Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2012]

Tôi sinh năm 1992 và tôi theo bố mẹ cùng tập Pháp Luân Công khi tôi mới 2 tuổi. Vào một ngày, bố mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy tôi đang tập bài tập thứ 4 bởi vì họ thường tập các bài tập công mỗi ngày trong một căn phòng với cửa khóa. Họ chưa bao giờ dạy tôi bài tập công này. Khi họ hỏi tôi ai đã dạy tôi các bài tập công, tôi đã chỉ hình ảnh của Sư Phụ và nói, “Bác đó”.

Bố mẹ tôi nói với tôi rằng tôi chắc phải có tiền duyên từ với Đại Pháp thì mới có thể được sinh ra trong một gia đình của các học viên và trong cùng một năm khi Sư Phụ bắt đầu giảng Pháp. Khi tôi còn nhỏ, các nguyên lý của Đại Pháp đã nằm trong tư tưởng tôi một cách tự nhiên và việc tu luyện trở thành một phần của cuộc đời tôi.

Trước khi đắc Pháp, tôi hay bị ốm và phải đi bệnh viện. Tôi bị tất cả các bệnh mà trẻ em thường mắc phải, như bệnh ho gà và viêm phế quản. Một ngày nọ, tôi bị sốt cao và uống thuốc không có tác dụng. Sau đó, bố tôi nhận ra rằng vì Sư Phụ dạy tôi tập các bài tập công thế nào, Sư Phụ đã chăm sóc tôi, và giúp tôi thanh lọc cơ thể của tôi. Sau đó, bố tôi đã để Sư Phụ chăm sóc tôi. Trong ngày hôm đó, cơn sốt của tôi lên xuống vào ban đêm. Tôi bị sốt như vậy vào những ngày khác. Vài ngày sau đó, tôi đã bình phục và không còn cần phải uống thuốc hoặc đến bệnh viện nữa.

Khi tôi lên 7 tuổi, cuộc đàn áp đã xảy ra. Bố tôi bị công an đưa đi trong  4 năm. Mặc dù chịu nhiều áp lực, mẹ tôi vẫn kiên định  tu luyện cùng tôi và nói với mọi người sự thật về Đại Pháp. Chúng tôi đến thăm bố tôi định kỳ và đưa cho ông những bài giảng mới của Sư Phụ.

Khi tôi học lớp 3, các viên chức trong trường đã bật video lan truyền vu khống Pháp Luân Công. Sau đó, các học sinh bị yêu cầu viết bài bình luận. Trong bài bình luận của tôi, tôi đã nói về sự mỹ diệu của Đại Pháp. Giáo viên và hiệu trưởng của tôi nói rằng họ sẽ  “chuyển hóa” tôi. Nếu không, tôi có thể bị đuổi khỏi trường. Nhờ có Sư Phụ mà một phần não của tôi đã được khóa lại, vì vậy, tôi không hiểu được những gì họ đang nói khi họ cố gắng “chuyển hóa” tôi. Tôi chỉ nói rằng tôi sẽ  tu luyện Đại Pháp một cách vững vàng mà không có bất cứ lo sợ nào. Những bạn đồng tu khác phát chính niệm cho tôi và phủ nhận  bất cứ sự an bài nào của  cựu thế lực. Một đồng tu khác đã gửi thư giảng chân tướng tới  vị hiệu trưởng. Sau đó, câu chuyện của tôi đã kết thúc. Khi tôi lên lớp 4, không ai đe dọa hay nói với tôi về việc từ bỏ Đại Pháp nữa, và bố tôi cũng được thả.

Một ngày, tôi bị tiêu chảy và cứ vài phút lại phải đi vào nhà vệ sinh vài phút. Tôi không thể đến trường mà phải nghỉ ở nhà. Tôi rất gắn bó với trường học của tôi và tôi nghĩ tôi không nên bỏ lỡ dù chỉ một buổi học. Tôi rất sợ hãi. Sau đó, các bạn đồng tu đã nói chuyện với tôi, giải thích rằng hoạn nạn đang giúp tôi tống khứ can nhiễu để trở thành người tốt trong xã hội. Tình trạng tiêu chảy của tôi đã biến mất ngay sau khi tôi đã nhận ra lý do.

Tôi được nhận vào trường trung học cơ sở gần nhà. Khi tôi học lớp 8, giáo viên của tôi đã yêu cầu các học sinh trong nhóm top 10 của lớp gia nhập Đoàn thanh niên cộng sản (một tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc). Tôi là một trong số những học sinh đó. Tôi nói với giáo viên rằng tôi không muốn gia nhập tổ chức đó và cô giáo đã hỏi tôi tại sao, nhưng tôi không dám nói với cô ấy  lý do. Khi các bạn cùng lớp hỏi tôi lý do, tôi đã nói với họ sự thật.  Khi tôi lên lớp 9, tôi có nhiều bài tập ở nhà mỗi ngày, tôi phải thức đến tận 11 giờ đêm và sau đó đi ngủ. Tôi dành ít thời gian để học Pháp. Mẹ tôi nói với tôi vấn đề này và nhắc nhở tôi lựa chọn thời điểm khác để học Pháp. Tôi đã tranh luận với mẹ tôi rằng tôi không có đủ thời gian để làm bài tập ở nhà. Mẹ tôi cảnh tỉnh tôi và tôi nhận ra rằng, là một học viên, tôi nên đề cao sự tu luyện của bản thân thay vì chờ đợi học Pháp cho đến khi tôi hoàn thành tất cả những việc không quan trọng khác. Sau đó, mọi việc đều trải đường cho việc tu luyện của tôi. Khi tôi về nhà sau 6 giờ hàng ngày, tôi tập các bài tập công và học Pháp trước khi làm bài tập ở nhà. Tôi vẫn hoàn thành bài tập ở nhà vào cùng thời điểm đó. Hơn nữa, tôi không bị vướng mắc với bài tập ở nhà nữa. Đôi khi, ngày hôm sau, tôi không nhớ làm thế nào tôi đã giải quyết được vấn đề ngay từ đêm trước. Đại Pháp đã mang lại trí huệ cho tôi.

