bác cả của tôi. Bác ấy phát một đoạn video chiếu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp trên TV và nói với tôi rằng sẽ có một người dì đến để giải thích chi tiết hơn cho tôi.

Dì Hồng đến vào buổi chiều. Khuôn mặt dì hồng hào, làn da mịn màng. Dì ấy rất dễ gần. Tôi là người sống nội tâm nhưng không hiểu sao tôi lại trở nên nói nhiều. Tôi kể cho dì ấy nghe về những trải nghiệm trong cuộc sống của tôi. Sau này, tôi biết được rằng chính năng lượng của Đại Pháp đã ảnh hưởng đến tôi để tôi có thể thoải mái chia sẻ cuộc sống của mình. Chúng tôi đã trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ.

Vào thời điểm đó, tôi không biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp và những tác dụng của Đại Pháp đối với sức khỏe. Dì Hồng bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi tôi trở về nhà. Tôi nghi ngờ và không coi trọng những gì dì ấy nói.

Tôi đã được chụp CT tăng cường tại bệnh viện sau khi trở về nhà. Một đêm sau khi đến bệnh viện, tôi không ngừng ho khan và cảm thấy có gì đó nghẹn trong cổ họng. Điều này làm cho tôi rất khó chịu đến mức nổi nóng và thiếu chút nữa đã đập vỡ máy tính và điện thoại di động.

Đang khổ sở nằm trên giường, tôi chợt nhớ đến chín chữ chân ngôn mà dì Hồng đã dặn và bắt đầu đọc thuộc. Sau khi niệm vài lần, cổ họng của tôi trở nên thông suốt và đường thở được thông thoáng hơn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến mức ngủ thiếp đi trong khi tiếp tục niệm những chữ đó. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hoàn toàn tin vào Đại Pháp.

Trước lần khám sức khỏe tiếp theo, tôi ở lại nhà đồng nghiệp của bác cả của tôi vài đêm. Khi ở đó, tôi đã xem video về câu chuyện của một số học viên Đại Pháp và rất ấn tượng với ba người trong số họ. Câu chuyện đầu tiên kể về một người chỉ học hết lớp hai đã trở thành kiến trúc sư sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Câu chuyện thứ hai liên quan đến một nhạc sĩ trẻ tài năng của Học viện Âm nhạc Berklee, người đã khỏi bệnh viêm phổi thùy sau khi bắt đầu tu luyện. Câu chuyện thứ ba kể về một người đã khỏi bệnh ung thư hạch (một loại ung thư ảnh hưởng đến tế bào lympho) sau khi tu luyện Đại Pháp ở một quốc gia khác.

Tôi đã chụp CT tăng cường ba ngày sau đó và kết quả cho thấy tình trạng của tôi vẫn rất nghiêm trọng. Sau khi thảo luận, các chuyên gia đã thực hiện sinh thiết để đánh giá bệnh lý. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày trong khi chờ đợi kết quả. Một đêm nọ, tôi cảm thấy phần ngực trên căng cứng của mình được nới lỏng, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Bác cả của tôi nói rằng đó là một điều rất tốt. Nhưng dù sao thì tôi vẫn dự định sẽ trải qua quá trình hóa trị.

Báo cáo sinh thiết cho biết tôi bị u tinh ở trung thất (khoang ngực) nên bác sĩ lên kế hoạch hóa trị cho tôi. Trước khi bắt đầu hóa trị, Sư phụ Lý, Nhà sáng lập và giảng dạy Pháp Luân Đại Pháp, đã hai lần ám chỉ rằng tôi không nên hoá trị. Gợi ý đầu tiên đến trước khi hóa trị bắt đầu. Bác sĩ điều trị khuyên tôi nên thảo luận vấn đề này với gia đình vì quy trình này có thể ảnh hưởng đến việc sản xuất tinh trùng của tôi. Điều này không ngăn trở tôi thực hiện hóa trị. Gợi ý thứ hai diễn ra trong phòng bệnh của tôi. Một người đàn ông lớn tuổi nói rằng có một người trong thôn của ông đã không uống thuốc suốt 30 năm sau khi ông bắt đầu tu luyện Đại Pháp nhưng ông vẫn có sức khỏe tốt.

Dì của tôi nói với tôi rằng đó là những điểm hóa của Sư phụ rằng tôi nên học Pháp. Thật không may, tầng thứ tu luyện của tôi quá thấp để có thể chấp nhận những gợi ý vào thời điểm đó. Tôi tiếp tục chấp nhận hóa trị.

Sau hai đợt hóa trị đầu tiên, khối u đã co lại hơn một nửa. Tôi ngây thơ tin rằng khối u sẽ biến mất sau hai đợt hóa trị nữa, nhưng nó vẫn tồn tại.

Sau Tết Nguyên Đán 2022, tôi quyết định không thực hiện hai đợt hóa trị cuối cùng vì hai lý do: Gia đình hết tiền và tôi đã buông xuôi hy vọng. Tôi bắt đầu tìm kiếm những lựa chọn khác.

Trở thành một học viên Đại Pháp

Đầu năm 2022, tôi dự định thuê một căn nhà trong thị trấn và học Pháp với dì Hồng. Gia đình tôi phản đối kế hoạch này nên tôi đã đọc sách ở nhà hơn sáu tháng nhưng không đọc một cách có hệ thống.

Sức khỏe của tôi không được cải thiện trong thời gian đó. Việc tu luyện của tôi cũng không thuận lợi. Tôi khổ não vì bố mẹ thường xuyên cãi vã. Đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã giúp tôi bảo trì một tâm thái tốt.

Vào tháng 8, người dì lớn của tôi đã sắp xếp cho tôi luyện các bài công pháp Đại Pháp với một học viên địa phương. Chúng tôi luyện công lúc 6 giờ chiều hàng ngày. Tôi có thể ngồi ở tư thế đơn bàn tối đa là 40 phút. Điều này tiếp diễn trong năm, sáu ngày.

Bởi vì gia đình tôi bận rộn vào đầu mùa thu và cần một người giúp đỡ nên tôi đã ngừng luyện công. Tôi đã giúp xây một phòng tắm nắng vào ban ngày và học Pháp vào ban đêm. Vì thiếu thời gian, tôi đã tụt lại phía sau trong việc luyện công.

Một đêm nọ vào khoảng 10 giờ tối, tôi đột nhiên khó thở khi đang học Pháp. Nhưng tôi phớt lờ nó và đi ngủ. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy ổn.

Một ngày khác sau bữa tối, vấn đề về hô hấp của tôi lại quay lại. Tôi nói với người nhà và lập tức đến bệnh viện Phủ Thuận. Trên đường đi, tôi một mực nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu và không thấy khó thở nữa. Vào lúc đó, tôi chưa ngộ ra rằng Sư phụ đã dùng giả tướng để giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực.

Một ngày sau khi tôi từ bệnh viện trở về, tôi bắt đầu học thuộc “Luận Ngữ”, phần giới thiệu của Chuyển Pháp Luân. Tôi đã học thuộc trong hai ngày. Sau đó tôi đều đọc Luận Ngữ mỗi ngày. Tôi cũng luyện công vào ban đêm.

Một đêm tháng 9 năm 2022, chứng khó thở của tôi quay trở lại khi tôi đang ăn cơm cùng bố mẹ và xem bộ phim Đại Pháp “Đường về”. Từ những trải nghiệm trong quá khứ, tôi không để ý vấn đề về hô hấp và bắt đầu luyện công. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ ba, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng và có thể hít thở dễ dàng. Từ đó trở đi, tôi luyện các bài công pháp hàng ngày. Tôi cũng mời mẹ tôi tập luyện cùng tôi.

Tôi cảm thấy rất yếu vào một buổi chiều tháng Mười. Tai tôi ù đi và tôi cũng đi ngoài ra phân đen trong nhiều ngày. Tôi hơi sợ hãi và bắt đầu nhẩm niệm “Luận Ngữ” rồi đọc thuộc cho mẹ tôi nghe. Tối hôm đó tôi cảm thấy không thoải mái nên đã gọi điện cho dì Hồng. Dì ấy kể với tôi rằng Sư phụ đã giảng: “[Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999]) và “Tốt xấu xuất tự một niệm” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).

Dì Hồng cũng bảo tôi hãy tín Sư và đừng sợ hãi trước tình cảnh hiện tại của mình. Tôi cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Tôi đề nghị dì ấy đến nhà tôi mang theo video giảng Pháp vào ngày hôm sau và dì ấy đã đồng ý.

Tôi bắt đầu luyện công sau cuộc điện thoại. Trong bài công pháp thứ tư, nhịp tim của tôi tăng nhanh và người tôi trở nên vô lực. Tôi ngừng luyện công và bắt đầu nghe Sư phụ giảng. Tôi ngủ thiếp đi trong khi tiếp tục nghe. Tôi vẫn cảm thấy không khỏe vào sáng hôm sau. Tôi không có cảm giác thèm ăn, nhưng trong đầu tôi có một suy nghĩ: “Dù thế nào thì tôi cũng sẽ ăn thứ gì đó”. Cuối cùng, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi ăn một bát mì.

Dì Hồng đến cùng với một học viên khác vào khoảng 2 giờ chiều. Dì mang đến cho tôi một tập mới của chương trình “Những khoảnh khắc trong cuộc sống”. Dì ấy bảo tôi đọc một đoạn trong bài giảng Pháp mà Sư phụ giảng ở New York.