Khi tôi học lớp 7, đèn trong phòng ngủ của tôi bị vỡ. Bố tôi nhận ra rằng các quyển sách ở trên bàn không phải là sách Đại Pháp mà là các loại sách khác. Điều này xảy ra bởi vì tôi đã không tinh tấn trong tu luyện. Bố tôi có thể bật đèn lên nhưng tôi thì không thể. Tôi nhận ra rằng đó là vấn đề của tôi. Tôi quyết tâm  tinh tấn trở lại trong tu luyện và đề cao bản thân. Sau đó tôi có thể bật đèn sáng trở lại. Đó là kinh nghiệm đã dạy cho tôi rằng mọi thứ đều có sinh mệnh và tất cả được tồn tại vì Pháp. Họ đang theo dõi và đợi tôi tinh tấn trong tu luyện. Tôi không dám buông lơi kể từ đó.

Khi tôi học lớp 12, tôi rất bận rộn với công việc ở trường. Tôi quan niệm rằng nếu tôi thức khuya, tôi sẽ buồn ngủ vào sáng hôm sau. Vì vậy, tôi chỉ học Pháp vào ban đêm và không tập được các bài tập công. Tôi bị tiêu chảy vài ngày và không thể tập trung trong lớp học. Mẹ tôi nói chuyện với tôi và nói nếu tôi không tập các bài tập, cơ thể tôi không thể chuyển hóa tốt và sẽ ở trạng thái như một người thường. Mẹ tôi nói rằng tôi vừa phải tu vừa phải luyện. Tôi nhận thấy rằng đó là vấn đề nghiêm túc và quyết tâm dậy sớm để tập các bài tập. 2 ngày sau, bệnh tiêu chảy của tôi đã biến mất. Hơn nữa, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn vào buổi sáng. Tôi được bảo trợ và gia trì như vậy trong suốt kỳ thi vào đại học.

Trước kỳ thi vào đại học, tôi mong đạt được điểm cao. Bố mẹ tôi đã cảnh tỉnh tôi bình tĩnh và từ bỏ chấp trước. Họ nói với tôi không được truy cầu mà thay vào đó tận dụng cơ hội từ bỏ chấp trước. Trên đường đi thi, tôi đã nhẩm bài “Khổ Kỳ Tâm Trí” và “Tố Nhân” trong Hồng Ngâm. Mọi việc diễn ra tốt đẹp trong suốt kỳ thi và kết quả cuối cùng là tôi được 30 điểm, cao hơn mong đợi. Kết quả của tôi trong mỗi phần thi cao hơn so với sự ước đoán của tôi. Tôi hiểu rằng Sư Phụ đã cho tôi điểm số này. Tôi được nhận vào trường đại học tốt, gần nhà của tôi.

Khi tôi chuẩn bị lựa chọn chuyên ngành chính, tôi lại bị can nhiễu bởi những chấp trước người thường. Bố mẹ tôi cũng bị như vậy. Họ nghĩ về ngành nào sẽ tốt hơn để tôi có thể nhận được công việc tốt trong tương lai. Quá trình này là không dễ dàng. Sau đó tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã không cho tôi kết quả  để giúp tôi truy cầu danh và lợi trong xã hội người thường, mà là để chứng thực Đại Pháp. Kết quả phi thường của tôi trong kỳ thi là một ví dụ huyền diệu của Đại Pháp. Làm sao tôi có thể tận dụng cơ hội này và chứng thực bản thân cơ chứ? Sau đó tôi nói chuyện với bố mẹ tôi và tất cả chúng tôi cùng loại bỏ những chấp trước. Sư Phụ sẽ an bài ngành học cho tôi. Có phải đang có nhiều chúng sinh đang đợi để được cứu ở bất cứ trường nào học nào mà tôi sẽ tới. Cuối cùng tôi cũng loại bỏ được chấp trước. Việc tôi học ngành nào không có gì quan trọng cả. Sư Phụ đã dạy:

“Vì con người có tình, nóng  giận là tình, ưng ý là tình, vui thích làm điều [nào đó] là tình, không thích làm điều [nào đó] cũng là cái tình ấy, thấy người này hay người kia dở, yêu thích làm điều gì đó hoặc chẳng yêu thích làm điều gì đó.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân).

Tạ ơn Sư Phụ đã cứu độ tất cả chúng ta. Tôi vẫn còn nhiều điều cần phải làm tốt hơn. Tôi chỉ muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi trong việc tu luyện với các bạn đồng tu.
___________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/3/14/大法小弟子的成长之路-254207.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/3/23/132352.html#.T2yMNeUqGc4

Đăng ngày: 5 – 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share