Sư phụ giảng:

“A, mình đắc Pháp rồi, mình không sợ gì nữa, chết thì chết thôi, dẫu chết thì mình cũng đắc Pháp rồi mà, nếu chết thì mình có thể sẽ thế nào? Sẽ không xuống địa ngục đâu, phải không? Mình đắc Pháp rồi mà.’ Cá nhân ấy sẽ không có nguy hiểm đến sinh mệnh nữa, bệnh cũng không có nữa, (vỗ tay) bởi vì họ là trạng thái tư tưởng mà người tu luyện chân chính biểu hiện ra, họ thật sự nhận thức đến được và đề cao lên rồi, tâm nào cũng buông bỏ rồi, ít nhất thì về điểm này đã vượt qua người thường, bước qua cảnh giới con người rồi. Bệnh là người thường mới bị, cái tâm trị bệnh đã buông rồi, bệnh của họ cũng khỏi rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Tôi thực sự cảm động. Dì Hồng và người học viên kia đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ với tôi. Một ngày sau khi họ rời đi, tôi đi đại tiện và màu sắc gần như bình thường. Tâm thái của tôi đã thay đổi sau đó. Tôi có thể chỉnh sửa video và chụp ảnh vào thời gian rảnh. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Quan điểm của tôi đã cải biến

Tháng 11 năm 2022, tôi trò chuyện với dì Hồng và các học viên khác về kinh nghiệm tu luyện của mình. Họ bảo tôi hãy buông bỏ chấp trước oán hận cha mẹ. Điều đó không hề dễ dàng gì vì sự oán hận đã ăn sâu trong tâm trí tôi. Bố mẹ tôi thường xuyên cãi vã với nhau đến mức khiến tôi oán hận. Có những lúc tôi bực mình đến mức quên mất mình là người tu luyện.

Một ngày nọ, tôi cảm thấy khó chịu ở ngực. Tôi nghĩ ngay đến lời khuyên của dì Hồng. Tôi ý thức rằng buồn phiền vì việc họ cãi nhau hàng ngày sẽ không giải quyết được vấn đề, và giải pháp là hãy bỏ qua nó. Vì vậy, tôi đã bày tỏ quan điểm của mình với mẹ và xin lỗi bố mẹ vì sự nổi loạn của tôi trong quá khứ.

Tối hôm đó tôi cảm thấy thoải mái khi luyện công. Tôi ngộ ra rằng sự khó chịu của tôi là phản ánh chấp trước của tôi. Sau khi chấp trước được loại bỏ, tôi tự nhiên cảm thấy thoải mái.

U tuyến ức ác tính biến mất

Tối ngày 25 tháng 3 năm 2023, tôi ăn một miếng bánh táo tàu, ngày hôm sau phân của tôi có màu đen. Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi. Tôi tiếp tục học Pháp vào ban ngày và luyện công vào ban đêm với mẹ tôi mỗi ngày.

Phân của tôi có màu đen trong sáu ngày liên tiếp. Vào tối ngày thứ bảy, tôi cảm thấy đau ở ngực, nhưng tôi phớt lờ nó và tiếp tục học Pháp với mẹ. Khi học xong, gần đến giờ đi ngủ, cơn đau trở nên dữ dội đến mức tôi không thể ngủ được. Sau đó, tôi nghĩ đến một bài viết tôi đã đọc trên trang web Minh Huệ có tựa đề “Thể ngộ “Tốt xấu xuất từ một niệm của con người”. Học viên người Nhật tin chắc rằng bàn chân bị trẹo của anh ta đã được chữa lành, và chưa đầy một phút, chân của anh thực sự quay lại tốt như lúc đầu.

Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ ngủ và cơn đau sẽ cải thiện công của tôi. Tôi ngủ thiếp đi một thời gian ngắn sau đó.

Vào ngày thứ tám, trước khi đi vệ sinh, tôi tự nhủ rằng lần này nhu động ruột của tôi sẽ trở lại bình thường, và đúng như vậy. Tôi nói với mẹ: “Bây giờ màu phân của con đã bình thường. Sư phụ đã từ bi giải thể khối u cho con và trục xuất nó ra khỏi cơ thể con. Đó là lý do tại sao phân của con trước đây có màu đen.” Mẹ tôi nói: “Thật tuyệt vời!” Tôi nói thêm: “Chúng ta không nên quá phấn khích, cứ bình tĩnh thôi”.

Sư phụ giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính…” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Qua các bài giảng, tôi nhận ra rằng Đại Pháp không phải để trị bệnh mà là để tu luyện. Tôi chỉ có thể đồng hóa với Đại Pháp và đạt viên mãn nếu tôi có thể buông bỏ chấp trước muốn chữa lành bệnh tật.

Tôi đã loại bỏ một số quan niệm con người. Tôi đã loại bỏ chấp trước vào tiền bạc và sắc dục. Tôi buông bỏ sự oán hận đối với những người đã bắt nạt tôi trong quá khứ. Tôi không kén chọn đồ ăn nữa. Tôi không còn xem những video không tốt hay ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp nữa. Tôi đã sửa được thói quen xấu là lề mề. Tôi không còn hờn dỗi và không tập trung vào những điều không theo ý mình. Hiện tại, tôi vẫn còn thiếu kiên nhẫn. Đối với chấp trước này, tôi sẽ chính lại bản thân thông qua Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/20/471338.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/27/216357.html

Đăng ngày 01-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share